Chương 26
Ngày đầu tiên đi học trở lại, trong phòng học ồn ào huyên náo, sau một kì nghỉ đông không gặp mọi người đều không nói hết chuyện. Lee Jieun bước vào phòng cho cả lớp ngồi xuống, mở kế hoạch sau khi trở lại trường ra.
Đưa tập bài thi tiếng Anh cho lớp trưởng Ahn Jiyoung, Lee Jieun hỏi một câu: "Giáo viên các môn đều đã trả bài kiểm tra cuối kì cho lớp chưa?"
Lần khảo sát cuối kỳ này, thành tích mười lăm môn học đều không tồi, cả lớp làm bài rất tốt.
"Trả cho các bạn đi."
Sau khi nói xong, Lee Jieun cười cười ngay sau đó vẻ mặt vui vẻ nói: "Học kì mới này các em chăm chỉ học tập, cũng sắp lên lớp mười hai rồi. Còn có đàn anh đàn chị năm ba sắp thi đại học, mọi người không nên đi quấy rầy."
Hiện tại đã tháng ba, còn cách kì thi đại học có ba tháng, là thời gian chạy nước rút cuối cùng. Tuy mới quay lại trường nhưng lúc đi qua dãy phòng học năm ba có thể cảm nhận được không khí khẩn trương áp lực từ bên trong.
Tuy rằng hiện tại chỉ mới năm hai nhưng Kim Jisoo rất đồng cảm như chính mình cũng trải qua vậy. Cô nhìn bài thi hóa học và vật lý vừa được trả trên tay, nhìn những lỗi sai mất điểm trước mắt, khiến tâm tình cô còn nôn nóng hơn nhìn thấy bảng điểm.
Trước mặt xuất hiện thêm một bài thi tiếng Anh, Ahn Jiyoung đứng trước mặt Kim Jisoo, nhẹ nhàng nói một câu: "Kim Jisoo, giúp tôi một chút."
"Được." Kim Jisoo nhận lấy, nhìn thoáng qua họ tên trên bài thi, phía trên viết tên Jeon Jungkook. Chữ của Jeon Jungkook viết rất đẹp, từng nét bút cấu trúc đều giống nhau, vô cùng có khí khái.
Cầm bài thi của Jeon Jungkook, Kim Jisoo vừa xem qua, không tin lật qua lật lại xem một lần nữa. Cô giương mắt nhìn Jeon Jungkook, vừa muốn nói chuyện, Lee Jieun lại gọi cô.
"Kim Jisoo."
Kim Jisoo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lee Jieun, lên tiếng: "Dạ."
"Tới phòng giáo viên cùng cô một chút." Dù trên mặt Lee Jieun mang theo ý cười, nhưng trong lòng Kim Jisoo vẫn lo lắng một chút. Sau khi đưa bài thi cho Jeon Jungkook, đứng dậy ra cửa.
Về chuyện của bà nội Kim Jisoo, Lee Jieun đã biết từ Lim Naeyeon. Cô an ủi Kim Jisoo một chút sau đó liền vào vấn đề chính.
"Chương trình học hiện tại em có thể theo kịp không?" Thành tích khảo sát tháng đầu tiên của Kim Jisoo không tồi, kì thi giữa kì cũng có tiến bộ, nhưng từ kì thi giữa kì đến cuối kì, thành tích lại tụt dốc rất trầm trọng. Tuy rằng cũng do ảnh hưởng vì tình hình sức khỏe của bà nội, nhưng Lee Jieun cho rằng vẫn còn nguyên nhân khác.
Lần này Kim Jisoo xếp thứ ba mươi, chính cô cũng cảm thấy thành tích này có chút phụ lòng các thầy cô đã giúp đỡ mình, cô cúi đầu kiểm điểm, nói: "Em theo kịp được ạ, học kỳ này em sẽ nỗ lực hơn nữa."
"Vậy được." Lee Jieun cười nói, cô uống một ngụm nước, sau khi trầm tư trong chốc lát, nói với Kim Jisoo: "Học tập dựa vào chính mình hay thầy cô đều chưa đủ, chủ yếu vẫn là dựa vào bạn học. Học kỳ này cô cho em ngồi cùng Wang Jackson, em thấy thế nào?"
Ban đầu Kim Jisoo chủ động đưa ra ý kiến ngồi cùng một bàn với Jeon Jungkook, trước khi thay đổi vị trí, cô vẫn muốn hỏi ý kiến Kim Jisoo một chút.
Đề tài này có chút bất ngờ chưa có chuẩn bị, Kim Jisoo không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết nói: "Nếu có vấn đề gì em có thể hỏi Jeon Jungkook là được rồi ạ."
Lee Jieun cười, cô cầm hai tờ phiếu điểm, là lần khảo sát cuối cùng của năm trước và bảng điểm khảo sát cuối kì vừa rồi. Cô tìm tên Jeon Jungkook, chỉ vào những điểm số không đồng đều nói: "Thành tích của Jeon Jungkook vẫn luôn không đồng đều, hơn nữa thành tích của các em không khác biệt lắm, cậu ta có thể giúp được em sao?"
Nhắc tới cái này, Kim Jisoo liền nhớ tới bài thi tiếng anh của Jeon Jungkook mà mình vừa nhìn thấy. Bài thi của cậu bỏ trống rất nhiều chỗ, phần đọc hiểu tự luận và viết đoạn văn một chút cũng chưa động.
Cô vừa muốn vì Jeon Jungkook mà cãi lại, nhưng không biết nên nói lại từ góc độ nào. Kim Jisoo liền trả lời vấn đề Lee Jieun: "Cậu ấy có thể giúp được ạ, em hỏi câu nào cậu ấy đều sẽ giảng cho em, hơn nữa giảng rất dễ hiểu. Em cảm thấy trong học tập cậu ấy đã giúp mình rất nhiều."
Không phải lần đầu tiên Lee Jieun làm chủ nhiệm lớp, mỗi năm từ tay cô đã qua bao thế hệ học sinh, trong lòng học trò nghĩ cái gì, sẽ phát sinh cái gì cô đều biết rõ.
Các giáo viên cũng không phải không để ý đến những chuyện bên ngoài, một lòng chỉ dạy kiến thức trong sách. Đại hội thể thao mùa thu Jeon Jungkook bế Kim Jisoo trên đường chạy đã truyền khắp toàn trường. Mà cả việc Kim Jisoo đến lớp nghệ thuật tìm Lee Jieun cô cũng có nghe thấy.
Đối với quan hệ của Kim Jisoo và Jeon Jungkook, nói là bạn bè thì quá gần gũi, mà có thể coi như hai người đang yêu sớm......
Đã dạy nhiều học sinh như vậy, kỳ thật thanh niên mười sáu mười bảy tuổi luôn đơn thuần như giấy trắng, tâm tư gì cũng không thể che giấu. Cô nhìn biểu tình của Kim Jisoo không giống như là có chuyện đó.
Cuối cùng, Lee Jieun cũng không nói thêm gì, cô chỉ nói hai câu đầy thâm ý.
"Hai em ngồi cùng bàn, quan trọng nhất vẫn là hỗ trợ lẫn nhau trong học tập, không thể phân tâm những chuyện khác."
Thời điểm Kim Jisoo trở lại phòng học, vừa đúng lúc Wang Jackson phát bài thi toán học. Cô vừa bước vào cửa, Wang Jackson liền cười với cô, đưa bài thi qua.
"Bài của cậu và Jeon Jungkook, tôi không nhờ người khác giữ hộ."
Cười nói cảm ơn, Kim Jisoo cầm bài thi rồi đặt bài của mình ở phía dưới, vừa nhìn Jeon Jungkook vừa về chỗ ngồi.
Hiện tại còn chưa đến thời gian vào lớp, trong lớp nói chuyện vô cùng ồn ào. Kì nghỉ đông có rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện của những anh chị khóa trên chọn trường đại học.
"Lee Jieun được Học viện Điện ảnh tuyển thẳng."
"Cậu ta không phải mới lớp mười một sao? Như vậy cũng quá trâu rồi?"
"Nghe nói được một đạo diễn nhìn trúng, về sau khả năng cao sẽ không theo nghiệp vũ đạo, chắc là đi đóng phim điện ảnh."
"Oa, trường chúng ta bao năm qua nhiều hoa khôi như vậy, đây là lần đầu tiên được Học viện Điện ảnh tuyển thẳng đúng không?"
Xuyên qua đám người đang thảo luận, Kim Jisoo trở lại chỗ ngồi của mình, cầm theo những bài thi Jeon Jungkook chưa nhận. Jeon Jungkook đang xem truyện tranh, nhìn động tác của cô, tầm mắt liền chuyển hướng về tay của cô. Cậu đóng truyện tranh lại, nhìn thẳng vào mắt Kim Jisoo.
"Những bài này cậu đều đã giải cho tôi, tại sao không làm?" Kim Jisoo nhíu mày hỏi xong, đột nhiên cười, nói: "Không phải cậu cố tình để điểm thi giống tôi chứ?"
Lời này của Kim Jisoo tất nhiên là nói giỡn, ai có thể lợi hại đến mức mỗi môn đều được điểm tương đương cô. Lại nói, thành tích kiểm tra giống cô, trừ khi hai người cùng một phòng thi thì mới có thể không có gì khác nhau.
Sau khi cô nói xong, đưa bài thi cho Jeon Jungkook, nói: "Chủ nhiệm lớp vừa cùng tôi trao đổi chuyện học tập, cũng nhắc tới cậu."
"Nói chuyện gì?" Jeon Jungkook lấy lại bài thi, đè bên dưới cuốn truyện tranh.
"Nói đến việc thành tích học tập của cậu tụt dốc." Kim Jisoo nói xong, lại bồi thêm một câu: "Cô lo lắng cậu không giúp được tôi trong học tập, hỏi tôi có muốn ngồi cùng bàn với Wang Jackson hay không."
Ánh mắt Jeon Jungkook tối đi.
Lại là Wang Jackson.
Sau khi Jisoo nói xong liền chuẩn bị sách vở, nhưng chợt nhận thấy Jeon Jungkook giống như vẫn đang nhìn cô. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy ánh mắt Jeon Jungkook như là đang chờ đợi kết quả từ cô. Hơi sửng sốt một chút, lúc sau cô mới phản ứng lại cười cười nói: "Tôi không đồng ý rồi, tôi cảm thấy cậu dạy khá tốt."
"Dạy khá tốt" Jeon Jungkook nghe được lời khen ngợi, quay đầu lại tiếp tục đọc truyện tranh.
Kim Jisoo nhìn cuốn truyện trên tay cậu, muốn nhắc nhở cậu học tập, nhưng đề nào cậu xem qua cũng có thể giải, người nên học tập tốt là cô mới đúng.
Nghĩ đến đây, Kim Jisoo cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Giờ thể dục còn chưa kết thúc, Jisoo đã bị Nayeon kéo đi xếp hàng mua cơm trộn thịt nướng. Cô ăn kem Đông Bắc, ngồi cùng Nayeon ở chỗ kia chờ. Nayeon có chút bội phục, hỏi: “Cậu thật sự không sợ lạnh à.”
Nayeon tuy cũng thích ăn lạnh, nhưng với cái thời tiết hiện tại này cô không dám. Jisoo một chút đều không sợ lạnh, mùa đông cũng ấm như cái bếp lò. Theo lý thuyết cô thường xuyên ăn lạnh như vậy sẽ bị đau bụng kinh, nhưng Jisoo hoàn toàn không đau, lúc dì cả tới không có gì khác biệt so với lúc bình thường, còn cô thì đau bụng đến lợi hại.
“Mùa đông ở chỗ mình cũng có bán.” Jisoo nói với Nayeon: “Ở chợ của thị trấn, bóc vỏ có thể ăn ngay lập tức.”
Nayeon đang uống một ngụm coca thiếu chút nữa phun ra, não tàn hỏi một câu: “Vậy không sợ bị chảy ra sao?”
Hỏi xong một lúc, chính cô ấy lại trả lời: “À, mùa đông ở chỗ cậu có thể lên tới âm bốn năm mươi độ mà.”
Jisoo cười rộ lên, lại cắn một miếng kem. Nayeon nhìn thoáng qua phía sau, nơi đó có mấy nam sinh thể chất, sau khi cô ấy nhìn thấy, liền đến nói trước mặt Jisoo: “Cậu nhìn người mắt to kia kìa, cậu ta đang nhìn cậu.”
Học sinh thể chất kia đứng ở phía sau Nayeon, sau gáy cô ấy có mắt sao? Còn có thể thấy cậu ta nhìn cô?
Jisoo ngẩng đầu nhìn thoáng qua, bên kia tổng cộng có bốn người, người có đôi mắt lớn nhất là người có bộ dạng đẹp nhất. Làn da của cậu ta cũng rất trắng, mềm mại như có thể vắt ra nước. Bốn người ngồi ghế dựa quanh bàn, để một cái hộp hình vuông xuống, trên hộp viết bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, bên cạnh dùng dải lụa màu tím buộc lấy.
Là bánh sinh nhật.
Nayeon phát hiện không sai, nam sinh mắt to quả nhiên đang nhìn cô. Lúc cô nhìn qua mắt đối mắt với cậu ta, cậu ta liền nhanh nhẹn né tránh.
Jisoo nhìn thoáng qua hộp bánh kem, hỏi Nayeon: “Sinh nhật bạn bè thường tặng quà gì cậu có thể góp ý không?”
Nayeon vẻ mặt bát quái hỏi một đống vấn đề, không nghĩ khi nói Jisoo cũng không có chút phản ứng nào, ngược lại trực tiếp bị cô làm lơ. Cô ấy nhìn Jisoo, vẻ mặt bất đắc dĩ, hỏi: “Nam hay nữ?”
“Jungkook.” Jisoo nói.
Nghe được là Jungkook, trên mặt Nayeon một lần nữa bùng nổ vẻ bát quái. Jisoo buồn cười nhìn cô ấy, cuối cùng Nayeon bị sự hào hứng của mình dập tắt.
Quan hệ của Jisoo và Jungkook luôn rất tốt. Chỉ là bạn bè thân thiết thôi, còn chưa tới mức có thể trở thành chủ đề bát quái.
Hiểu biết của Nayeon với Jungkook giới hạn chỉ có ngày thường Taeyoung nói cái gì thì cô biết cái đó. Kỳ thật cô cũng không có ý kiến gì tốt, sau liền nói: “Nếu không tặng đồ vật cậu thích là được.”
Nói xong, cô nói cùng Jisoo: “Thật ra điều kiện gia đình Jungkook tốt như vậy, tặng quà gì không quan trọng, quan trọng là có tâm. Tốt nhất là đến ngày sinh nhật cậu hãy là người đầu tiên nói lời chúc, cho cậu ấy biết cậu luôn để cậu ta trong lòng.”
“Cậu cũng chúc Taeyoung từ lúc sáng sớm sao?” Jisoo hỏi.
“Còn lâu mình mới làm như thế.” Nayeon vẻ mặt chán ghét, “Cậu ta ngủ như heo ý, mình cần gì phải nửa đêm không ngủ để chúc cậu ta?”
Jisoo nở nụ cười.
Trước sinh nhật Jungkook một ngày, Jungkook đặt đồng hồ báo thức mười một giờ năm mươi. Tiếng chuông vừa vang lên, Jisoo liền tỉnh dậy lấy di động gọi cho Jungkook.
Điện thoại bên kia bắt máy, giọng Jungkook trầm tĩnh, không có gì khác so với thường ngày, chỉ là mang theo chút khàn khàn, ban đêm nghe phá lệ ôn nhu.
“Làm sao vậy?”
“Sinh nhật vui vẻ ~” Jisoo cười nói một câu. In nhìn
Sau khi nói xong, Jisoo nghe thấy một tiếng cười nhẹ. Jungkook rất ít cười, Jisoo tựa hồ thấy được khóe mắt cậu đang cong cong. Trong lòng cô cũng vui vẻ, từ trên giường ngồi dậy, khoác thêm áo nói với Jungkook.
“Ra ngoài đi, tôi có quà muốn tặng cho cậu.”
Hiện tại vừa qua mười hai giờ, lúc Jisoo ôm hộp quà đi ra, Jungkook đã đứng ở cửa.
Gió đêm rất lạnh, tiểu khu lại yên tĩnh, cả ven đường cũng chỉ có ánh sáng đèn đường chiếu xuống hai người thiếu nam thiếu nữ.
Bên trong Jungkook mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một cái áo lông vũ màu đen dài. Cậu kéo khóa đến gần cằm, lộ ra chiếc cằm nhọn. Cả khuôn mặt ở trong đêm tối, trắng nõn lại đẹp mắt.
“Tặng cậu.” Jisoo cũng mặc áo lông vũ dài, kiểu dáng tương đồng với Jungkook, nhìn qua như người mẫu mặc đồ đôi.
Món quà dùng giấy bao rất đẹp, một cái hộp rất lớn, cầm cũng rất nặng. Jungkook tiếp nhận, gió lạnh thổi lông mi trên mắt, cậu nhìn Jisoo, hỏi: “Nếu là chú Kim rạng sáng cậu cũng tặng quà cho ông à?”
Cho là Jungkook đang chế nhạo cô hơn nửa đêm còn tặng quà, Jisoo không chút mặt đỏ nào, cô cười rộ lên, nói: “Bố tôi không tính, tuổi tác ông lớn rồi, hơn nữa tỉnh lại sẽ không dễ dàng ngủ. Tôi sẽ chờ ông tỉnh rồi nói sau.”
Ban đêm gió lạnh thổi từng trận, cây phong bên cạnh đèn đường ào ào rung động. Ánh đèn xuyên qua lá cây nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt thiếu niên.
Cậu nhìn món quà trong tay, lại nhìn thiếu nữ đứng trước mặt, cậu như là lấy được ưu đãi nào đó, nhưng chung quy vẫn là dựa vào ưu thế tuổi trẻ mà được ưu tiên. Jungkook mím môi, nói: “Khi tôi có tuổi chất lượng giấc ngủ cũng sẽ rất tốt.”
Jisoo quen với tâm tư khó đoán của Jungkook, nghe cậu nói xong, cô hiểu ngầm ý tứ của cậu, cười rộ lên nói: “Vậy về sau tôi đều chọn rạng sáng tặng quà cho cậu nhé.”
“Ừm.” Jungkook lên tiếng.
“Ha ha.” Jisoo mặc áo lông vũ có chút nóng, cô kéo khóa ra, bên trong cổ áo ngủ hơi rộng, lộ ra nửa xương quai xanh thẳng tắp tinh xảo.
Lúc đầu hơi nóng Jisoo có chút buồn ngủ, nhưng sau khi bị gió lạnh thổi, cô liền thanh tỉnh lại.
Trung tuần tháng ba ở phía nam, không ngờ ban đêm lại thoải mái như vậy. Sau khi Jisoo cười xong, thấy Jungkook cũng không có sốt ruột có ý trở về, nói: “Mở ra nhìn xem đi.”
“Được.”
Hai người cùng nhau ngồi xuống, mở hộp quà ra, là một đôi giày trượt.
Đây là thứ Jisoo thích, Jungkook lướt ván trượt, hẳn là sẽ dùng được. Nút điều chỉnh size có thể thay đổi được, Jungkook thay đổi vừa với cỡ chân của mình, sau đó cởi giày thử một bên.
“Vốn dĩ muốn mua giày trượt băng.” Jisoo ngồi xổm bên cạnh Jungkook, giúp cậu cài dây, nói: “Nhưng nơi này không có sân băng, giày trượt thì nơi nào cũng đều có thể trượt.”
Jisoo ngồi xổm bên chân, câu hơi khom người là có thể nhìn thấy khuôn mặt cô. Lúc cô nói những lời này, tươi cười trên mặt dừng một chút, trong ánh mắt có một chút tối đi.
“Cậu có giày trượt băng à?” Jungkook hỏi Jisoo.
Động tác thắt dây giày thoáng dừng lại, Jisoo ngửa đầu nhìn Jungkook trước mặt, thiếu niên từ trên cao nhìn cô, ở phía sau cậu, cả một biển sao trời vô ngàn.
Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, bầu trời đen nhánh, ngôi sao đều sáng lên.
“Tôi có, là mẹ tôi tặng.” Jisoo lại cười rộ lên, cô đứng lên. Jungkook đi giày trượt đã cao hơn cô một khoảng lớn, cô ngửa đầu nhìn cậu cùng sao trời phía sau, nói: “Trấn trên của bọn tôi có một con sông, mùa đông lạnh đều sẽ bị đóng băng rất dày, các bạn nhỏ trên trấn đều sẽ đi trượt băng. Ngay từ đầu tôi cũng không biết đi, là mẹ đã dạy tôi. Bà cũng không biết dạy như thế nào, quăng ngã lăn lộn mấy vòng liền sẽ biết.”
Nói xong, Jisoo cười càng tươi, bên trong đôi mắt màu nâu nhạt đầy tinh quang lộng lẫy.
Ban đêm dễ dàng làm người nảy sinh cảm tính, bốn phía đều tĩnh lặng, trong trời đất như chỉ còn lại mình cô. Mẹ đưa cô giày trượt băng là năm cô bảy tuổi, cũng là lúc ông ngoại qua đời, cô vẫn luôn khóc lóc đòi tìm ông ngoại, mẹ liền mua cho cô giày trượt băng, mang cô đi trượt băng để rời đi sự chú ý.
Hồi ức một khi được mở ra liền rất khó khép lại, Jisoo nhìn bầu trời giống như đêm đó, ngực có chút lạnh.
“Nhớ mẹ sao?” Jungkook cúi đầu nhìn Jisoo trước mặt, cô dương cằm, khóe môi không có giơ lên.
Bà nội cũng từng hỏi cô chuyện này, lúc ấy Jisoo trả lời chính là “Nhớ, nhưng hiện tại đã có bà nội ở cùng con rồi.” Nhưng mà chỉ qua vài tháng, bà nội cũng đã không có.
Jisoo hít một ngụm không khí ban đêm, cô nhìn Jungkook, cười nói: "Vô cùng nhớ.”
Jisoo rất giỏi dùng nụ cười che giấu bi thương của chính mình, nhưng đôi mắt sẽ không gạt người. Jungkook nhìn cô như giấu cả một hồ sâu dưới đáy mắt, khẽ liếm môi dưới, thanh âm ôn nhu mà khàn khàn.
“Ông ngoại tôi thường nói, người thân của chúng ta sau khi qua đời sẽ khiến mình đặc biệt nhớ đến họ. Nhưng nếu có người thân khác ở bên, mình sẽ dần dần quên đi đau khổ nhớ thương.”
Tầm mắt Jisoo từ bầu trời đêm chuyển tới trên mặt Jungkook, thiếu niên vẫn như cũ nhìn cô, thần sắc cậu đặc biệt trầm tĩnh, như là hòa cùng đêm tối, đem cả người cô đều bao vây.
“Tôi hy vọng tôi là người kia.” Jungkook nói.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Đường: Người kia chính là người cùng cậu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip