8

"Trời ơi mày không biết đâu, ta nói he ! Cái thời khắc mà tao với thằng Chính Quốc trông thấy cái con ma đó đó, ta nói chân tay cứng ngắc không cử động được luôn, mà con ma đó không phải là áo trắng tóc dài như trong truyền thuyết đâu. Nó là một cái bóng đó mày, cái bóng mập mờ mập mờ, trời đất ơi cha sanh mẹ đẻ tới giờ đâu có tin ma cỏ gì đâu, mà lúc đó gặp là tin tới giờ luôn đó. Mà tao kể thì nó không có chân thực đâu, mày phải gặp tận mắt thấy nó mới chân thật, mày có tin hay không thì cũng phải tin, cái cây khế đó có ma đó"

Trong lớp học khi mà thầy đang tận tâm giảng bài, các cô cậu học sinh thì tập trung học hành. Thì dưới bàn cuối có một bạn nam đang nhiệt tình kể cho người bạn cùng bàn của mình nghe về vụ mình đã gặp ma như thế nào.

"Rồi mày kể đủ chưa ?" Nam học sinh cau mày buông bút quay sang hỏi.

Thật sự thì nam sinh này đang rất bực mình đó, không hiểu sao cô lại sếp cậu ngồi chung với thanh niên nhiều chuyện này. Ta nói cái vụ gì không đáng nói cũng ráng nói ra cho được, học cũng được, tướng tá đẹp trai nhà giàu mà nhiều chuyện quá ai mà chịu cho nổi. Có cái vụ con ma thôi mà cậu ta kể mấy ngày liên tiếp rồi, nam sinh nghe đến phát ngán. Ngồi trong lớp một lỗ tai thì nghe giảng lỗ còn lại thì nghe cái mỏ kia nói, riết muốn rối loạn tiềng đình hà.

"Tao chưa kể xong đâu..." anh chưa kịp nói thêm thì bị người bạn kia chặn họng lại.

"Thôi thôi thôi !" Nam sinh lấy tay che miệng anh lại "Bây giờ mày có kể tiếp đi nữa thì tao cũng không hiểu gì, chỉ có người trong cuộc mới hiểu thôi. Bây giờ một là mày không học thì để yên cho tao học, hai là mày bị ra hành lang như hôm bữa ok ?"

Thái Hanh bị bịt miệng không nói được chỉ gật gật đầu, xong nam sinh kia bỏ tay ra rồi tiếp tục bài học của mình.

"Nhưng mà cái cây khế đó có ma thiệt đó, ghê lắm đó..."

"THÁI HANH !"

Đang nói thì một thanh giọng vang vọng cất lên khiên cho anh phải ngưng lại. Đó là thầy giáo Hưng.

"Người ta đã không thích nghe thì thôi sao em cứ nói quài vậy ? Sao lúc nào trong tiết tôi em cũng nói chuyện là sao ? Mau ra hành lang đi" ông thầy tức giận chỉ tay ra ngoài ý đuổi anh ra.

"Vâng" anh ỉu xịu đứng dậy đi ra ngoài.

Lúc này Chính Quốc ngồi bên kia nhìn qua thấy vậy chỉ nhết môi "Ai biểu cái tật nói nhiều không bỏ"
_________________
"Má ơi ! Trong tộ còn hai con cá kho, lát nữa má nhớ ăn nha" nó vừa rửa xong chén bát, lại nhớ ra lúc nãy má nó chưa ăn cơm nên cẩn thận dặn dò.

"Ừ để lát má ăn" bà ba nằm trên giường uể oải trả lời.

Thấy bà vậy nó sót lắm, không hiểu sao dạo gần đây bà cứ uể oải mệt mỏi hoài à. Hỏi ra thì bà cứ nói là không sao ? Nó lo lắm nhưng biết sao giờ, chắc phải bồi bổ chăm sóc chu đáo hơn, nó nghi bệnh tình của má tái phát là coi như xong. Nhà chỉ có hai má con, bà mà bỏ nó đi thì nó biết sống với ai ?

"Con đi ra bến đò nha, ở nhà nhớ ăn cơm đó" nói rồi nó lấy cái nón lá đội lên rồi đi ra ngoài.

Trên đường đi nó không khỏi lo lắng, nghĩ nghĩ ngợi ngợi. Nó sợ bệnh tình của má trở nặng, nếu như thế thì biết đào đâu ra tiền đây ? Nghĩ mà nó sầu.

"Ê Lệ Sa !"

Trân Ni ở đâu xuất hiện chạy tới khoác vai nó làm nó giật mình.

"Ủa đi đâu đây ?" Nó hỏi.

"Tao mới về nhà thăm má tao"

"Ông Kim cũng dễ quá ha"

"Ừ tính ra cũng dễ thật, mỗi tội ăn lời cắt cổ thôi. Mà mày đang ra bến đò hả ?"

Sau một thời gian ở nhà ông Kim thì cô thấy rằng ông không đáng sợ như cô nghĩ, nhưng cái tội tham lam kia là cô không ưa thôi. Làm hầu riêng của Thái Hanh, cô cũng khỏe re, trong nhà chỉ có mình anh mới được sai bảo cô còn ông bà Kim thì không đụng tới. Nhưng cô có một nhiệm vụ rất cao cả đó là phải trông coi quan sát Thái Hanh, nếu anh làm điều gì sai trái thì liền méc lại với ông. Nói chung ở đợ nhà ông Kim cũng nhàn.

"Tao đang đi ra bến đò nè"

"Cho mày nè" nãy giờ cô mới phát hiện trên tay mình đang cầm hai trái chuối liền bẻ ra một trái đưa cho nó.

"Ở đâu ra vậy ?"

"Hồi này về nhà tao thấy có nải chuối ngon quá nên chôm hai trái"

"Cảm ơn à" nó nhận lấy.

"Mà sao nãy giờ mặt mài bí xị vậy ? Có chyện gì sao ?" Cô phát hiện sắc mặt nó cứ rầu rỉ nãy giờ nên hỏi.

"Má tao á"

"Sao ?"

"Tao thấy bả cứ mệt mệt quài à, hỏi ra cứ nói không sao, làm ta lo muốn chết"

"Thôi lo chi đâu, hãy lạc quan lên, chắc trở trời nên mới vậy thôi. Cười lên cái coi"

Nó nghe vậy thì ráng gượng lên một nụ cười, thấy vậy Trân Ni cũng cười lên rồi véo nhẹ má nó.

"Thôi đi ra bến đi, tao về đây, chào" nói rồi cô chạy đi.

"Chào"

Nó nhìn theo cô lại thấy ghen tị, ước gì nó cũng có một tinh thần tích cực như cô, sống lạc quan và yêu đời. Rõ ràng nhà cô cũng đâu khác nhà nó là mấy, nhưng trên môi cô lúc nào cũng có nụ cười, sống rất tích cực và lạc quan. Dù vậy nhưng cũng không ai hiểu được sâu bên trong cô nghĩ cái gì.
________________
Hôm nay tan học sớm, cậu và anh đang cùng trên đường về như thường lệ. Đang đi thì tự nhiên Thái Hanh chợt dừng lại, người kế bên thấy vậy cũng dừng theo.

"Sao vậy ?" Cậu nhìn anh hoài nghi hỏi.

Anh không nói gì, chỉ hất cằm về phía cái vườn xoài cách đó không xa, cậu thấy vậy cũng nhìn qua. Cái vườn xoài sai quả kia là của ông hai, ông này hung dữ nhì thì không ai là nhất, ai gan to đằng trời mới dám vô trộm xoài nhà ông, nhưng cậu và anh đã từng rồi.

"Ý mày là..."

"Trộm xoài không ?"

Nghe anh nói vậy cậu khẽ cau mày. Nhớ trước đây có một lần anh cũng rủ cậu vào vườn nhà ông hai trộm xoài, ruốt cuộc bị ông ta phát hiện rện cho một trận đòn tại chỗ. Đã vậy còn đi méc với tía cậu, thế là về nhà ăn thêm vài đòn của lông gà thần chưởng nữa, ta nói muốn banh cái mông luôn.

"Thôi đi mày, muốn lịch sử lập lại hay gì ?" Cậu ngay lập tức từ chối mà không cần nghĩ.

"Sao vậy ?" Nghe câu trả lời anh liền ỉu sịu.

"Nhớ cái lần đó không ? Tía tao đánh là muốn gãy cây chổi lông gà luôn á, mày có đi thì đi một mình đi, tao không đi" cậu nhất quyết nói.

"Thôi mà, đi với tao đi, tao có kỉ thuật bảo đảm thành công"

"Kỉ thuật gì ?"

"Thì đi đi rồi biết" nói rồi anh liền kéo cậu đi về phía đó.

"Ê tao chưa đồng ý mà cái thằng này !"

Đến nơi hai người nhìn nhìn ngó ngó xem có an toàn không, bây giờ chỉ cách cái hàng rào nữa thôi là có thể hái xoài rồi.

"Giờ làm sao nữa ?" Cậu hỏi.

"Trước tiên thì phải leo qua cái hàng rào này đã" nói rồi anh lập tức leo qua, đáp chân xuống đất anh nhìn cậu gật đầu "Vào đi không sao đâu"

Nghe vậy cậu cũng leo vào theo, cả hai rón rén núp từ cây này sang cây khác tìm những trái to ngon để hái.

"Cây này được nè, tao leo lên hái, mày ở dưới canh rồi chụp nha"

Nghe anh dặn dò cậu chỉ gật gật đầu vài cái.
Thấy vậy Thái Hanh yên tâm leo lên.

"Ê cái trái bên phải á" cậu ở dưới quan sát coi trái nào ngon thì kêu anh hái "Trên đầu mày nữa"

"Rồi chụp nè"

Anh ở trên ném xuống, cậu ở dưới liền chụp lấy.

"Ngon lành luôn Hanh ơi" cậu cầm hai trái xoài to bự trên tay miệng cười toe toét.

"Ê mấy đứa kia trộm xoài hả ?"

Lúc này một giọng nói thanh thót quen thuộc vang lên, theo đó cả hai nghiên đầu về phía giọng nói. Thì tá hỏa, ông hai, chính là ông hai. Vậy là bị bắt quả tang rồi sao ?
Ông hai khi phát hiện có kẻ đột nhập thì không chần chừ mà đi về phía hai cậu.

Ngay lập tức Chính Quốc quýnh quán ôm hai trái xoài chạy đi mất, còn Thái Hanh thì vẫn đang trên cây chưa kịp xuống.

"Ê Chính Quốc ! Mày bỏ tao hả ? Ê !"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip