192 + 193
192 - Rời thuyền
Thế cũng nhanh quá rồi đấy... Mình mới chỉ nghĩ trong đầu thôi mà... Klein nhìn gợn sóng nhấp nhô trên mặt biển, nhất thời không thể nghĩ cho ra hồn.
Đăm chiêu một lúc, hắn mới nảy ra giả thuyết:
Phó nhì của 'Bất Tử Vương' Agalito – 'Kẻ Đồ Sát' Kircheis được nghi là một "Ác Ma", thậm chí là "Sứ Đồ Dục Vọng", nắm giữ năng lực phi phàm phát hiện trước nguy hiểm và khả năng khóa chặt vào nguồn gốc của mối nguy. Thế nên, có khi nào bản thân 'Bất Tử Vương' là một Bán Thần Danh sách 4 của con đường 'Ác Ma' không?
Vì lẽ đó, ngay khi thủy thủ đoàn Tàu Tương Lai thực sự lên kế hoạch và thực sự có thể gây tổn hại cho y, y lập tức cảm nhận được vấn đề, phát hiện ra sự tồn tại của 'Nữ Vương Thần Bí', bèn dứt khoát rút lui?
Ừm, điều này đồng nghĩa với việc 'Nữ Vương Thần Bí' cũng đang định ra tay. Bằng không chỉ với ý nghĩ của mình, cùng lắm 'Bất Tử Vương' sẽ cười khẩy một tiếng rồi điên cuồng phản công...
Hầy, năng lực phi phàm này của con đường 'Ác Ma' hữu dụng thật. Muốn đào hố chôn 'Bất Tử Vương' Agalito hay lái chính, phó nhì, phó tam của y hơi bất khả thi rồi đây... Klein ngậm ngùi quay sang nhìn Anderson Hood.
Vị 'Thợ Săn Mạnh Nhất' vẫn tỏ rõ vẻ mặt nhăn nhó và khổ sở, như thể đang vô cùng tuyệt vọng vì vận xui của mình chẳng hề giảm bớt. Khi trông thấy Tàu Báo Tử cúp đuôi chạy mất, anh kinh ngạc cực điểm, cảm tưởng như mình xem nhầm kịch bản thì phải.
Với ánh mắt xoay chuyển, anh nhìn ngó dáo dác xung quanh trong khi suy đoán, dường như đã rút ra kết luận nào đó.
Xui không cơ chứ, tên Anderson này vẫn chưa đủ đen đủi, không thì đã có thể hy sinh hắn để làm mồi câu 'Bất Tử Vương' rồi... Hehe, chẳng phải đây chính là cách sử dụng chính xác của "Kẻ Khiêu Khích" sao? Klein trở lại hành lang, quay về phòng mình.
Vừa đẩy cánh cửa gỗ ra, hắn đã trông thấy một bóng người quen thuộc đứng hướng ra phía cửa sổ. Cô sở hữu vóc dáng cân đối và mặc trang phục khá kỳ cục, không ai khác chính là 'Nữ Vương Thần Bí' Bernadette.
Quý cô à, cha cô không dạy cô sao? Đừng nên vào phòng người khác mà chưa được phép chứ, đặc biệt là phòng đàn ông nữa? Một tiểu thư quý tộc cao quý như cô nên chờ ngoài cửa, thanh lịch xin phép vào mới phải... Đại Đế ơi là Đại Đế, ông không nhớ được tí sách giáo dục nào à? Vừa thầm chế giễu, Klein vừa khép cánh cửa sau lưng vào.
Không chờ hắn mở miệng, 'Nữ Vương Thần Bí' đã cất tiếng mà không quay người lại:
"Chuyện trước đó đã chứng thực một giả thuyết của ta."
"Giả thuyết gì?" Klein đè nén cơn tò mò xuống, hỏi với vẻ mặt thờ ơ.
Không quay lại đối mặt với hắn, Bernadette ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng bên ngoài:
"Truyền thuyết về Suối Bất Lão của Agalito là một mưu đồ.
Nếu thực sự có Suối Bất Lão, nó đã là một trong các vật liệu chính của ma nữ "Bất Lão", hoặc là thứ sinh ra từ xác chết của họ rồi. Vì vậy, tất cả nam giới tuyên bố đã uống nước Suối Bất Lão đều là nói dối."
Cô không giải thích ma nữ "Bất Lão" là gì, dường như tin chắc Gehrman Sparrow đã nằm lòng tri thức này. Hay kể cả hắn không biết thì sau này cũng có thể nghe ngóng được từ đâu đó.
Suối Bất Lão... Ma nữ "Bất Lão"... Đúng là nghe có vẻ liên quan... Vậy là dòng chữ bằng máu trên con thuyền buồm đậu bên cạnh phế tích kia định nói cho cả thế giới biết, Suối Bất Lão là một mưu đồ? 'Bất Tử Vương' Agalito đã liên tục loan truyền tin đồn về Suối Bất Lão để dụ các nhà thám hiểm và hải tặc tiến vào vùng hải dương nguy hiểm này rồi chết trong đây, hoặc lợi dụng để đồ sát họ? Phong cách đậm chất 'Ác Ma' luôn... Bảo sao 'Kẻ Đồ Sát' Kircheis cảnh cáo mình chớ nhúng tay vào... Klein trầm ngâm vài giây, cố tình dùng tông giọng cân nhắc đáp:
"Mưu đồ..."
'Nữ Vương Thần Bí' Bernadette khẽ gật, nhẹ nhàng tiếp lời:
"Rất có thể đây là một phần nghi thức thăng cấp Danh sách 4 của Agalito, cũng không thể loại trừ đây là hành động cần thiết để tiêu hóa ma dược Danh sách 4."
Cô ngừng lại một chút như thầm thở dài một tiếng, mới nói tiếp:
"Bởi vì Danh sách 4 của con đường này tên là "Ma Quỷ"."
"Ma Quỷ"? Nghe xảo trá thật... Loan tin kho báu để mưu đồ hại người khác, rất thích hợp với phong cách 'Ác Ma'... Klein chợt bừng tỉnh.
Lúc này, 'Nữ Vương Thần Bí' xoay người lại. Dưới lớp mạng rủ xuống từ chiếc mũ đen, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Gehrman Sparrow.
Đến phiên mình cung cấp thông tin rồi hả? Klein châm chước hai giây:
"Dựa trên sự phân tích từ các trang nhật ký có hạn, Đại Đế Roselle đã rơi vào một hiểm cảnh tột độ khi về già. Hoàn cảnh ấy đã ép buộc ông ta nảy ra những ý tưởng thử nghiệm điên rồ nào đó."
Hắn cực kỳ thẳng thắn về phương diện này. Vì dựa trên những trang nhật ký hắn thu thập được đến giờ, vẫn chưa có thông tin nào tiết lộ lúc về già Đại Đế Roselle muốn làm gì, đụng độ khốn cảnh ra sao, hay có những hành động điên cuồng thế nào.
Vì lẽ đó, khi đưa ra manh mối này hắn muốn ám chỉ rằng, nếu Bernadette muốn biết chân tướng thì hãy đưa phần nhật ký liên quan tới khoảng thời gian then chốt của Đại Đế Roselle cho 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya.
'Nữ Vương Thần Bí' Bernadette rơi vào im lặng suốt một lúc.
Bên ngoài, tầng mây đen âm u trôi xa, ánh dương xán lạn chiếu xuống. Đó cũng là lúc mà vị nữ vương đã tung hoành khắp năm biển đột ngột tản mát thành một đám bong bóng. Chúng vỡ tan rồi biến mất.
Vô vàn bong bóng long lanh sắc màu dưới ánh nắng phản chiếu. Chúng lấp đầy căn phòng hệt như một khung cảnh cổ tích trong mơ.
Nếu không có Hiền Giả Ẩn Nặc thì con đường 'Người Dòm Ngó Bí Ẩn' này khá thú vị đấy chứ... Klein vừa thở dài, vừa chạm ngón cái lên đốt thứ nhất của ngón trỏ bàn tay trái hai lần.
Hắn kích hoạt thị giác chứa "Dây linh thể", xác nhận trong phòng không còn sợi dây đen mảnh nào dư ra.
Điều này có nghĩa 'Nữ Vương Thần Bí' Bernadette đã thực sự rời đi!
Phù... Klein khẽ thở phào, nhanh chóng đóng công tắc thị giác này.
Ngay khi định nằm lên giường nghỉ một lát, hắn đã nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng vọng tới.
Cộc, cộc. Có người gõ cửa phòng hắn.
"Ai thế?" Klein đứng dậy.
"Tôi đây." Giọng nói của 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya vang lên.
Klein bước tới mở cửa mà lòng nghi hoặc.
Hắn không hỏi gì, chỉ hững hờ nhìn cô. Ánh mắt hắn đã biểu lộ mọi thứ.
Cattleya đẩy gọng kính nặng nề trên sống mũi:
"Lối ra khỏi vùng biển này không phải nơi chúng ta tiến vào. Từ đây cách Đảo Toscarter chưa tới 100 hải lý, còn quay lại Naz thì mất ba ngày. Anh muốn đến đâu?"
Lối ra và lối vào khác nhau sao? Klein ngạc nhiên, hỏi lại để xác nhận:
"Thế đi từ lối ra thì có vào được vùng biển kia không?"
"Không được, chúng ta sẽ rơi thẳng vào khe vực không đáy của vùng hải dương ấy. Căn cứ vào kết quả bói toán, toàn bộ người làm thế đều chết, chết thực sự." Cattleya giải thích đơn giản.
Vậy à... Klein ngẫm nghĩ rồi đáp:
"Đến Đảo Toscarter đi."
Nguyên nhân hắn không chọn Naz là vì sắp đến thời điểm diễn ra tụ hội Tarot. Hắn không muốn làm việc tốn nhiều thời gian này trên Tàu Tương Lai.
Hơn nữa Đảo Toscarter là thuộc địa viễn đông của Vương quốc Loen. Nơi lưu hành loại tiền tệ penny, saule và kim bảng này khiến Klein không phải bận tâm về chuyện hối đoái.
"Được rồi." Cattleya không có ý kiến.
Thấy cô quay gót trở về phòng thuyền trưởng, Klein khẽ lắc đầu và thầm thở dài:
Cô mà đến sớm chút nữa thì đã gặp được 'Nữ Vương Thần Bí' rồi.
...
Xế chiều, Tàu Tương Lai cập bến cảng Đảo Toscarter trong sự cưỡng ép.
Klein ăn mặc như một quý ngài Loen, cầm vali da bước lên boong tàu. Hắn lấy từ trong hai túi áo ra số tiền thanh toán trả sau cho 'Thượng Tướng Ánh Sao' Cattleya.
Sau khi trừ đi đặc tính phi phàm "Nhà Cách Đấu" trị giá 700 bảng, hắn phải trả 1300 bảng.
Vì thế, tiền tài gia sản của Klein giảm xuống còn 8436 bảng và 5 xu vàng.
Cattleya lẳng lặng nhận lấy. Cô mấp máy môi mấy lần, song cuối cùng chẳng nói thêm gì.
"Anh cũng xuống bến này luôn hay còn đi đâu?" Cô quay sang Anderson Hood.
Chứng kiến Gehrman Sparrow chuẩn bị rời đi, nghĩ đến việc đây là một con tàu hải tặc, cũng ngẫm lại chuyện mình từng đi săn vô số hải tặc, Anderson lập tức cười xòa:
"Tôi xuống đây luôn."
"Giờ anh thanh toán tiền tàu được rồi." Dù đến cả quần áo trên người Anderson cũng là đồ mượn của đám hải tặc, Cattleya cũng chẳng định tha cho anh.
"Rồi rồi." Anderson không che giấu vẻ mặt đau thắt ruột thắt gan, bèn giật một nút áo bình thường giữa áo sơ mi xuống.
Anh tiếc đứt ruột đưa ra:
"Đây là chiến lợi phẩm tôi thu được từ vùng biển nọ, lấy trên xác của một nhà thám hiểm thuộc quân đội Loen.
Tôi không chắc tên gốc của nó là gì, chỉ có thể gọi dựa trên năng lực tương ứng với Danh sách 6 mà nó bộc lộ, ừm, là "Thẩm Phán".
Tác dụng phụ của nó không mạnh lắm đâu, chỉ khiến người dùng dễ đắc tội với người khác và quái vật tí thôi. Chẳng hạn như vô tình bị Bán Thần nào đó để mắt tới."
Thế mà còn không mạnh lắm à? Nếu là 'Thượng Tướng Ánh Sao', ta đã chọn đoản đao kia của ngươi rồi... Klein thầm chế nhạo khi nhìn Cattleya nhận thù lao ngồi tàu của Anderson.
Hắn chẳng buồn quan tâm đến việc của người khác mà mang vali rời Tàu Tương Lai, bước xuống bến cảng Đảo Toscarter.
Phịch!
Anderson Hood cũng nhảy thẳng từ trên boong xuống, đáp đất ngay bên cạnh hắn.
"Làm chén chứ nhể? Để ăn mừng chúng ta thoát khỏi vùng biển chết giẫm kia!" Vị thợ săn này hưng phấn thấy rõ nhưng vẫn mời với tông giọng nhẹ nhàng.
Klein lườm Anderson một cái, dùng ánh nhìn từ chối. Giờ hắn chỉ muốn cách xa thật xa khỏi cái tên bị vận xui quấn thân và mang hào quang khiêu khích tự động này.
"Rồi rồi." Anderson liếc trái ngó phải, hắng giọng, "Thế anh cho tôi mượn chút tiền nhé? Anh cũng biết rồi đấy, toàn bộ chiến lợi phẩm của tôi đã chìm dưới vùng biển nọ mất tiêu rùi."
Nói đến đây, anh phì cười:
"Đừng lo, sáng mai tôi sẽ trả đủ không thiếu một xu. Đảo Toscarter có nhiều quán bar và nhà thổ lắm, tôi định qua mấy chỗ đó xin tài trợ cái nhẹ ấy mà."
Ăn chặn người không bị truy nã, hái tiền từ đầu người bị truy nã? Klein thầm tặc lưỡi, đưa 5 saule tiền giấy cho Anderson.
"Mỗi thế thôi á?" Anderson há hốc miệng.
"Đủ cho ngươi ăn uống ngủ nghỉ ở nhà trọ rồi." Klein bình thản đáp, "Hơn nữa, đây là 1 bảng tiền mặt."
"1 bảng?" Anderson dụi dụi mắt, cười như mếu, "Rồi rồi, 1 bảng, sáng mai tôi sẽ trả anh đủ 1 bảng."
193 - Xây dựng mối quan hệ
Sợ Gehrman Sparrow đổi ý, Anderson vội nắm lấy tờ 5 saule, vô hình trung trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh một suất thịt bò nướng trên lửa cháy xèo xèo bình thường, cùng một phần đồ uống cồn không hề chứa tí thuốc an thần nào.
Chà, thế mà tên này chấp nhận thật này. Mình chỉ tùy tiện nói vậy để đóng vai, đồng thời muốn hắn phải hiểu rõ mượn tiền mình cũng không dễ, tránh khiến hắn lười đi săn hải tặc mà mượn cả đống tiền rồi về thẳng Biển Sương Mù thôi... Klein nhủ thầm.
Đối với hắn, tại một nơi đông đúc hải tặc thế này, dù có không xu dính túi thì cũng chẳng đời nào một thợ săn Danh sách 5 có thể chết đói hay phải ngủ bờ ngủ bụi được.
Hắn khẽ lắc đầu, đang định rời bến cảng, bỗng nghe thấy tiếng gọi cục mịch vang lên sau lưng:
"Gehrman!"
"..." Nghe ra giọng Frank Lee, Klein rùng mình một cái, cứng ngắc quay người lại.
Vị lái chính của Tàu Tương Lai – 'Chuyên Gia Độc Tố' bị gán lệnh truy nã 7000 bảng đang đứng bên mạn thuyền. Anh ta bắt hai tay trước miệng giống loa phóng thanh:
"Anh thường ở đâu nhất? Muốn viết thư cho anh thì gửi đến địa chỉ nào?
Tôi hy vọng được chia sẻ kết quả nghiên cứu mới nhất với anh."
Nhưng ta không muốn biết... Chắc cú tên này chả có mấy người bạn, và mình dám cá hầu hết người hắn coi là bạn đều không thật sự coi hắn là bạn luôn... Ừm, tình cảm của 'Thượng Tướng Ánh Sao' vẫn nghiêng về phía 'Nữ Vương Thần Bí' hơn là đặt ở Hội Tarot. Để quang minh chính đại đào tạo một phản đồ bên cạnh cô ta, không—một nguồn thông tin, thì dùng hình phạt cấp "Gehrman Sparrow" này cũng có lợi cho việc cảnh cáo cô ta... Với bước đệm như thế, ngài 'Kẻ Khờ' đưa ra hình phạt cũng là hợp lý, là lẽ đương nhiên... Klein suy nghĩ như bay, lấy giấy bút dùng để bói toán từ trong túi áo ra.
Hắn viết nghi thức triệu hồi người đưa tin của mình, cũng không quên điều kiện cần một xu vàng làm vật liệu.
Vèo một cái, Klein vung tay ném tờ giấy bay như phi tiêu về phía Frank Lee. Nó đáp gọn giữa lòng bàn tay anh ta.
"Ngon!" Frank Lee nhìn thông tin ghi trên tờ giấy, mừng rỡ vẫy tay.
Klein không trì hoãn thêm. Hắn cầm vali da, rời bến cảng và đi kiếm một nhà trọ.
Trong quá trình ấy, hắn đã định kiên quyết từ chối đề nghị ở chung quán trọ của Anderson, nhưng sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn đồng ý.
Hắn sợ cái tên nhiễm vận đen này sẽ lại dính vào rắc rối, sẽ mang tai họa đến cho khách và người hầu quán trọ. Do đó, hắn quyết định sẽ giám sát anh ở khoảng cách gần, nếu vướng vào vấn đề gì sẽ dứt khoát xử luôn.
Đặt phòng xong, Anderson cầm chìa bước vào phòng mình.
Anh ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, cảm tưởng mọi gánh nặng đều đã được tháo dỡ.
Sau khi rời khỏi vùng hải dương nguy hiểm kia, cuối cùng anh cũng cảm thấy mình đã quay về làm người, chẳng còn lo mỗi giờ mỗi phút đều có thể bất đắc kỳ tử.
Yên lặng thả trôi bản thân một lúc, Anderson Hood chậm rãi đứng dậy. Anh cầm bình nước nóng bằng kim loại, lật tách thủy tinh lên, rót cho mình một cốc.
Anh nghĩ mình nên làm mới tinh thần, đi ghé mấy quán bar:
Ăn uống no say, tìm nhà tài trợ!
Đợi nước nóng nguội bớt, Anderson giơ cốc lên uống từng hớp một cách thoải mái.
Đột nhiên, anh ho sặc sụa, ho đến nỗi mặt mũi bắt đầu tím lịm.
Khục! Khục! Khục!
Anderson chộp lấy cổ họng mình nhưng không sao hô hấp nổi.
Choang, chiếc tách thủy tinh trong tay anh rơi xuống sàn nhà, vỡ tan thành vô số mảnh.
Khục... Khục... Khục... Tiếng ho của Anderson càng lúc càng yếu dần, cả khuôn mặt cũng tím tái hẳn.
Lúc này, con mắt anh như tóe lên tia máu, còn mu bàn tay thì nổi gân xanh xao như có sức sống riêng.
Bịch!
Anderson ngã vật xuống sàn, co giật mấy cái rồi im bặt, đến cả hơi thở cũng không còn.
Chục giây sau, xác chết Anderson bất ngờ vùng dậy, kinh hãi sờ mặt mình:
"Móa nó, suýt chết sặc trong lúc uống nước mới sợ chứ...
Nếu thế thật, chắc mình sẽ là thợ săn chết vì nguyên nhất tức cười nhất mất thôi!
May, may mà trước khi tiến vào vùng biển kia, mình đã tiêu cả đống tiền vào món vật phẩm này, cuối cùng hôm nay cũng hữu dụng..."
Vừa nói, Anderson vừa lấy từ trong túi áo ẩn của gile một con hình nhân bện bằng rơm. Mắt, mũi và miệng nó được tô bằng mực một cách đơn giản.
Bề mặt hình nhân đã bị ăn mòn hoàn toàn, rỏ xuống từng giọt chất lỏng đen kịt.
Khoảng bảy, tám giây sau, nó hoàn toàn hóa thành chất lỏng, biến thành một vũng bẩn trên sàn nhà.
"Vận đen của mình vẫn chưa giảm đi tí nào, thậm chí còn tệ hơn... Ầy, Gehrman Sparrow từng chuyển lời một dự ngôn cho mình, bảo nguy hiểm chí mạng nhất ẩn giấu trong sinh hoạt bình thường nhất." Anderson đi đi lại lại, cẩn thận tránh khỏi mấy mảnh thủy tinh vỡ dưới chân vì sợ nó sẽ kéo một cái chết khác tới.
"Không, phải tự cứu thôi! Phải tự cứu ngay lập tức!" Anderson mở cửa, cẩn trọng bước ra.
Anh đi thẳng đến phòng Klein, đưa tay gõ cửa.
Chẳng bao lâu sau, cánh cửa gỗ nhẹ và không chắc chắn lẳng lặng mở ra. Vừa mới cởi chiếc áo khoác lễ phục, Gehrman Sparrow xuất hiện trước mặt Anderson.
Anderson cười gượng:
"Ngạc nhiên chưa?"
Cạch!
Cánh cửa đóng sập lại ngay trước mặt anh.
"..." Anderson thoạt sững sờ, sau đó nghệt ra lầm bầm, "Mình phải thay đổi cách nói chuyện thôi."
Cộc! Cộc! Cộc!
Anh gõ cửa phòng Klein một lần nữa.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, một họng súng chĩa thẳng vào anh.
"Hề hề, tôi chỉ muốn hỏi là anh có quen Người Phi Phàm nào biết đổi vận không thôi?" Anderson hơi giơ tay lên, cuống cuồng ám chỉ Gehrman Sparrow nói về vị cường giả đã cung cấp dự ngôn nọ.
Muộn rồi, mình chẳng biết 'Nữ Vương Thần Bí' đã đi đâu... Ơ? Cô ta không cho mình phương thức liên lạc à? Nhưng nếu Frank Lee đã biết nghi thức triệu hồi người đưa tin của mình thì chắc 'Thượng Tướng Ánh Sao' sẽ biết thôi, tức là Bernadette cũng thế. Vả lại, sau khi quay về Backlund, mình có thể tìm sự trợ giúp từ tiểu thư Sharron. 'Nữ Vương Thần Bí' có giới của bản thân mà, dù không hay xuất hiện lắm... Klein thương hại nhìn Anderson Hood.
Hắn không ưa tên 'Thợ Săn Mạnh Nhất' này cho lắm, còn thường xuyên thầm chế nhạo và có đủ loại ác ý đối với anh. Suy cho cùng Anderson cũng chiếm một nửa nguyên nhân khiến hắn làm mất khuy măng sét. Song, sự bài xích đó cũng chỉ giới hạn trong đầu hắn chứ chưa bao giờ được thể hiện ra bên ngoài. Nếu Anderson thực lòng cầu xin sự trợ giúp, hắn cũng không nỡ từ chối.
Klein đăm chiêu một hồi, đáp:
"Ta có thể hỏi giúp ngươi, sáng mai sẽ cho ngươi câu trả lời.
Nhưng ta nghi ngờ về khả năng trả thù lao của ngươi."
"Lát tôi sẽ lượn mấy vòng quanh các quán bar mà! Tôi cũng có nhiều tài sản giấu ở Biển Sương Mù nữa." Anderson không do dự thốt lên.
Klein gật đầu, vừa đóng cửa vừa bảo:
"Vậy hẹn sáng mai gặp lại, hy vọng ngươi có thể sống sót đến lúc ấy."
Cạch!
Cánh cửa khóa lại một lần nữa.
"Hắn đang nguyền rủa hay ban phước cho mình thế?" Cười khô khốc, Anderson thì thầm, "Dựa trên kinh nghiệm của mình, trong khoảng hai đến ba ngày tới sẽ không còn sự cố gì nữa."
Trong phòng, Klein quay lại bàn sách.
Trên mặt bàn là một lá thư mới viết xong phần mở đầu và một con hạc giấy te tua.
Về vấn đề của Anderson, Klein đã nghĩ ngay tới đối tượng cần hỏi trước cả khi đồng ý:
Không còn nghi ngờ gì, để giải quyết thủ đoạn của một "Rắn Thủy Ngân", đi hỏi một "Rắn Thủy Ngân" khác chính là giải pháp tốt nhất!
Nghĩ trước bản nháp về câu hỏi trong đầu và cân nhắc phần diện tích mặt trống có thể viết được sau khi dỡ hạc giấy, cuối cùng hắn cầm bút lên, viết:
[Làm sao để giải trừ lời nguyền xui xẻo đến từ bích họa của Thiên Sứ Vận Mệnh?
Tên ma dược Danh sách 4 thuộc con đường 'Thầy Bói' là gì? Có thể lấy phối phương và vật liệu chính của nó ở đâu?]
Đặt bút chì xuống, Klein cẩn thận rà soát lại câu hỏi một lần nữa rồi mới thận trọng gấp hạc giấy lại theo các nếp gấp, bỏ nó vào ví da.
Xong xuôi đâu đó, hắn tiếp tục viết thư cho thầy Azik.
Trong thư, Klein thoạt đề cập tới việc mình nhận được sự giúp đỡ của 'Thượng Tướng Ánh Sao' để tiến vào vùng biển nguy hiểm ở viễn đông Biển Sonia, thành công hoàn thành nghi thức. Đến đây hắn đổi đầu bút, kể về việc mình đụng độ 'Thượng Tướng Địa Ngục' Ludwell và bị gã tấn công vô cớ giữa cuộc hành trình, suýt chịu tổn thất nặng nề.
Trong câu chuyện này, hắn mô tả chiếc nhẫn trên tay 'Thượng Tướng Địa Ngục', thứ được cho là một di vật mà Tử Thần cổ đại để lại. Hắn hỏi – một cách vô cùng tế nhị – rằng thầy Azik có nhớ gì về nó không, hay có cần lấy nó để nghiên cứu nhằm gợi lại nhiều ký ức hơn không.
Sau chủ đề này, Klein tiếp tục bâng quơ kể về dự án Tử Thần nhân tạo của Linh Giáo Đoàn, cũng tò mò hỏi cao thủ xem chuyện này có khả thi không, chỗ văn hiến kia có ghi chép chi tiết nào về việc này không.
Tiếp theo, hắn chuyển chủ đề, nói mình vẫn chưa rõ về Danh sách kế tiếp, cũng như không biết bao giờ mới có cơ hội tìm được. Cuối cùng, hắn tổng hợp lại những điều cần lưu ý trong mô tả về chuyến hành trình trên vùng hải dương nguy hiểm kia.
Đây là để cung cấp thông tin cho thầy Azik, tránh khiến ông đột ngột muốn tìm khí thế còn sót lại của Tử Thần cổ đại mà không biết có những mối nguy tiềm ẩn nào.
[...Nghe nói vùng biển đó tràn ngập tiếng lẩm nhẩm của Chúa Sáng Thế Chân Thực. Danh sách càng cao thì càng nghe thấy nó rõ ràng, càng dễ bị ảnh hưởng, từ đó dẫn tới lên cơn điên và mất khống chế. Ranh giới được phân từ Danh sách 4... Nhưng cũng có một phần thiểu số Bán Thần tìm được cách thức hoạt động tự do ở đó...] Klein kết thư.
Gấp tờ giấy lại, hắn cầm còi đồng của Azik, triệu hồi người đưa tin khổng lồ bằng xương trắng.
Người đưa tin trồi lên từ dưới sàn, lễ phép nhìn Klein rồi xòe bàn tay ra.
Ngoan ghê... Klein thầm khen, đưa phong thư cho nó.
Rồi, hắn đánh răng, tắm rửa và khoan thai nằm lên giường ngủ.
Không biết bao lâu sau, hắn tỉnh lại trong mơ, trông thấy một vùng thảo nguyên hoang vu cùng một tòa tháp nhọn đen kịt.
Thành thạo đi sâu vào trong tòa tháp, Klein tìm ra lời hồi âm của Will Auceptin giữa các lá bài Tarot rải rác:
[Nhắc nhở thân thiện: Hạc giấy sắp rách rồi!
Lời nguyền xui xẻo từ bích họa có thể nhờ Ricciardo giải quyết.
Có thể lấy được phối phương ma dược Danh sách cao của đường tắt 'Thầy Bói' từ Zaratul đã hóa điên hoặc ở dãy núi Hornacis. Nếu anh là bề tôi của Đêm Tối thì xem như tui chưa nói gì hết.
Danh sách 4 của con đường 'Thầy Bói' tên là "Pháp Sư Quỷ Dị".]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip