Chương 24
"Bà, bà dậy đi, tụi nó đi hết rồi."
"Chị Tư chị lấy chai dầu gió sức dùm tôi với, thằng Đen nó xốc tôi lên mạnh quá giờ tôi ê ẩm hết rồi."
"Bà đưa vai đây tôi sức cho."
"Hơi, không biết tụi nhỏ sao rồi nữa."
"Chắc giờ cũng qua khỏi bờ bên kia rồi đó bà."
"Rầu ghê, rồi sáng bên kia qua không biết nói năng sao nữa."
"Chịu thôi chứ sao giờ bà, ráng năn nỉ người ta."
"Với dã tâm của họ như vậy, thế nào cũng đòi bồi thường của cải cho mà coi."
"Cứ cho đi bà, rồi sau này cũng phải nhả ra trả lại thôi. Đời có vay có trả mà."
Quay qua quay lại cái trời sáng, người đi đám cưới nhốn nháo hết cả lên vì cái tin chú rể bỏ trốn với nhân tình. Mà thôi cũng được, họ ở lại chờ xem kịch hay, còn được ăn uống ngon mà miễn phí nữa ai mà chẳng thích.
Thằng Tới con chú Tám hớt bảy chạy vô nói với bà hội đồng.
"Bà ơi, bên kia người ta tới rồi bà."
"Chuẩn bị tiếp họ thôi."
Bên cậu cả Quý ung dung đi vào, ánh mắt vênh váo, khinh bỉ nhìn những người đi dự tiệc. Khi vào trong nhà rồi thì lại thấy không khí là lạ. Chỉ thấy ông hội đồng bưng khay rượu lên, rót một ly rồi tạ lễ với nhà trai.
"Trước tiên, ly rượu này tôi xin lỗi anh chị. Vì chúng tôi không biết dạy con, nên bây giờ nó mới bỏ trốn làm anh chị với cháu cất công đến đây. Làm ảnh hưởng tới danh tiếng anh chị, thanh danh của cháu tôi cũng lấy làm tiếc lắm. Mong anh chị thứ lỗi."
"Hứ, bộ ông tưởng chỉ vài ba câu nói là có thể xoa dịu, đền bù tổn thương cho con trai tôi hả."
"Dạ chúng tôi cũng không biết gì hơn là xin lỗi, mong anh chị bỏ qua cho."
"Tôi không cần biết, con trai tôi nó đã tổn thương nặng nề như vậy thì các người phải đền bù sao cho xứng đáng."
"Dạ chị, tôi tính rồi. Dù gì cháu cũng như con chúng tôi, chúng tôi định cho cháu 5 mẫu ruộng nước, coi như là bù đắp cho cháu."
"Nè, nghĩ sao nhiêu đó mà xoa dịu được con tôi hả, bao nhiêu đó chúng tôi không cần đâu."
"Vậy chị muốn bao nhiêu?"
"10 mẫu, ít nhất là 10 mẫu. Rồi cái nhà máy ngoài thị trấn nữa." bà hội đồng Chỉnh ngang ngược mà đòi hỏi. Bà hội đồng tức quá cũng phải lên tiếng.
"Thưa chị, dù gì danh tiếng của chúng tôi cũng chẳng còn gì. Chúng tôi không ngại mang tiếng lần nữa đâu chị. 5 mẫu là quá nhiều rồi, chị thấy đó, tá điền họ 1 công đất cũng không có trong tay, cái này chúng tôi cho con chị 50 công đất, còn định cho nó coi cái kho ở đầu thôn. Nhưng mà chắc chị không chịu đâu hén, còn cái nhà máy, nó là của thằng ba. Chị đòi hỏi như vậy sao không nhìn trước ngó sau vậy chị."
"Chị..."
"Được rồi 5 mẫu thì 5 mẫu, thêm cái kho nữa là được. Nể tình giao tình bao năm nay, vợ chồng tôi bỏ qua cho anh chị lần này." ông hội đồng Chỉnh nói rồi đứng lên đi về, ông bà cũng không giữ lại làm gì. Nhìn nhà trai lũ lượt kéo về mà bà cười thầm trong bụng. Nghĩ sao đám cưới nhập phòng, mà bên kia kéo lũ lượt bà con đi qua đây, định ăn chùa ha gì. Nếu mà họ ở lại thì 6 bàn cũng không đủ nữa huống chi là còn bà con làng xóm bên này.
Ông hội đồng thở ra một hơi sảng khoái rồi cất bước ra sân, nâng ly nói bà con hãy ăn uống cho thoải mái, xem như ông mời cả xóm ăn tiệc. Ai cũng hào hứng hết, được ăn ngon mà không tốn tiền. Ai mà chẳng thích. Cẩm Chướng len lén nhìn theo bóng lưng cậu cả Quý mà ao ước. Nhìn đi, dáng vẻ cao lớn trong bộ vét đắt tiền đó, người đó sau này sẽ là chồng của cô. Rồi cô sẽ được làm bà hội đồng, tha hồ ăn ngon mặc đẹp. Mấy đứa con gái trong làng thế nào cũng ghen tị với cô cho coi. Lại nhìn tới cơ nghiệp của nhà ông hội đồng Văn, cô ta chắc mẩm nơi đây rồi sẽ trở thành gia sản của cậu cả Quý. Vị trí bà hội đồng người người ao ước cách cô chẳng bao xa.
"Lo ăn đi rồi phụ mấy dì dọn dẹp, mày ngồi đó lơ ngơ đi." thấy con mình nó dòm hết chỗ này tới chỗ kia, vừa dòm vừa thả hồn ở đâu đó nên bà năm Tự, má của Cẩm Chướng khẽ đôi đũa lên tay nó ra chiều nhắc nhở. Dạo này bà cũng thấy nó là lạ, chắc do nó lớn rồi nên má con không còn gần gũi như trước nữa.
Mấy ngày sau đã thấy cậu cả Quý trở lại nhà ông hội đồng Văn. Dù có ghét cỡ nào cũng đâu có đuổi cậu được. Cậu ba với cậu Trân cũng trở ra ngoài thị trấn, cậu hai với cậu Thạc cũng trở về nhà, dù cách mấy bước chân cũng coi như là khác nhà. Ở nhà giờ còn có ông bà hội đồng, dì Tư, chú Đẹt, thằng Đực thằng Đen, con Mến, con Mận với con Muội thôi. Ông ở nhà thì còn đỡ, ông mà đi công chuyện ở đâu là bà than ngắn thở dài liền. Bà nhớ hai đứa con bà quá, không biết nó giờ sống sao nữa. Bà đứng dậy định đi qua nhà cậu hai nựng bé Chi thì thấy hai bóng người lôi kéo nhau. Bà liền kéo dì Tư núp sau mấy bụi cây, từ hướng này nhìn ra bên ngoài thì thấy rõ, còn bên ngoài thì không thấy được. Bà nhìn rõ lại liền thấy thằng Quý với con Muội. Hai đứa nó nhìn như cãi vã lớn lắm.
"Nè, tao kêu mày canh thằng Mẫn với thằng Quốc. Mà mày để cho hai đứa nó chạy trốn, rốt cuộc mày làm được trò trống gì hả. Còn tao kêu mày để ý ông bà hội đồng mày có để ý không?"
"Dạ có cậu, ông bà vẫn bình thường à không có gì khác lạ hết, còn bữa đó con thấy mấy người họ say hết rồi, ai mà có dè là bỏ trốn đâu."
"Nói mày ngu không sai mà, nó qua mắt mày đó mày thấy chưa. Thôi mày đi vô trỏng đi, để hồi người ta sanh nghi nữa."
"Dạ cậu." con Muội dạ rồi nhanh chóng trở vô nhà. Vừa vô tới thì thấy chị Mận bưng trà lên nhà trên, thấy nó liền biểu nó bưng lên.
"Dạ mời bà uống trà."
"Ừ bây để đó đi."
Nó nghe lời để ở đó rồi quay lưng chuẩn bị xuống bếp thì bà gọi nó làm nó giật mình muốn đứng tim.
"Dạ bà gọi con."
"Bây chui đâu mà đầu cổ lá cây, mạng nhện không vậy?"
"Dạ, dạ con con mới ra sau vườn định dọn dẹp á bà."
"Ừ bây có dọn thì kiếm cái nón đội vô"
"Dạ bà."
Bà nhìn cái giật mình của nó mà cười thầm, thì ra con chuột phá phách lâu nay trong nhà bà là con Muội. Mà nó không có cái gan lớn đâu, nó chỉ có cái tật ăn cắp vặt thôi. Còn cái gan mà xúi người đốt kho, chỉ có thể là thằng cả Quý mà thôi.
Mới đó mà gần nửa tháng trôi qua, cậu út với thằng Quốc cũng đã quen với nếp sống ở bên này. Nhờ có dượng bảy chỉ dạy, thằng Quốc đã tự dựng được ngôi nhà của chính mình. Dượng bảy còn chỉ thằng Quốc đi bán ruốc với dượng nữa, ngày nào thu nhập cũng ổn định hết, nếu không muốn nói là khá ấy chứ. Thời buổi này có rất nhiều nhà nuôi heo, người ta muốn heo ăn ngon, mau lớn nên mua ruốc, khi nào trộn cám cho heo ăn người ta cũng rải ruốc ở trên cho nó thơm heo nó ăn nhiều. Có nhà khá thì người ta cho ruốc nhiều chút nữa. Cứ sáng nó đi bán, cậu út ở nhà nấu cơm, trưa về cái hai người cùng nhau ăn cơm. Tới chiều thì nó coi sóc mớ rau, hay hôm nào bán về sớm là xách cần câu đi câu cá. Bây giờ cuộc sống của hai người thật là hạnh phúc và yên bình như một đôi chồng chồng son. Nếu cậu không phải là con nhà hội đồng quyền quý, chắc cuộc sống của nó và cậu cũng đã yên bình như thế này. Nhưng nếu cậu không phải con ông hội đồng thì liệu nó có thể gặp được cậu hay không chứ. Mọi chuyện xảy ra cũng là do ý trời sắp đặt, nó tin rằng rồi mọi chuyện cũng sẽ tốt đẹp thôi.
"Mình ơi vô ăn cơm đi mình." cậu út nấu cơm xong rồi ra cửa đứng gọi nó vào ăn cơm, nhìn cái tướng đứng của cậu trông cưng phải biết. Do cậu nhỏ con nên gần 4 tháng mà bụng chỉ hơi nhô một chút thôi. Nhìn cậu ngày càng có da có thịt, lại trắng trẻo nữa nên thằng Quốc càng ngày càng mê cậu như điếu đổ. Hận không thể ngày ngày ẵm cậu chạy từ đầu xóm tới cuối xóm để nói với bà con rằng nó yêu chồng nó cỡ nào.
"Em vô liền, mình vô trước đi."
Thằng Quốc xách cái cuốc đứng lên vào nhà sau rửa tay chân với cái cuốc cho sạch sẽ. Nó không nở để người thương của nó phải chờ đợi đâu.
06/05/23
#Biển.
Mấy người yêu nhau có sở thích lạ đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip