Chương 33

Nói rồi cô dùng vai gắng gượng cho cậu Mẫn đứng lên. Ra tới bụi lùm cái nó kêu cậu đi tiểu đi nó đứng canh thì lại bị cô chửi nữa. Tự ái nó bỏ ra gốc cây xa xa mà đứng hút thuốc chờ.

Chỉ chờ có vậy cô nắm tay cậu Mẫn đi vào bụi cây, nhờ sự rậm rạp của cây cối mà bỏ trốn. Hai người bỏ sợi dây cột xuống rồi nhanh chóng thoát thân. Ngặt nỗi khi bị tụi nó kéo đi, cậu đã bị động thai, bây giờ rất đau lại thêm bụng bầu nặng nhọc nên đi vô cùng khó khăn. Hai người ra khỏi cái bìa rừng đó liền chạy thẳng ra bờ mẫu mà đi. Thằng Tét hút được nửa điếu thuốc rồi mà thấy hai người vẫn chưa quay lại liền bực tức mà nạt.

"Mẹ, mày tiểu ra cây hay gì mà lâu vậy hả?"

Không có tiếng trả lời nên cậu ta liền quay lại thì thấy hai người đã biến mất. Chửi thề một tiếng rồi chạy vô hô hoán cho đám kia đi tìm.

Hai người đi nãy giờ nhưng chỉ mới được một đoạn. Cậu Mẫn đau vã mồ hôi hột, được cô dìu mà bước từng bước nặng nhọc. Đôi chân đau nhức không thể tưởng, chắc bây giờ nó cũng đã phồng rộp rồi.

Bên này cậu cả thấy trưa trờ trưa trật rồi mà cô không có chịu về ăn cơm. Chắc lại do mê chơi với cậu út nên quên thời gian nè. Cậu vô buồng lấy cây dù rồi đi sang nhà ông bà hội đồng gọi cô về ăn cơm. Mới sang thì thấy nhà ông bà ai cũng nháo nhào, nhìn thấy cậu cả ai cũng sững người. Thằng Quốc nhào tới nắm áo cổ áo cậu cả, mọi người trong nhà đều rối rít can ngăn nó.

"Cậu làm cái gì vậy hả?"

"Mày còn hỏi nữa, mày đem chồng tao đi đâu rồi hả, mày muốn cái gì mới buông tha cho ảnh hả?"

"Cậu bị điên hả, tôi qua rước Quế về ăn cơm, sáng giờ tôi có gặp cậu Mẫn đâu."

"Ủa sáng giờ con Quế đâu có qua đây." bà hội đồng thấy thắc mắc liền hỏi cậu cả.

"Khổ quá, tôi lừa mấy người làm gì, sáng Quế với tôi đi chợ xã. Đi qua khỏi nhà ông bà một đoạn xa rồi mà còn đáo lại kiếm cậu út chơi, tôi có dặn về sớm ăn cơm mà bây giờ trưa trờ trưa trật rồi không thấy về nên qua đây kiếm."

"Hồi sáng thằng Mẫn cũng nói đi kiếm con Quế chơi đó bà." ông hội đồng nghe cậu cả nói rồi lên tiếng.

"Vậy giờ chia nhau đi tìm đi."

Ai cũng đồng tình với bà hội đồng, mấy người lục đục đi tìm cậu Mẫn với cô Quế, đi được một đoạn thì cậu cả nhặt được chiếc vòng hồi sáng mới mua cho cô. Chiếc vòng giờ đây móp méo mà bung ra mất chỗ gài, cỏ nơi đây cũng bị giẫm đạp không thương tiếc. Nỗi lo cô gặp chuyện không may lớn dần lên trong ngực cậu. Cậu liền báo cho mấy người đi cùng chia ra tìm cho nhanh. Bỏ cái vòng vô túi quần, cậu chạy thật nhanh để đi tìm cô.

Cậu Mẫn với Quế chạy được một đoạn liền nghe phía sau có người đuổi theo, hai người liền cắm đầu cắm cổ mà chạy. Thấy xa xa có người chạy lại cô liền réo lớn để người đó chú ý, thì ra là cậu hai Kỳ.

"Cậu hai/ anh hai."

"Ừ chạy nhanh lên đi hai đứa, đi hướng này nè, nhanh lên."

"Cậu hai, cậu dẫn anh Mẫn đi đường vòng về đi, còn tôi đi đường cái để đánh lạc hướng tụi nó."

"Không được, anh không đồng ý, nguy hiểm lắm em biết không hả út."

"Em chạy được, cậu hai dẫn anh Mẫn đi đi mà."

"Vậy anh đi nha, em nhớ cẩn thận nha."

"Dạ."

Nhìn hai cậu đi khuất vô mấy bụi tre gai rồi cô mới ba chân bốn cẳng bỏ chạy, vậy mà cái tụi côn đồ đó nó đuổi kịp cô rồi.

"Mày hay quá hé, chạy thoát thân hả. Rồi cái thằng có chữa kia đâu, mày giấu nó đâu rồi hả?"

"Tao không có nghĩa vụ phải nói với chúng mày."

"Mày láo. Thôi được, nhìn mày cũng trắng trẻo ngon nghẻ, ăn mày xong rồi đi kiếm thằng bầu đó cũng không muộn."

Cậu hai dìu cậu út chạy một đoạn liền bị một đám người chặn đầu. Tụi này đều là người lạ mặt. Chắc chắn tụi nó không phải người vùng này. Tụi nó bao vây hai người hòng bắt hai người trở lại nơi vừa nhốt cậu Mẫn ban nãy. Cậu hai vùng vẫy, vừa hét lớn vừa bảo vệ cho cậu út. Hai bên giằng co không được bao lâu thì phía sau truyền tới tiếng ồn ào của gậy gộc. Thằng Quốc với nhà ông hội đồng đi đầu, theo sau là bà con làng xóm thân thiết. Người nào người nấy cầm theo gậy gộc, số lượng áp đảo làm bọn côn đồ lật đật chạy trối chết. Nhưng làm sao lại được mấy người nông dân đã quá quen thuộc từng ngỏ ngách trong cái làng này. Tụi nó nhanh chóng bị bắt lại. Có một đứa mặc quần âu, giày da trông lịch sự lắm, chắc nó là thằng chủ mưu.  Nó bị chú Tám lấy cây đập túi bụi, nó ngã xuống đất rồi mà chú còn không tha, leo tót lên lưng nó đè nó xuống, tay còn không yên tán bốp bốp vô đầu nó làm mấy người phải nhào vô can.

"Mình, mình có sao không mình?"

"Bụng anh đau quá mình ơi."

"Trời đất chắc nó động thai rồi, Quốc con ẵm chồng con về lẹ cho anh hai con bắt mạch cho nó đi."

"Dạ má."

"Con có sao không Kỳ, con về nhà coi em giùm má với cha đi, cha má với bà con dẫn tụi này lên quan."

"Dạ con không sao, để con về chăm em."

Vừa đi vài bước như sực tỉnh điều gì, cậu hai liền quay lại nói với bà hội đồng.

"Má, còn cô Quế. Má cho người vòng từ đây ra đường cái kiếm cổ đi má, cổ đánh lạc hướng cho con với thằng út đó."

"Trời ơi, thôi được rồi con về đi, ở đây má lo."

Nói rồi bà hội đồng nói một số người ở lại đây với ông hội đồng, còn một số theo bà đi tìm cô Quế.

Tụi nó kéo cô lại bãi cỏ ít người để ý, giờ này tuy qua giờ Ngọ lâu rồi nhưng vẫn còn nắng lắm, giờ này ít ai ra đường nên dù là đường cái thì tụi nó vẫn không sợ. Tụi nó vồ vập làm cô hốt hoảng không thôi. Nhân lúc nó sơ hở cô đập đầu vào cằm nó làm nó đau điếng ngã lăn quay. Cô vùng lên chạy thì bị tụi nó nắm chân kéo lại. Thằng Dậu điên tiết xoa cái cằm đau nhức, nó xán cho cô cái bạt tay rồi xé áo cô mặc cho cô dùng hết sức giữ lại. Cô vừa khóc vừa kêu cứu muốn khản cổ. Khi nó đang từ từ hạ cái mồm thối tha  xuống mặt cô thì cũng là lúc nó ăn ngay một cú đấm hộc máu mồm. Nhìn lên thì thấy cậu cả đứng đó, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên trán. Bộ dạng y như mấy con trâu điên sẵn sàng húc tất cả những gì nó thấy.

Cậu nhào tới đánh tụi nó nhưng tại tụi nó đông, cậu có một mình nên nó bị đau ít còn cậu thì đau nhiều. Cậu mặc kệ mà tới ôm cô vào lòng, tay cởi áo ghi lê mặc vào cho cô. Dùng thân mình che cho cô, dù bị đánh cũng chẳng sao. Tụi nó cũng đuối sức rồi, bây giờ cậu cũng không còn sức đánh nhau nữa đâu. Đám người của bà hội đồng chạy xồng xộc tới, tụi côn đồ thấy vậy thì chạy tán loạn thoát thân. Có đứa còn phóng xuống mảnh ruộng của người ta mà đi làm lúa mới lên không được bao lâu bị nó đạp hư hết. Thấy vậy chủ ruộng còn tức thêm, nhanh chân vác gậy rượt theo nó.

Bà hội đồng đến xem tình hình hai người rồi kêu cậu cả đem cô Quế về nhà để kiểm tra vết thương. Còn kiểm tra luôn mấy vết thương của cậu cả nữa. Cậu cũng nghe lời bà, chỉnh sửa áo của cô cho chỉnh tề rồi cõng cô đi về nhà ông bà hội đồng.

17/06/23.
#Biển.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip