226 + 227
226 - Súng lục trị giá 9000 bảng
Chuông Tang? Mỗi lần nổ súng là một lần đánh chuông tang cho kẻ địch? Mình thích cái tên này quá đi mất... Klein kiểm soát cơ mặt để không lộ vẻ mong chờ hay kích động dù chỉ một li. Hắn đưa tay đón lấy khẩu súng lục ổ quay bằng sắt đen có phần nòng hơi dài.
Klein vốn lo nếu mình bộc lộ nhu cầu vô cùng cần thiết, Ukfa sẽ đẩy giá lên. Đây là chuyện rất hay xảy ra trong quá trình giao dịch. Song thiết nghĩ, với tiếng tăm của Gehrman Sparrow, đi cùng là Anderson với danh hiệu 'Thợ Săn Mạnh Nhất' của Biển Sương Mù, thì bất kể có phải cường giả Danh sách 5 hay không, Ukfa Connerchris cũng chẳng dám đắc tội hắn. Dẫu sao anh ta đã rời khỏi giới thám hiểm từ lâu, hiện giờ chỉ mong sống một cuộc đời yên bình và ổn định. Anh ta sẽ chẳng dám đánh cược xem nhà thám hiểm điên cuồng tỏ vẻ nhã nhặn điềm tĩnh trước mặt có nửa đêm nửa hôm đột nhập ngay vào trang viên nhà mình hay không.
Vì vậy, nỗ lực duy trì vẻ ngoài bình thản và thái độ điềm nhiên của hắn đơn giản là trở thành việc duy trì hình tượng.
Nhận thấy Gehrman Sparrow đang xem xét và nghiên cứu Chuông Tang một cách kỹ lưỡng, Ukfa giới thiệu chi tiết hơn:
"Các năng lực của nó khá đồng nhất, chính là gặt hái sinh mạng của người khác. Có ba phương thức:
Một là "Tấn công nhược điểm". Không cần bất cứ điều kiện phát động nào, chỉ việc rót thẳng linh tính vào và bóp cò thôi. Nó sẽ giúp anh phát hiện ra nhược điểm của kẻ địch từ góc độ thần bí học. Nói cách khác, chính là vị trí có sức phòng thủ yếu nhất. Đồng thời nó còn mang lại độ chính xác tương ứng, từ đó tạo nên vết thương hết sức nghiêm trọng.
Hai là "Tấn công chí mạng". Anh phải kéo chốt búa đập trước khi bắn. Đặc điểm của nó là chỉ cần bắn trúng mục tiêu sẽ có hiệu ứng tương đương "Tấn công nhược điểm". Và nếu anh thực sự bắn trúng vào nhược điểm, nó có thể trở thành một phát súng chí mạng đối với kẻ địch không có sức phòng thủ quá mạnh. Còn với kẻ địch có sức phòng thủ rất mạnh, ba phát là đủ giải quyết dứt điểm, bao gồm cả "Người Thủ Hộ". Đương nhiên, tiền đề là ba phát súng trúng đích này không cách nhau quá lâu, tốt nhất là đừng để quá năm giây.
Ba là "Đồ sát". Trên cơ sở "Tấn công chí mạng", rót gấp đôi linh tính vào, có thể khiến đạn thường phát sinh hiệu ứng y như đạn chùm. Tương tự, lúc nhắm vào một nhóm kẻ địch, nó sẽ có hiệu ứng sát thương diện rộng. Để tăng thêm sát thương thì cần điều kiện phát động như "Tấn công chí mạng" và rót gấp ba linh tính vào. Nó sẽ bào mòn người dùng kha khá đấy.
Nó cũng có thể kết hợp với các loại đạn mang nhiều đặc tính khác, để nhắm vào đủ loại kẻ địch không giống nhau."
Nghe giống Danh sách 5 "Kẻ Thu Gặt" của con đường 'Thợ Săn' thế... Klein liếc nhìn Anderson, đăm chiêu rồi hỏi:
"Thế nếu thể trạng vật lý của mục tiêu đạt tới cấp độ một Cự Long Danh sách 4, bao nhiêu phát "Tấn công chí mạng" mới hạ được nó?"
Ukfa ngớ người, bối rối lắc đầu:
"Tôi chưa bao giờ gặp Cự Long cả."
Càng đừng nói tới một Cự Long có thể trạng vật lý đạt tới cấp độ Bán Thần!
Chẳng lẽ Gehrman Sparrow định cầm khẩu súng này đi săn Cự Long? Lại còn là một Cự Long cấp Bán Thần nữa? Thế này có phải điên quá rồi không? Ukfa chợt cảm thấy nhà thám hiểm thời bây giờ sao mà khác xa những người quen hồi mình vẫn còn trong nghề. Vấn đề có thể chết hay không, hắn còn chẳng buồn bận tâm!
Anderson ho mấy cái, hắng giọng đỡ lời:
"Lúc ấy thì đành dựa vào vận may của anh rồi. Tôi thề, anh phải nghe tôi, vận may quan trọng lắm!
Nếu anh ăn may gặp được một con rồng đã bị người ta đánh cho ngắc ngoải, vậy thì một phát súng là giải quyết xong xuôi. Còn nếu không á, tôi khuyên anh nên chạy ngay đi. Ừm, lúc này sống sót mới là điều quan trọng.
Đương nhiên, nếu Cự Long cấp Bán Thần không phòng thủ mà cứ đứng đực ra đấy cho anh muốn đánh muốn đấm như nào thì tùy ấy, vậy năm phát súng "Tấn công chí mạng" là đủ làm thịt nó rồi."
Ukfa hết nhìn Anderson lại quay sang Gehrman Sparrow. Anh ta quyết định không xoáy sâu vào chủ đề này nữa mà mô tả tiếp:
"Chắc Anderson nói cho anh nghe về tác dụng phụ của Chuông Tang rồi nhỉ? Anh sẽ nhận một nhược điểm mà mình vốn không có, hoặc gia tăng mức độ của một nhược điểm mình vốn có. Và hiệu ứng này sẽ duy trì suốt sáu giờ. Có một lần tôi trở nên sợ chó đến chết giấc. Cái lần đó, vừa xử xong một tên hải tặc nổi tiếng thì tôi bắt gặp một con cún sơ sinh xuất hiện trước mặt. Chân tôi tức thì nhũn nhèo nhèo, thậm chí tôi còn quỳ mọp xuống đất, vừa khóc như đưa tang, vừa nài nỉ cầu xin tha mạng.
Còn nếu anh chỉ mang trên người mà không dùng thì vấn đề lại đơn giản. Chỉ bị khát nước thôi, nên cứ uống nhiều nước, đi vệ sinh nhiều lần là xong."
Sao mình cứ cảm thấy cái tác dụng phụ có thêm một nhược điểm này sẽ gây rất nhiều phiền phức cho mình nhỉ... Nhưng thôi, vẫn tạm chấp nhận được... Klein cân nhắc một hồi, lên tiếng:
"Ra giá đi."
"9000 bảng. Chắc Anderson cũng đề cập với anh rồi nhỉ, đây cũng là giá gốc của tôi luôn." Ukfa nhìn Chuông Tang trong tay Gehrman Sparrow, "Giá này là phải chăng lắm đấy. Nếu không phải lo về chuyện nhiều Người Phi Phàm sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại của mình, tôi đã tích cực rao bán nó rồi. Chắc chắn tôi có thể bán được nó với giá 12000 bảng."
Cũng phải. Nếu có tác dụng phụ không quá nghiêm trọng và gặp được người có nhu cầu thích hợp, một món vật phẩm thần kỳ ở cấp độ này có thể dễ dàng được bán với giá trên trời... Thông thường mà nói, giá bán có là 10000 tới 12000 bảng thì vẫn hợp lý... Dù Klein định mặc cả, nhưng nhận thấy giá của món đồ này đã đủ thấp để khiến mình phải xấu hổ vì muốn ăn chặn thêm của người ta, hắn bèn "Ừm" một tiếng:
"Tôi thử hàng một chút, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta giao dịch."
Đương nhiên hắn không thực sự muốn thử súng, vì không dưng trên người lại mọc thêm một nhược điểm. Biện pháp của hắn là dùng linh tính để thăm dò khẩu súng và kết hợp với bói toán để kiểm tra xem lời nói của Ukfa có gì gian dối không. Hắn cứ thản nhiên hành động, chẳng thèm để tâm tới ánh nhìn của Ukfa và Anderson.
Mình sẽ lên phía trên sương xám để xác thực sau... Nhưng có vẻ Ukfa không dám nói dối mình, hẳn là sợ bị nhà thám hiểm điên cuồng tìm tới trả thù lắm đây. Dù gì anh ta cũng đã có một cuộc sống yên ổn và thanh bình, vợ con đề huề rồi... Klein đặt Chuông Tang xuống bàn, lật vali và lấy 9000 bảng tiền mặt trong ấy ra. Số tiền này đã được đem xuống thế giới hiện thực trước để xua tan bớt "mùi" của sương xám.
Nhận tiền xong, Ukfa đếm nhanh qua và xác nhận sơ bộ độ thật giả của chúng.
"Quả không hổ danh nhà thám hiểm nổi tiếng nhất gần đây. Chẳng mấy ai có thể rút 9000 bảng tiền mặt ra ngay trong một lần đâu. Kể cả nhà tài phiệt cũng chẳng nhiều vốn lưu động như thế." Ukfa cất tiền đi, chua chát cảm thán.
Mình còn mới chi 5000 bảng để mua một cái chìa khóa xong... Thấy Ukfa cất 9000 bảng kia vào ngăn kéo, Klein bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Mình đã ngược xuôi trên biển lâu như thế rồi, dành dụm biết bao nhiêu là tiền rồi, vậy mà chỉ thoáng chốc đã bay sạch... Giờ mình chỉ còn đúng 2683 bảng và 6 xu vàng mà thôi. Đến cả một trang viên đàng hoàng tí cũng chẳng mua nổi... Klein thở dài rồi rút khẩu súng lục bình thường ra khỏi túi súng dưới nách. Hắn trút hết đạn bên trong ra và tra vào Chuông Tang.
Anderson thì đứng bên cạnh quan sát toàn bộ quá trình mua bán, bỗng tặc lưỡi:
"Ukfa à, cậu thay đổi thật rồi. Nếu là ngày trước á, cậu sẽ kiểm đi kiểm lại độ thật giả của từng tờ giấy bạc một. Không ấy nếu cậu thấy phiền quá thì để tôi giúp một tay nhá!"
"Cứ tự nhiên, nhưng tôi lo là Gehrman sẽ cho cậu ăn một phát đạn đấy." Ukfa thừa hiểu tài khiêu khích của Anderson thế nào.
Anh ta có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Anderson ngồi chong đèn rồi ung dung soi từng tờ tiền một, xem tờ nào thật tờ nào giả, trông cực kỳ ngứa đòn.
Nói hay lắm! Klein thầm lặng khen anh ta rồi cất khẩu súng lục có phần nòng khá dài vào bao da dưới nách.
Còn khẩu súng lục ổ quay bình thường kia đã bị hắn ném vào trong vali.
"Cảm ơn các cậu vì đã giúp tôi giải tỏa được mối phiền não này." Ukfa tươi cười, chỉ ra cửa, "Tôi sẽ sai nô bộc tiễn các cậu."
Anderson há miệng ra, cười hề hề:
"Ukfa, cậu không định mời bọn tôi ở lại ăn tối à?"
"Bao giờ cậu lấy vợ sinh con, tôi sẽ mời cậu một bữa hoành tráng trong nhà hàng đẳng cấp nhất." Ukfa mỉm cười, hoàn toàn không vướng bận bởi câu tố cáo của người bạn.
Ra khỏi trang viên, Anderson híp mắt ngẩng đầu nhìn vầng thái dương đang dần lặn xuống, khẽ cười:
"Cái hồi mà tôi mới quen Ukfa, cậu ấy cũng chỉ là một bác sĩ giỏi trồng đủ loại cây kỳ lạ trên thuyền để cải thiện cuộc sống cho mọi người thôi. Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ sớm đi đời trong một chuyến phiêu lưu nào đó của chúng tôi cơ. Nhưng đến tôi còn chẳng ngờ, cậu ấy lại luôn gặp may mắn, thậm chí sau này còn trở thành "Tu Sĩ Cổ" nữa."
Sao mấy lời lẽ thấm thía do ngươi thốt ra cũng có thể nghe ngứa tai đến thế cơ chứ... Klein cố tình đáp lại:
"Nói cũng phải.
Làm bạn đồng hành của ngươi, phải may mắn thì mới sống nổi."
Anderson sửng sốt quay đầu lại, nhìn Gehrman Sparrow chăm chăm:
"Anh mà cũng biết chế nhạo người khác cơ á? Chẳng lẽ anh bị nhiễm từ tôi rồi?"
Nhưng anh cũng không quá để tâm chuyện này, chỉ sửa sang quần áo chỉnh tề lại và bỏ mũ xuống, cười tủm tỉm:
"Được rồi, anh đã có món vật phẩm thần kỳ mà anh cần. Nếu không còn vấn đề nào nữa, thì đã đến lúc tôi bắt đầu chuyến hành trình của mình."
"Đừng quên nhiệm vụ của Bán Thần nọ." Klein chỉ dùng đúng một câu đã thành công khiến vẻ mặt Anderson sụp đổ.
"Tôi đã luôn mang trong mình cơn thôi thúc muốn hoàn thành chuyện đó càng sớm càng tốt rồi. Được rồi, không cần phải nói lời tạm biệt. Hẳn vào một ngày không xa nào đó, chúng ta sẽ gặp lại thôi." Anderson cười tự giễu. Anh vẫy vẫy chiếc mũ trên tay, đoạn quay người đi vào một con đường khác dẫn tới Bayam.
Trông 'Thợ Săn Mạnh Nhất' đã khuất bóng, Klein chầm chậm thở dài một tiếng. Cầm vali, hắn tiếp tục cất bước trên con đường cũ để quay lại Bayam dưới vòm cọ độc đáo và ánh chiều tà đỏ rực.
...
Trong thành phố Bayam.
Sau khi tìm một nhà trọ bình thường để ở, Klein bắt đầu cân nhắc đến kế hoạch tiếp theo:
Cuối cùng cũng tự do rồi. Giờ mình đã có thể thử tìm cách đóng vai "Bậc Thầy Múa Rối" và tìm ra quy tắc tương ứng. Hiện tại thì đây chính là vấn đề hệ trọng nhất đối với mình.
Ừm, "Bậc Thầy Múa Rối". Vậy trọng điểm hẳn là nằm ở "con rối" rồi. Mình vẫn chưa thực sự chế tác một bù nhìn nào để thao túng nó trong chiến đấu, nên phải bắt đầu từ hướng này.
Phải hoàn thành hạng mục này trước khi trở về Backlund. Một mặt, Người Phi Phàm ở đó phải sống náu mình nên khó mà đụng mặt được bao nhiêu. Mặt khác, khi hành động hoặc làm gì cũng dễ chọc vào Giáo hội hoặc những nhân vật quan trọng. Phải thật cẩn thận mới được. Đó không phải nơi tốt để lựa chọn và chế tác bù nhìn. Trên biển vẫn ổn hơn. Lát đi dạo quanh mấy quán bar, tìm tên hải tặc nào tội lỗi tày trời, đáng bị treo cổ để thí nghiệm mới được.
Nhủ vậy, Klein lập tức đứng dậy và rời phòng. Dù ra vẻ cầm biên lai gửi tiền đến ngân hàng để rút tiền, thực chất hắn lại tạt qua quán bar Rong Biển gần đó. Nơi đây có rất nhiều hải tặc nổi danh thường xuyên lui tới.
Chẳng mấy chốc Klein đã có mặt ở lối vào quán bar. Sau khi vuốt phẳng bộ đồ, hắn đẩy cánh cửa gỗ nặng nề.
Đủ ánh nhìn đổ dồn về phía khuôn mặt hắn rồi thoạt dời đi một cách vô cùng tự nhiên. Bỗng, một tiếng hô khẽ vang lên:
"Gehrman Sparrow!"
Chỉ trong nháy mắt, hàng loạt bóng người trong quán bar đổ xô về phía cửa sau. Klein còn chưa kịp định hình, cả quán bar đã trở nên vắng tanh vắng ngắt.
227 - Lời nhắc của Elland
Quan sát quán bar yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở, Klein chợt ngây người. Nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã bước thẳng tới quầy pha chế như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chắc lần sau đến đây mình phải thay đổi ngoại hình thôi... Hắn rầu rĩ trong đầu, chỉ thiếu điều đưa tay lên che mặt.
Vì trước đó Ukfa không biết chuyện Gehrman Sparrow đã săn 'Kẻ Đồ Sát' Kircheis thành công, Klein còn tưởng tin tức nóng hổi nhất vẫn chưa truyền được tới Thành Khảng Khái, nên hắn mới yên tâm mà quang minh chính đại bước vào quán bar Rong Biển. Ai ngờ, vấn đề ở chỗ Ukfa là một cựu nhà thám hiểm đã rời nghề từ lâu nên anh ta mới không rành tin tức. Chứ trên thực tế, lời đồn về sự khét tiếng của nhà thám hiểm điên cuồng đã được truyền ầm ĩ giữa các hải tặc quanh vùng hải phận Quần đảo Rorsted rồi.
Thầm thở dài, Klein ngồi xuống trước quầy bar và gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ:
"Một ly bia Southville."
"...6 penny ạ." Nhân viên pha chế khó khăn nuốt ực một cái.
Klein lấy mấy đồng penny ra đặt trước mặt anh ta, hỏi mà mặt không đổi sắc:
"Dạo này có chuyển biến gì không?"
Nhân viên quầy bar nhận tiền rồi cẩn thận đưa ly cho Gehrman Sparrow, đoạn cười gượng gạo:
"Đô đốc Amyrius Rieveldt đã bị điều về Backlund. Đô đốc Robert Davis thế chỗ ngài ấy, trở thành Tư lệnh Hải quân tối cao của Vương quốc tại vùng biển này. Cả quần đảo đang trong cục diện căng thẳng, rất nhiều đoàn hải tặc đã phái người tới nghe ngóng thông tin."
Cuối cùng Đô đốc Amyrius vẫn bị em trai làm liên lụy và đánh mất chức vụ hiện tại à... Nhưng miễn là không dính líu trực tiếp tới sự kiện đó thì thân là Bán Thần, hẳn ông ta sẽ không phải chịu tình cảnh quá thảm. Ít nhất vẫn sẽ được nhận đặc quyền như khi còn là một Đô đốc, và gia đình cũng không gặp vấn đề gì. Một khi đã sóng yên biển lặng, chưa biết chừng ông ta còn có thể quay lại vị trí cao tầng của Hải quân ấy chứ... Klein uống bia ừng ực, thuận miệng hỏi:
"Robert Davis thuộc gia tộc nào?"
"Không, ông ta không phải quý tộc, chỉ là một trong số rất hiếm công chức từ từ thăng tiến lên vị trí Đô đốc thôi. Ở Biển Cuồng Bạo, Biển Sonia và Đông Balam, ông ta đã lập được rất nhiều công trạng." Nhân viên pha chế nhớ lại mấy lời tán dương mà các bài báo viết về Đô đốc Robert Davis gần đây. Ngừng một thoáng, anh ta tiếp, "Nhưng tôi nghe nói ông ta được rất nhiều quý tộc tài trợ."
Ừm, trong Hải quân Hoàng gia, 80% người nắm giữ vị trí Đô đốc sẽ có nguồn gốc từ vương thất và quý tộc, nếu không phải thì cũng có quan hệ mật thiết với họ. Và những chức vụ tầm Chuẩn Đô đốc hoặc Phó Đô đốc thì chiếm 20% còn lại... Nhờ chỗ tài liệu do Amyrius Rieveldt đưa trước đó, Klein đã nắm rõ tình hình từ lâu.
So về quân chủng thì Lục quân tốt hơn nhiều.
Thấy Gehrman Sparrow không hỏi tiếp mà dường như chỉ mải uống bia, nhân viên quầy bar chuyển nói:
"Hai đến ba tháng gần đây, Quân Phản Kháng hoạt động rất tích cực. Họ liên tục thử phá đường tàu hoặc chặn đường quốc lộ. Vì thế nên Dinh Thống đốc khá đau đầu, phải phân tán bớt một lượng lớn binh sĩ ra để trấn giữ tuyến đường bộ. Nhưng Quân Phản Kháng lại ít khi xung đột chính diện với họ."
Tôi biết chứ, đều căn cứ vào kế hoạch của tôi chứ đâu... Ở một nơi mà thổ dân và người lai chiếm 80% dân số, Quân Phản Kháng muốn lấy được tin tình báo chính xác không phải chuyện gì khó nhằn. Cộng thêm nguồn tài trợ từ bên ngoài, họ cũng dễ sống sót trong thời gian ngắn hơn. Tình cảnh nguy hiểm trong quá khứ của họ đều bắt nguồn từ con rắn biển Kalvetua kia cả. Cái thứ vô lý đó toàn ra lệnh cho họ tấn công mấy cứ điểm quan trọng của thành phố, đối đầu trực diện với Hải quân và Lục quân Vương quốc Loen... Klein nhủ thầm, nhấp thêm mấy hớp bia nữa với vẻ thoải mái.
Hắn cũng cảnh báo Quân Phản Kháng không nên sôi nổi quá mức. Nếu họ dồn Dinh Thống đốc vào trạng thái quá khó chịu, khả năng cao Vương quốc Loen sẽ điều động Người Phi Phàm Danh sách 5 hoặc thậm chí Bán Thần giỏi theo dấu và truy tìm tới. So với thế lực hùng hậu ấy, chẳng đời nào sức mạnh của Quân Phản Kháng có thể cầm cự được. Vì thế, nhân danh "Hải Thần", chỉ dẫn mà Klein dành cho họ là liên tục duy trì, đồng thời cải thiện tình trạng hiện tại với biên độ nhỏ trong khi chờ đợi cục diện thế giới thay đổi.
Sự biến động mang tầm cỡ quốc tế này sẽ không quá xa vời. Dựa trên vô số việc mà tiểu thư 'Chính Nghĩa' phản hồi, cùng với phán đoán khẳng định của ngài 'Người Treo Ngược', thì một khi đã hoàn thành hệ thống cải cách quan liêu nội bộ và thêm tàu chiến bọc thép loại mới vào lực lượng vũ trang chủ lực, chắc chắn Vương quốc Loen sẽ gây chiến với thuộc địa của lục địa Nam.
Klein lẳng lặng lắng nghe lời nhân viên pha chế nói cho tới khi uống xong bia. Rồi hắn đội mũ, đứng dậy và rời khỏi quầy bar, đi thẳng về quán trọ của mình.
Dọc đường, hắn trông thấy vài đứa trẻ có nước da màu cổ đồng với mái tóc xoăn và những thổ dân mặc áo jacket nâu cùng quần ống rộng. Nếu không bộc lộ vẻ hoảng sợ thì họ sẽ cúi gằm mặt, khom người trong góc, thậm thụt ngó nhìn Klein với ánh mắt phức tạp.
Klein gượng gạo nhếch khóe miệng lên, lặng lẽ quay về phòng trọ.
Hắn không thay đổi hình dạng ngay để tiếp tục đi quanh các quán bar khác tìm hải tặc. Vì hắn chắc chắn đám người đó sẽ trốn cả đêm nay chứ đừng hòng quay lại.
Ngay lúc Klein đang định xuyên vào Groselle Du Ký để khám phá nó, cửa phòng hắn vang lên tiếng gõ.
Không cần hỏi, chỉ bằng việc nắm vào tay cầm, vẻ ngoài của khách đến chơi đã hiện ra trong tâm trí hắn một cách tự nhiên:
Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đỏ sẫm, quần dài trắng và đội mũ thuyền trưởng. Nơi đuôi mắt, khóe miệng và vầng trán ông ta đều hằn rõ vết nhăn. Đây chính là thuyền trưởng tàu Bạch Mã Não, quân nhân Elland Công Bằng.
Ấn tượng đấy. Tin mình vừa xuất hiện ở Bayam mới truyền ra thôi mà ông ta đã tìm ra ngay nơi mình trọ rồi... Đương nhiên, đây là vì mình không che giấu bản thân mà dùng luôn chứng minh thân phận để đăng ký phòng... Klein vặn tay nắm và mở cửa ra, lịch sự chào:
"Buổi tối tốt lành."
"Chào buổi tối, thật mừng khi thấy cậu đã quay lại Bayam." Elland bỏ mũ xuống, bước vào căn phòng mà chẳng khách sáo chút nào.
"Có chuyện gì à?" Klein kéo một cái ghế gỗ tới và ngồi xuống.
Elland ngồi vào ghế đối diện, bật cười:
"Thăm bạn không phải chuyện quan trọng nhất sao?"
Người đâu mà ăn nói dễ nghe thế chứ. Xui là Anderson đã đi mất rồi, không thì hắn có thể học hỏi từ ông đấy! Klein bỗng hơi kích động.
Song hắn giữ nguyên vẻ mặt như mọi khi, nhìn vào mắt Elland:
"Phải, và ông đã đến thăm rồi."
Dường như Elland đã dự đoán được phản ứng đó. Ông ta chỉ cười:
"Cậu còn nhớ Donna không?"
Đương nhiên, cô bé ấy và em trai đều rất đáng yêu. Không biết giờ hai đứa nhóc đã phục hồi khỏi sự "đe dọa" của mình chưa, đã từ bỏ niềm hiếu kỳ với thế giới thần bí chưa... Klein thản nhiên đáp:
"Tôi không mắc chứng hay quên."
"Quên một ít chuyện không quan trọng cũng giúp ích cho sức khỏe tinh thần của chúng ta đấy. Haha, câu này không phải của Đại Đế Roselle đâu." Elland giải thích đơn giản, "Chẳng phải cậu bảo cha Donna, nếu cần giúp đỡ gì thì đăng quảng cáo yêu cầu mua thịt muối đặc biệt Damir lên Báo Sonia Buổi Sáng liên tiếp ba ngày còn gì? Mấy ngày trước ông ấy liên tục đăng bài, nhưng tiếc là cậu không còn ở Bayam hay vùng hải phận lân cận nữa."
"Sau đó thì sao?" Dựa trên thái độ khoan thai của Elland, trực giác linh tính mách bảo Klein rằng gia đình Donna không gặp phải phiền phức nào quá nghiêm trọng.
Elland cười đáp:
"Lúc ấy tôi nghe thấy các cậu nói chuyện. Nên sau khi phát hiện ra mục quảng cáo, tôi lần theo địa chỉ và đến thăm họ. Cậu biết đấy, Donna là một cô tiểu thư đáng yêu. Cô bé làm tôi nhớ đến con gái mình.
Chuyện cũng không có gì quá phức tạp cả. Urdi, cha của Donna sở hữu một lượng lớn hàng hóa có giá trị cao. Nhưng chỗ hàng ấy đã bị 'Thuyền Trưởng Điên' cướp bóc, thành thử tình hình tài chính của ông ấy chuyển xấu. Dù không tệ đến mức phá sản, nhưng cuộc sống chắc chắn sẽ trở nên kém hơn hẳn. Do đó ông ấy mới hy vọng ủy thác cậu mang hàng hóa về.
Tôi biết lúc ấy cậu đang không ở Bayam, nên đành phải dùng các con đường của mình để giúp Urdi lấy lại hàng hóa với giá cả phải chăng."
" 'Thuyền Trưởng Điên'?" Klein thoạt cảm thấy danh hiệu này rất quen tai, như thể hắn đã nghe ở đâu.
Theo lời Helene tóc đỏ, sau khi bị 'Trung Tướng Bệnh Tật' Tracy bắt cóc theo lệnh Giáo phái Ma Nữ, số nô lệ sẽ bị chuyển cho 'Thuyền Trưởng Điên' Connors Viktor. Hình như kẻ này có quan hệ mật thiết với rất nhiều tay buôn và thương gia nô lệ ở Vương quốc Loen.
Và điều đó lại dính dáng tới vụ án thổ dân thuộc địa mất tích, cũng như chân tướng ẩn tàng đằng sau Sự kiện Sương khói Khổng lồ tại Backlund!
Mình đã luôn muốn điều tra chuyện này rồi. Lần tấn công Tracy trước đó cũng có một nửa nguyên nhân là do đây, nhưng xui xẻo sao lại bất thành. Về sau mình mải đóng vai để tiêu hóa ma dược và tìm kiếm mỹ nhân ngư quá, thành thử mới tạm bỏ quên việc điều tra... Klein suy nghĩ như bay, song chỉ lạnh lùng hỏi:
" 'Thuyền Trưởng Điên' đang ở đâu?"
"Urdi lấy lại được hàng hóa rồi." Elland xuýt xoa, nhấn mạnh mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi.
Klein nhìn ông ta, lặp lại:
"Connors Viktor đang ở đâu?"
Elland miễn cưỡng lắc đầu:
"Tôi không biết, nhưng cấp dưới của gã vẫn đang thu thập tình báo ở Bayam. Cậu biết đấy, Đô đốc Amyrius bị điều về Backlund và bị thay thế bởi Đô đốc Davis. Sẽ có rất nhiều thứ thay đổi, nên hải tặc muốn nhân cơ hội nắm giữ tình hình mới nhất.
Do đó, tôi đoán tàu của Connors sẽ neo trong bóng tối ở mấy hòn đảo quanh đây. Nhưng đó chỉ là suy đoán thôi, không có cách nào để chứng thực hết."
Klein nghe xong thì lẳng lặng đan hai bàn tay vào nhau:
"Cảm ơn."
Elland thở phào. Dõi mắt nhìn ra cửa sổ, ông ta nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt nghiêm trọng:
"Hôm nay tôi đến đây để nhắc cậu. Dạo này cậu dễ gây chú ý quá, cao tầng bắt đầu để mắt đến cậu rồi. Một cường giả có thể dễ dàng giết chết Kircheis sẽ không được coi nhẹ đâu!
Tốt nhất là cậu nên ngừng dùng thân phận này để đăng ký phòng trọ, nếu không sẽ gặp phải vấn đề phiền phức đấy."
Klein nghiêm túc gật đầu:
"Được."
Hắn rất cảm kích lời nhắc của thuyền trưởng Elland, song không hề biểu lộ nó ra.
Sau khi Elland rời đi, Klein lập tức thay đổi ngoại hình, chuyển nhà trọ, đảm bảo mình không bị quân đội theo đuôi.
Xong xuôi đâu đấy, hắn bắt đầu cân nhắc làm cách nào để tìm kiếm 'Thuyền Trưởng Điên' Connors Viktor.
Đối với người khác, đây là hành động hết sức khó khăn. Nhưng riêng Klein thì có biện pháp lợi dụng.
Đó chính là dùng Quyền Trượng Hải Thần để giao tiếp với các sinh vật biển lân cận!
Chỉ cần Connors Viktor vẫn đang trong hải phận Quần đảo Rorsted, gã không có cách nào để trốn khỏi tầm mắt của Klein!
Đương nhiên, tiền đề là hắn có đủ thời gian để triển khai công cuộc tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip