Chương 11: Ánh Nắng Sau Cơn Mưa

Khi mùa thi kết thúc, không khí trong trường như trở nên nhẹ nhõm hơn. Các lớp học tràn ngập tiếng cười và tiếng nói rộn ràng của học sinh. Dịch Hằng cảm thấy một phần áp lực đã được gỡ bỏ, nhưng trong lòng cậu vẫn mang theo những mảng màu xám của lo âu. Những kết quả thi đã đến, và với Dịch Hằng, điều đó không chỉ đơn thuần là điểm số mà còn là một khúc rẽ trong cuộc đời.

Hôm đó, Dịch Hằng ngồi trong quán cà phê gần trường cùng với Quế Nguyên. Họ đang chờ đợi kết quả của kỳ thi. Những tách cà phê thơm lừng bốc khói, nhưng cảm giác lo âu trong lòng Dịch Hằng không thể tan biến.

"Cậu có nghĩ rằng tớ đã làm tốt không?" Dịch Hằng hỏi, ánh mắt cậu không thể giấu nổi sự hồi hộp.

Quế Nguyên gật đầu, nụ cười của anh như ánh nắng xuyên qua những đám mây. "Tớ tin cậu đã cố gắng hết sức. Dù kết quả có như thế nào, cậu cũng đã học hỏi được rất nhiều điều trong quá trình này."

Dịch Hằng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng những nỗi lo âu vẫn không thể tách rời. "Nhưng tớ thật sự sợ, sợ rằng mình sẽ làm mọi người thất vọng."

Quế Nguyên đặt tay mình lên bàn tay của Dịch Hằng, truyền một cảm giác ấm áp. "Cậu đừng lo lắng quá. Cuộc sống không chỉ có điểm số, mà còn là những trải nghiệm và những bài học mà chúng ta đã học được. Quan trọng hơn hết là, chúng ta có nhau."

Những lời động viên từ Quế Nguyên như một liều thuốc tinh thần. Dịch Hằng cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng mình. Họ đã cùng nhau vượt qua bao khó khăn, và cậu không thể để những áp lực bên ngoài làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Khi kết quả thi được công bố, một không khí hồi hộp bao trùm khắp lớp học. Dịch Hằng và Quế Nguyên đứng bên nhau, đợi chờ tiếng gọi tên. Khi tên Dịch Hằng vang lên, cậu cảm thấy như trái tim mình ngừng đập. Cậu bước lên nhận giấy báo, và khi nhìn thấy điểm số, cậu không thể tin vào mắt mình.

"Dịch Hằng! Cậu đã đạt điểm cao nhất lớp!" Quế Nguyên hét lên, ánh mắt tràn đầy vui mừng và tự hào.

Dịch Hằng cảm thấy như có một cơn sóng trào dâng trong lòng. Cậu không chỉ đạt điểm cao mà còn vượt qua được những nỗi lo âu mà cậu đã mang trong lòng. "Cảm ơn cậu! Tớ không thể làm được điều này nếu không có cậu bên cạnh."

Quế Nguyên cười tươi, nụ cười rạng rỡ khiến mọi thứ xung quanh như lấp lánh. "Chúng ta đã làm rất tốt, và tớ rất tự hào về cậu."

Sau đó, cả hai cùng nhau tổ chức một bữa tiệc nhỏ với nhóm bạn, chia sẻ niềm vui và tận hưởng những khoảnh khắc đáng nhớ. Ánh đèn lung linh trong quán, những tiếng cười vang vọng, và sự hạnh phúc của bạn bè xung quanh làm cho Dịch Hằng cảm thấy cuộc sống thật đẹp.

Thời gian trôi qua, và mối quan hệ giữa Dịch Hằng và Quế Nguyên cũng ngày càng trở nên gắn bó. Họ đã cùng nhau khám phá những điều mới mẻ, từ việc học tập đến những sở thích chung, từ việc chơi thể thao đến những buổi đi dạo bên hồ.

Một buổi tối, khi họ ngồi bên bờ hồ, ánh trăng chiếu sáng mặt nước lấp lánh, Dịch Hằng cảm thấy một sự ấm áp bao trùm. Cậu quay sang nhìn Quế Nguyên, trong lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt. "Quế Nguyên, cậu có biết rằng cậu là điều tuyệt vời nhất xảy ra với tớ không?"

Quế Nguyên ngước nhìn Dịch Hằng, đôi mắt anh như phản chiếu ánh sáng từ mặt hồ. "Tớ cũng cảm thấy như vậy. Cậu đã thay đổi cuộc đời tớ theo cách mà tớ không thể tưởng tượng được."

Dịch Hằng cảm thấy một sự xao động trong lòng. Cậu muốn nói ra điều gì đó mà cậu đã giữ kín từ lâu. "Tớ... tớ không chỉ xem cậu là bạn. Tớ cảm thấy một điều gì đó sâu sắc hơn giữa chúng ta."

Quế Nguyên nhìn thẳng vào mắt Dịch Hằng, và trong giây phút đó, cả hai đều hiểu rằng tình cảm của họ đã trở thành một điều gì đó hơn cả tình bạn. Dịch Hằng cảm thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp chờ đợi phản ứng từ Quế Nguyên.

Quế Nguyên mỉm cười, ánh mắt anh lấp lánh sự hiểu biết. "Tớ cũng vậy. Tớ đã rất muốn nói điều này từ lâu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu."

Thời khắc ấy như một khoảnh khắc vĩnh cửu, khi hai tâm hồn tìm thấy nhau giữa dòng đời tấp nập. Dịch Hằng không thể kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Cậu tiến gần hơn, đưa tay nắm lấy tay Quế Nguyên. "Vậy thì... chúng ta hãy cùng nhau khám phá điều này."

Quế Nguyên gật đầu, và nụ cười của anh như ánh nắng sau cơn mưa, chiếu rọi vào trái tim Dịch Hằng. Cậu biết rằng tình yêu của họ đã bắt đầu một chương mới, một hành trình mới đầy hứa hẹn và những trải nghiệm đẹp đẽ.

Mặc dù phía trước còn nhiều thử thách, nhưng Dịch Hằng cảm thấy sẵn sàng đối mặt với tất cả, miễn là có Quế Nguyên bên cạnh. Họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, một câu chuyện về tình yêu, tình bạn, và những kỷ niệm không thể nào quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip