Q6: Chương 5 + 6
Chương 5: Đi trong bóng tối
———
Khu Đông, Backlund.
Fors vừa quay về từ nơi trời băng đất tuyết không lâu, vẫn còn đang bọc áo khoác rất dày, nhìn bếp than củi đang cháy trước mặt, giống như rơi vào trong hoàn cảnh ác liệt, không khỏi run lên vài cái:
"George III đã chết, chuyện trước đó chắc chắn sẽ kết thúc, có lẽ chúng ta có thể chuyển khỏi nơi này, đến khu Bắc, đến khu Hilston.
"Phòng nơi đó còn có lò sưởi tường!"
Xio ngồi trên ghế đối diện, cũng nhìn chằm chằm vào bếp lò đang tỏa ra ánh lửa ấm áp, vẻ mặt hơi mê man, đáp lại:
"Đợi thêm một hai tuần nữa.
"Thẳng thắn mà nói, đến giờ tớ vẫn chưa thể tin nổi George III cứ thế bị nổ chết... Tớ còn chưa kịp làm gì."
Trong giọng nói của vị thợ săn tiền thưởng đã trở thành "Thẩm Phán" này mang theo vài phần mất mát, hoang mang và mờ mịt một cách rõ ràng, dường như mất đi động lực sống.
Fora nhất thời quên đi thương tổn do giá rét mang tới, suy tư một lát rồi trấn an:
"Tớ cảm thấy, chuyện này không phải do Gehrman Sparrow làm, mà trước đó đã lợi dụng đám người Semen làm việc này, chỉ có họ là vẫn đang điều tra mưu đồ lén lút của George III. Cậu, coi như đã có cống hiến nhất định trong cái chết của George III, cũng tương đương với báo thù gián tiếp rồi.
"Ờ... Sẽ không còn ai chèn ép và theo dõi người nhà cậu nữa, cậu có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu có cơ hội, chưa biết chừng có thể thông qua con đường chính quy để khiếu nại cho cha cậu."
Sau khi nghe được những lời sau của Fors, Xio hơi ngẩng đầu lên:
"Đúng vậy, thế cục hiện giờ ngày càng hỗn loạn, tớ rất lo họ sẽ bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
"Fors, cậu nói xem, Backlund an toàn hơn hay là đến thành phố nhỏ bình thường ở biên giới thì an toàn hơn?"
Fors nghiêm túc suy nghĩ vài giây, thản nhiên lắc đầu:
"Không biết."
Cô lập tức bổ sung thêm một câu:
"Tớ đang định hỏi ngài 'Thế Giới', anh ta hẳn là đã nắm chắc được tình hình cụ thể. Cậu còn nhớ không? Lúc trước anh ta đã từng nhắc chúng ta rằng xung quanh George III sẽ xảy ra chuyện, cố gắng đừng tới gần."
Ngoài ra, Fors còn muốn hỏi xem lần "Lữ hành" tiếp theo sẽ đến nơi nào, để mình chuẩn bị trước một chút.
"Ừm!" Xio gật đầu theo trực giác.
Fors lật báo chí, uống nốt cà phê còn thừa, sau đó thong thả đứng dậy, tiến vào căn phòng bên trong kia, thấp giọng cầu nguyện ngài "Kẻ Khờ", xin ngài hãy chuyển câu hỏi cho "Thế Giới" Gehrman Sparrow.
...
Gần "Vương đình Cự Nhân", vùng đất bị thần bỏ rơi.
Klein không còn bị "ký sinh" cấp độ sâu nữa đi theo sau Amon, dọc theo chân núi, trong ánh hoàng hôn ngưng đọng, vòng đến trước mặt vùng đất thần thoại này.
Tuy Amon cho hắn cơ hội, bảo hắn hãy nghĩ mọi cách để trốn thoát, nhưng hắn cũng không hề nóng lòng thực hiện. Bởi vì hắn biết hiện giờ Amon ít nhất có địa vị và thực lực của danh sách 2, là Thiên sứ thực sự trên ý nghĩa, không phải là người mình có đối đầu chính diện. Hơn nữa, "Kẻ trộm" được gọi là sai lầm, lỗ hổng, bug, năng lực kỳ lạ quỷ dị, khiến người ta khó lòng đề phòng. Klein cho rằng những cách thức tự cứu bình thường mình có thể nghĩ đến cơ bản là không hữu hiệu.
Chỉ có thể kiên nhẫn, chờ đợi cơ hội có thể lợi dụng... Trong quá trình này, không ngừng thử nghiệm một chút, dùng việc này để quan sát sự ứng đối của Amon... Ừm, còn phải chú ý một vấn đề, không thể quá tin vào lời nói của Amon, hắn đã thu hồi "Thời chi trùng", giải trừ trạng thái "ký sinh" cho mình, có lẽ là không nói dối, nhưng chưa chắc đã hoàn toàn là nói thật, không loại trừ khả năng hắn còn để lại một con "Thời chi trùng" ẩn nấp trong người mình, thời khắc mấu chốt sẽ tiếp quản cơ thể... Trong lúc suy nghĩ thi nhau nảy ra trong đầu Klein, hắn đang định "tán gẫu" với Amon, hỏi một câu về chuyện của "Thiên sử bóng tối" Saslier, lại thấy cách đó không xa, hoàng hôn đã rút đi, bóng tối bao phủ, những tia chớp rạch ngang bầu trời thỉnh thoảng lại lóe lên giữa không trung.
Họ đã đến biên giới "Vương đình Cự Nhân", sắp rời khỏi đất nước thần thoại này.
Một khi đặt mình vào trong bóng tối, hoặc là sẽ đột nhiên bốc hơi, hoặc là gặp phải quái vật bất ngờ chui ra tập kích... Klein chợt có điều suy nghĩ, ngoài mặt lại làm như không biết gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước, từ ánh hoàng hôn màu cam bước vào trong bóng tối thâm trầm.
Đúng lúc này, Amon mặc áo choàng dài màu đen cổ điển, đầu đội mũ mềm chóp nhọn, đeo chiếc kính độc nhãn đang đi phía trước chợt duỗi tay, kéo ra một chiếc đèn lồng bọc da thú mỏng.
Trong đèn lồng có một ngọn nến không biết dùng loại dầu gì chế thành, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt và mùi hơi gay mũi.
"Xách đi." Amon ném cái đèn lồng cho Klein.
... Klein nhận lấy đèn lồng, không nói gì.
Vài giây sau, hắn hỏi dò:
"Thứ này lấy ở đâu ra?"
Trong chớp mắt vừa rồi, Klein còn tưởng rằng Amon có thể triệu hồi được hình chiếu từ lỗ hổng lịch sử.
Amon ấn chiếc kính độc nhãn bằng thủy tinh, cười nói:
"Trộm được từ trong doanh trại của nhân loại trước mặt, ồ, đó là doanh trại trấn Noon của thành Bạch Ngân."
Trộm được... Mí mắt Klein giật giật, không hỏi nhiều nữa, xách theo chiếc đèn lồng đi vào bóng tối không nhìn thấy tận cùng.
Ánh sáng mờ nhạt dường như tạo thành một bức tường phòng ngự vô hình, nhanh chóng khuếch tán ra, xây nên một khu vực ấm áp trong đêm đen.
Lúc này, tia chớp trên trời cao thỉnh thoảng lại lóe lên, khoảng cách khá xa nhau, tiếng sấm gần như không có, lâu lâu mới vang lên một tiếng.
Căn cứ vào những kiến thức nghe được từ chỗ "Mặt Trời" nhỏ, Klein biết rằng ban đêm ở Vùng đất bị thần bỏ rơi là khoảng thời gian nguy hiểm nhất.
Đi từng bước vào trong, Klein đầu tiên là lợi dụng năng lực "Người không mặt" sau khi biến chất, phối hợp với "Đói khát ngọ nguậy", điều chỉnh kết cấu đôi mắt, từ đó thích ứng với hoàn cảnh đặc thù này, tiếp đó, hắn dùng linh cảm để dò xét bốn phía.
Hắn cảm thấy trong bóng tối không có ánh sáng, đang ẩn giấu một ánh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mình, ẩn giấu những sinh vật khó mà miêu tả được hình thể, nhưng mỗi khi tia chớp lóe lên, chiếu rọi toàn bộ khu vực này, thì lại không có gì cả.
Klein không hề lo lắng, vẫn luôn sử dụng "Đói khát ngọ nguậy", nhưng trong hoàn cảnh trước mắt lại không thể nào cho ăn được, sẽ sinh ra sự cắn trả nghiêm trọng nào đó. Theo hắn thấy, kết quả sẽ có hai loại, một là "Đói khát ngọ nguậy" sẽ nuốt luôn cả mình, nhưng bị Amon cướp đi suy nghĩ trong đầu, hai là "Đói khát ngọ nguậy" thành công nuốt mất người đeo, mình dựa vào việc này để hồi sinh, thoát khỏi cảnh nguy khốn hiện giờ. Kết quả thứ hai là điều mà Klein chờ mong, còn kết quả thứ nhất ngoại trừ "Đói khát ngọ nguậy" khá là mờ mịt, thì không có tổn thất gì.
Cứ thế đi tiếp về phía trước một hồi, Klein nhìn thấy doanh trại trấn Noon của thành Bạch Ngân được xây lại từ những kiến trúc bỏ hoang.
Sau hàng rào được dựng bằng những tảng đá lớn, những cây cột đá, lửa trại đang lặng lẽ cháy lên, chiếu sáng phần lớn không gian bên trong, khiến trong và ngoài doanh trại hoàn toàn khác nhau.
Tốp năm tốp ba thành viên của tiểu đội thăm dò thành Bạch Ngân đang tuần tra hoặc canh gác đề phòng bất trắc trong ánh lửa chiếu rọi.
Trong đó, có một "Kỵ sĩ bình minh" cao gần hai mét ba đang đứng phía trên hàng rào, ngước mắt trông ra xa, đề phòng quái vật trốn trong bóng đêm.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trong bóng tối sâu thẳm chợt có ánh lửa mờ nhạt đang từ xa tiến đến.
Điều này... Đồng tử của vị "Kỵ sĩ bình minh" này chợt phóng to, tim đập nhanh hơn.
Ngoại trừ trẻ em mới sinh ra còn chưa được giáo dục, thì mọi người trong thành Bạch Ngân đều biết, trong vùng đất bị thần bỏ rơi này, ngoại trừ nhân loại, không ai sử dụng lửa trong bóng đêm, tạo ra ánh sáng, cho dù là quái vật am hiểu khống chế lửa, trước khi tấn công chúng cũng sẽ ẩn nấp trong mỗi trường không có ánh sáng. Về phần những nhân loại khác, tất cả thành bang mà thành Bạch Ngân phát hiện ra từ trước đến nay đều đã bị phá hủy hoàn toàn, trở thành di tích, không có người nào may mắn sống sót, người duy nhất từ ngoài đến mà họ gặp được chính là đứa bé Jack kỳ quặc kia.
Mà giờ phút này, trong bóng tối sâu thẳm lại xuất hiện ánh lửa, ánh lửa đang không ngừng chập chờn.
Điều này có nghĩa là gì, "Kỵ sĩ bình minh" đứng trên hàng rào nhất thời khó mà nghĩ ra được, chỉ cảm thấy cả người đang run nhè nhẹ.
Ánh lửa nhàn nhạt chậm rãi đi từ xa đến gần, đi qua phía trước doanh trại, hướng về phía bên ngoài trấn Noon. "Kỵ sĩ bình minh" kia nhìn loáng thoáng thấy hai bóng hình thuộc về nhân loại, đi vào sâu trong bóng tối, bị ánh đèn làm nhòe nhoẹt.
Họ xách theo thứ nghi ngờ là đèn lồng, từng bước rời xa doanh trại, biến mất trong đêm đen sâu thẳm.
"Kỵ sĩ bình minh" phía trên hàng rào không biết bản thân đã ngừng hô hấp từ bao giờ, mãi cho đến khi ánh lửa mờ nhạt kia biến mất khỏi tầm mắt.
Còn có nhân loại khác sao? Không, chưa chắc đã là nhân loại! Đồng tử của vị "Kỵ sĩ bình minh" co rút lại, cẩn thận xoay người, định thông báo cho trưởng lão của "Nghị sự đoàn sáu người" bảo vệ doanh trại này.
Đúng lúc này, hắn phát hiện trong những chiếc đèn lồng treo trên một cột đá không biết từ khi nào đã mất đi một chiếc.
Vị "Kỵ sĩ bình minh" cứng đờ cả người, trán và lưng đồng thời túa mồ hôi lạnh.
...
Trong quá trình từng bước rời xa trấn Noon, Klein chịu đựng một đôi mắt nhìn chăm chú ở sâu trong bóng tối, lặng lẽ sử dụng năng lực của "Học giả cổ đại" và sự liên hệ giữa bản thân và "Nguyên Bảo", cảm nhận sương mù xám trắng do lịch sử ở đây đan thành.
Hắn đã thành công.
Điều này chứng tỏ "Vùng đất bị thần bỏ rơi" không bị cắt đứt liên hệ với "Nguyên Bảo".
Thánh sở của "Chúa Sáng Thế Chân Thực", thậm chí là thần quốc, ở ngay trong khu vực này... Nếu mình kích hoạt "Nguyên Bảo", tạo ra sự dị thường, liệu có khiến ngài ấy chuyển sự chú ý đến đây và phát sinh xung đột với Amon không... Ngài ấy là Chân thần, mình không hi vọng có thể trốn thoát trong lúc hỗn loạn, nhưng có thể nắm lấy cơ hội ngài ấy đối phó với Amon để tự sát... Klein vừa nảy ra suy nghĩ, đã để cho "Nguyên Bảo" khẽ chấn động.
Giây tiếp theo, suy nghĩ này của hắn biến mất.
Amon đi ở bên cạnh nhếch miệng cười:
"'Người treo ngược' không hứng thú gì với 'Nguyên Bảo', đương nhiên, lý trí của hắn chưa chắc đã thời thời khắc khắc ở trong não."
"'Người Treo Ngược' là chỉ danh sách 0 con đường 'Người chăn cừu'?" Bản thân Klein cũng không hi vọng xa vời sự bốc đồng vừa rồi có thể thực sự thành công, chủ yếu là muốn thử phản ứng của Amon, xem hắn ứng phó thế nào, lúc này không hề chán nản, cũng không che giấu sự tò mò, lên tiếng hỏi.
Amon khẽ gật đầu:
"Đúng vậy, cấp bậc này tượng trưng cho tính tự đọa lạc, đương nhiên, nếu ngươi muốn giải thích trên mặt ý nghĩa thì đó chính là hi sinh và gánh vác."
Klein ngẫm nghĩ, thử thăm dò:
"Ta nghĩ đây là tên hiệu mà ngươi lấy."
Giống như Medici.
Theo Klein được biết, vì sự ra đời của "Hoa Hồng Cứu Rỗi" mà "Chúa Sáng Thế Chân Thực" rất có khả năng liên quan đến cái chết của thần Viễn Cổ Thái Dương, cho nên, hắn muốn biết Amon rốt cuộc có thái độ như thế nào với vị Tà Thần này, có giống anh trai của hắn không.
Amon lau nhẹ chiếc kính độc nhãn, bật cười nói:
"Ta vẫn luôn rất tôn trọng các thần linh."
_______________
Chương 6: Suy nghĩ
———
"Kẻ báng bổ thần linh" nói ra những lời này thật sự rất là kỳ quặc... Klein bất đắc dĩ bỏ dở đề tài này.
Phần lớn "Vùng đất bị thần bỏ rơi" đều không tồn tại đường theo ý nghĩa bình thường, nhưng không tính là khó đi, bởi vì nơi này toàn là những cánh đồng hoang vu bát ngát, đen kịt là màu sắc chủ đạo.
Những nơi ánh đèn lồng không thể chiếu tới, đêm tối giống như có sinh mạng của mình, lặng lẽ động đậy nhúc nhích, muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ mà nói bao phủ.
Là một "Học giả cổ đại", Klein chỉ dùng khóe mắt đảo qua, đã thấy trong màn đêm đen xung quanh mọc ra rất nhiều "Dây linh thể", chúng hư ảo, trơn nhẵn, không đếm xuể, chứng tỏ trong bóng đêm đang ẩn giấu một lượng lớn quái vật.
Những quái vật này cực kỳ yên tĩnh, giống như đang nhìn chăm chú vào Amon mặc quần áo pháp sư cổ đại và Klein hình tượng quý ngài đương thời, nhìn chăm chú vào hai người họ đang đi qua cánh đồng bát ngát hoang vu, dưới ánh đèn mờ nhạt bao phủ.
Klein nhìn phía trước, tùy ý xách theo chiếc đèn lồng bằng da, không hề lo lắng lúc nào nó sẽ tắt.
Khi hắn và Amon sắp ra khỏi cánh đồng mênh mông này, tiến vào khu vực đồi núi, thì trong bóng đêm phía sau, có một con quái vật thân thể dị dạng, mọc ra hai cái đầu, năm cánh tay, cả người tròn ủng như cục thịt đột nhiên run rẩy một chút.
Nó đã trở thành con rối của Klein.
Thao túng "Dây linh thể" vốn là hành động trong im lặng, hơn nữa khoảnh cách không vượt quá năm trăm mét.
Giây tiếp theo, con quái vật kia lặng lẽ ngã xuống, mất đi sinh mệnh của mình.
Amon đi bên trái Klein, đội mũ mềm chóp nhọn mỉm cười, giơ tay phải lên, mở bàn tay ra, để lộ thứ ở bên trong:
Đó là một con sâu trong suốt có hoa văn hình khối.
"Linh chi trùng"!
Đây là "Linh chi trùng" mà Amon đã trộm được từ người con rối kia cộng với cả "Dây linh thể".
Không đợi Klein lên tiếng, Amon đã thích thú nắm chặt tay lại, bóp nát con sâu trong suốt kia.
Klein nhất thời cảm thấy một cơn đau đơn phát ra từ sâu trong linh hồn, đầu như vỡ ra.
Cũng may, trước đó hắn đã nhiều lần chế tác bùa chú "Tái hiện ngày hôm qua" và "Viên đạn khống chế linh hồn", nên đã khá quen với cảm giác này, gương mặt chỉ hơi nhăn nhó, không thể hiện ra quá mất mặt.
Amon vẫn giữ nguyên nụ cười, vẩy tay xuống:
"Ngươi rất thận trọng, có thể to gan hơn chút."
Klein đã bớt đau đớn hơn, giơ tay day thái dương, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, mỗi một con "Linh chi trùng" đều đang gào thét đòi nghỉ ngơi.
Trong quá trình bị Zaratul đuổi theo, Klein đã tiêu hao gần hết số linh tính mượn từ bản thân trong quá khứ, sau đó còn không ngừng trò, dùng "Cái ôm của Thiên sứ" tiêu trừ dấu vết, sắp đến cực hạn rồi.
Sau khi hắn quay về khu vực an toàn, vốn định lên phía trên sương mù xám kiểm tra tình hình bốn phía rồi đi ngủ, lấy lại tinh lực, nào ngờ bị Amon mai phục, bị "ký sinh", bị ép đi đến "Vùng đất bị thần bỏ rơi" này. Nếu không phải đang ở trong cảnh khốn cùng tự nhiên chèn ép lên tiềm lực, thì có lẽ hắn đã ngủ mê mệt ở trên đường hoặc là xuất hiện dấu hiệu mất khống chế rồi.
"Giờ ta cần phải nghỉ ngơi." Klein thả tay xuống, thản nhiên nói.
Hắn tin rằng Amon sẽ thỏa mãn một yêu cầu của mình, bởi vì càng dốc hết toàn lực mà không thể tìm được cách chạy thoát, thì càng thỏa mãn tâm lý muốn tìm vui vẻ của vị "Thần của trò đùa dai" này.
"Được." Gương mặt đeo kính độc nhãn của Amon chợt quay sang, nhìn về phía một ngọn núi: "Nơi đó có chỗ để nghỉ ngơi, sắp đến nơi rồi. Đương nhiên, nếu ngươi muốn ăn ngủ nơi đồng hoang, ta cũng không quan tâm. Ta chỉ cảm thấy nhân loại các ngươi có lễ sẽ thích một nơi mang đến cảm giác an toàn hơn."
"Vậy đến đó." Klein vốn định dùng lửa trong đèn lồng để trực tiếp nhảy tới đó, nhưng hắn đã hết sạch linh tính, đành phải đi theo Amon, dựa vào hai chân đi từng bước về phía trước.
Trên đường, Klein ôm tâm thái hỏi nhiều biết nhiều, nói với Amon:
"Vì sao ngươi không trộm khoảnh cách, đến thẳng đích."
Amon nghiêng đầu, dùng bên mắt phải đeo kính độc nhãn liếc Klein một cái, nhếch miệng nói:
"Người muốn nghỉ ngơi không phải là ta."
... Klein ngậm miệng, lặng lẽ đi phía trước.
Sau khi mấy chục tia chớp lướt qua bầu trời, Amon giơ ngón tay chỉ chênh chếch về phía trước:
"Đến nơi rồi."
Trong bóng của một ngọn núi cao chưa đến một trăm mét, có mấy tòa kiến trúc chỉ còn một nửa, hình dáng tương tự như tháp nhọn, xung quanh dựng mấy chục cột đá cao bằng đầu gối Klein, cỏ hoang mọc ra từ kẽ hở giữa chúng, thân dài nhọn đỏ thẫm như máu.
"Nơi này từng có người ở?" Klein lại day thái dương, lên tiếng hỏi.
Amon dùng khớp xương thứ hai của ngón trỏ bên tay phải đẩy viền kính độc nhãn lên, mỉm cười nói:
"Nơi này vốn là một thành bang rất lớn, khi đại biến cố xảy ra, mặt đất nứt toác, cả tòa thành đều bị nuốt chửng, chỉ còn lại phế tích này chứng tỏ nó từng tồn tại."
Hủy diệt văn minh... Trong đầu Klein đột nhiên nảy ra một suy nghĩ như thế, vội vàng bước nhanh hơn, đến trước một khu đất mọc đầy cỏ dại.
Sau khi tiến vào một tòa kiến trúc bị sập một nửa, Klein theo bản năng nhìn quanh một vòng, quan sát địa phương này.
Trên vách đá xám trắng nứt ra từng khe hở, có bức bích họa bị mấy ngàn năm gột rửa, đã sớm nhòe nhoẹt không rõ, chỉ nhìn thấy lờ mờ, người trong thành bang này cảm thấy vinh dự khi được tiến vào thiên quốc sau khi chết.
Klein điều chỉnh hơi thở, bỏ đèn lồng đèn da bằng trong tay xuống, dựa vào một cây cột đá to, gắng gượng nghĩ ra những quả cầu ánh sáng chồng lặp.
Hắn vốn không quan tâm đến việc ngủ say trong hoàn cảnh như này có nguy hiểm gì không.
Hãy để nguy hiểm khủng khiếp hơn tới đi! Trước khi ngủ, Klein thầm hét một tiếng trong lòng.
Amon mặc áo choàng ma pháp sư cổ điển liếc nhìn hắn một cái, tùy ý ngồi xuống bên cạnh, búng ngón tay một cái.
Trong chiếc đèn lồng bằng da kia, ngọn nến gần cháy sạch đột nhiên không chảy xuống nữa, nhưng ánh lửa mờ nhạt vẫn tiếp tục tỏa ra.
Trông nó giống như chỉ có thể cháy tiếp được vài phút nữa, lại dường như có năng lực kéo dài thêm mấy giờ thậm chí mấy ngày.
Đây là một sai lầm, một sai lầm đi ngược với quy luật tự nhiên.
Ngủ mê man không biết qua bao lâu, Klein cuối cùng cũng phục hồi tinh lực, tỉnh lại trong tiếng cầu nguyện của tiểu thư "Ảo Thuật Gia".
Hắn tạm thời không thể nào đáp lại lời cầu nguyện này, chỉ đành nhắm mắt lại như mình vẫn còn đang trong giấc mộng.
Trong trạng thái không bị "ký sinh" tầng sâu, Amon hẳn là không theo dõi được suy nghĩ của mình, chỉ có thể nhận ra suy nghĩ hiện thời của mình có gây hại cho hắn hay không thôi... Klein vừa nảy ra suy nghĩ, lặng lẽ thử triệu hồi sương mù xám trắng.
Hắn mượn một trạng thái từ bản thân trong quá khứ, trong lỗ hổng lịch sử, một trạng thái không trực tiếp nhắm vào việc trốn thoát.
Đó là trạng thái khi đảo tâm linh của hắn bị Hevin Rambis xâm nhập.
Thử nghiệm này không bị ngăn cản, không bị trộm đi.
Dùng trạng thái này và đặc thù có thể giữ được tỉnh táo khi thế giới tâm linh và giấc mơ bị xâm nhập của bản thân, nhận thức của bản thân Klein phân hóa ra một bộ phận, ở trên bầu trời linh tính, bình tĩnh nhìn xuống đảo ý thức.
Hắn bắt đầu kiểm tra xem trong tâm linh của mình có gì bất thường không, có suy nghĩ bị ký sinh không.
Qua một phen phân biệt nghiêm túc, Klein bước đầu xác nhận thế giới tâm linh của mình không có vấn đề gì.
Nói cách khác, cho dù Amon có để lại "Thời chi trùng" trong cơ thể hắn thì cũng là "Ký sinh" ở tầng cấp nông, không thể nghe lén suy nghĩ của hắn.
Sau khi tìm được một "khu vực an toàn" như thế, Klein rốt cuộc có thẻ giải phóng suy nghĩ đang bị buộc chặt, phân tích những gì minh trải qua, suy xét đến phương thức tự cứu sau đó:
"Amon là 'Thần của những trò đùa dai', cũng là 'Thần lừa gạt', hắn chơi trò chơi, chắc chắn không chỉ đơn thuần là tìm vui... Thật sự muốn làm như thế, thì hẳn hoàn toàn có thể đợi đến khi tập hợp với bản thể, ăn cắp vận mệnh của mình, chiếm giữ 'Nguyên Bảo' rồi mới thử làm. Nếu làm thế, cho dù là xuất hiện việc ngoài ý muốn, mục đích chính của hắn cũng đã hoàn thành, không tổn thất thứ gì...
"Rốt cuộc hắn đang che giấu mục đích gì trong chuyện này? Nếu có thể nắm được vấn đề mấu chốt, chưa biết chừng có thể tìm ra đường sống thực sự...
"Hơn nữa, sau khi hắn dùng tiếng Trung để đọc 'nghi thức đổi vận', vậy mà lại không hề quan tâm đến loại ngôn ngữ đặc thù này, không hề hỏi đến nó. Việc này hoàn toàn không phù hợp với lòng hiếu kỳ mà hắn thể hiện ra ngoài...
"Ơ... Sau đó hắn nói ra từ 'bug' có phải là cố ý không, muốn thử xem mình sẽ liên tưởng đến điều gì...
"Nhưng, hắn không trộm đi suy nghĩ của mình. Không, nếu cả đoạn suy nghĩ trước sau không liên quan đến nhau đều bị trộm đi, thì mình sẽ không phát hiện ra được..."
Klein nhớ lại tình huống lúc đó, căn cứ vào sự logic của suy nghĩ trước và sau, để xác nhận xem thời điểm đó mình có bị đánh cắp mất suy nghĩ không.
Mà điều này khiến hắn có thể khẳng định được một việc.
Đó chính là, trong trạng thái "ký sinh" tầng sâu, Amon có thể trực tiếp nghe lén suy nghĩ của hắn, không cần đánh cắp!
Amon tỏ ra là phải phát hiện ra ý tưởng có hại trước sau đó mới có thể tiến hành thao túng, đây là lừa gạt!
"Mình đã nói, 'ký sinh' tầng sâu đã trải qua trước đó dường như không giống với miêu tả của Pallez lắm...
"Dựa theo suy đoán này, toàn bộ suy nghĩ dọc đường của mình đều đã bị Amon nghe thấy, gồm cả Trái Đất, đồng hương, giáo dục con cái...
"Thật là đáng sợ...
"Cũng may, khi mưu đồ hành động phá hỏng nghi thức tấn thăng của George III, mình đã dự đoán tình huống bản thân sẽ rơi vào đường cùng, bị Amon 'ký sinh', những suy nghĩ bị lộ ra một nửa là phản ứng bản năng, một nửa là cố ý buông thả, như vậy, vừa để lộ ra bí mật, 'chiếm được sự tin tưởng' của Amon, lại giấu đi chuyện quan trọng nhất, trọng tâm nhất.
"Giống như bây giờ, chắc chắn hắn đã biết mình định chiếm được nhiều bí ẩn lịch sử hơn từ chỗ hắn, để nhanh chóng tiêu hóa ma dược 'Học giả cổ đại', nhưng hắn sẽ không biết, mình đã gần tiêu hóa hết rồi, chỉ hai ba bước hoặc là một cơ hội...
"Amon cố tình giải trừ 'ký sinh', chơi một trò chơi thế này, có phải là vì hắn đã từng nghe thấy Trái Đất từ chỗ thần Viễn Cổ Thái Dương, tiếp xúc được một bí ẩn nào đó, định dùng cách tự cứu của mình để giúp hắn hoàn thành một vài việc mà hắn không tiện làm hoặc là không thể làm hay không? Nếu thực sự là vậy, tiếp theo chắc chắn sẽ xảy ra một vài chuyện...
"Ừm, mình phải tỏ ra là chưa phát hiện ra điều này, vẫn mưu đồ chạy trốn như bình thường.
"Đợi đến khi điều chỉnh xong tình trạng thân thể, sẽ 'thử nghiệm' lần đầu tiên!" Sau khi "ngủ" thêm một lát, Klein mở mắt.
Amon đội mũ mềm chóp nhọn ngồi bên cạnh, mỉm cười nhìn hắn:
"Nghĩ xong rồi sao? Khi nào thì bắt đầu hành động?"
Hắn tỏ ra mình hệt như đồng lõa của Klein, chứ không phải là mục tiêu cần chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip