2. [ Gia chủ tôi không phải là phế vật ]_ bức màn
Nếu những câu chuyện xuyên không chỉ là ảo tưởng, hay một cái chạm đến một thế giới mới là một vở kịch, thì Giản Lâm lại coi đó là một câu chuyện thú vị.
Có rất nhiều cuốn tiểu thuyết viết về chủ đề như vậy, Giản Lâm không tin những chuyện đó có thật, và cũng không tin một ngày nào đó thế giới sẽ chuyển biến một cách kỳ lạ như thế. Nhưng cậu lại cảm thấy thích thú với nó, vì đây là chủ đề khá đa dạng.
Trước khi mọi chuyện xảy ra vào sáng nay.
Tuần qua, WHD của cậu tổ chức một chuyến đi du lịch, ngày đó là kết thúc một kỳ thi của tỉnh và vô số sinh viên được thành tích đáng khen ngợi nên WHD đã tổ chức cho các sinh viên một buổi đi chơi nghỉ ngơi.
Giản Lâm đi chung nhóm với Vũ Hạo Trường, bạn thân cậu, học khác lớp.
Hôm ấy trúng ngày hội sách toàn cầu nên Giản Lâm có tham gia vào trương trình on sale đó. Hay ở chỗ, ở chỗ đó có mấy cuốn sách mà Giản Lâm thích vô cùng nhưng giá cao quá nên cậu chỉ tiếc nuối mua mỗi một cuốn.
Cơ mà, hình như không ai để ý nhiều đến cái tạp quầy sách ấy hết, lúc đầu Giản Lâm thấy bề ngoài nó trôn cũ kĩ, và nó cũng không được mới mà giá lại quá cắt cổ. Dù là nội dung đình đám hay hot hit gì chăng nữa, cũng có ít người mua lắm.
Lúc Giản Lâm mua, thì lẻ quẻ 3 4 người gì đó, những cũng nhờ đó mà Giản Lâm tha hồ chọn sách mà không cần phải tranh giành với ai.
Nhìn sách không cũ như vẻ bề ngoài. Thật ra đường thêu trên bìa rất chắc chắn, lớp bìa da màu nâu giống gỗ hương với tên được viết bằng mực vàng.
Kết thúc chuyến đi ngày đấy, Giản Lâm mang về được cuốn " In the silent. " nằm dưới tầng sách bụi. Và đó cũng là bước ngoặt cho hành trình của cậu vào chính đêm sau khi cậu ta mua sách.
_________*_________
Tia nắng ấm của mặt trời rọi đến đỉnh giường, tô lên bìa sách da hằn màu gỗ mục. Đôi mắt như phủ cả tầng lung linh nắng nhẹ.
Tiếng lật sách nhẹ nhàng, ngón tay thon thả lả lướt trên từng dòng chữ nhỏ in nghiêng.
Chương 12 của cuốn tiểu thuyết " Gia Chủ Tôi không phải là phế vật "
Là nội dung mà Giản Lâm dành cả buổi sáng để đọc nó.
Nhưng cuốn sách cậu chỉ mới đọc phân nửa.
Nhìn lâu mắt mỏi, người nhẹ nhàng dụi tay dưới chuôi mắt, cảm thấy hơi khát nước Giản Lâm thả cuốn sách lên nệm, vườn khỏi giường rồi xỏ đôi dép hình con cá xấu xám ra khỏi phòng.
Xuống tầng, căn nhà trống không vắng bóng người, duy chỉ có cô giúp việc và con mèo LaPerm đang ngáp ngủ.
Rót miếng nước chanh vào ly, Giản Lâm đứng khoanh tay nhìn căn phòng bếp nhạt nhẽo,mùa thu ảm đạm đến đỗi cả con mèo cũng ngủ chẳng ngó ngàng gì đến thằng chủ của nó cả.
Khoá học của cậu sáng nay không có tiết nên cậu đã nằm lì cả buổi sáng trên chiếc giường của mình.
Cha mẹ Giản Lâm đã đi công tác được mấy tuần nên trong khoảng thời gian này chỉ còn cậu và bác giúp việc thôi.
Mà bác giúp việc thì có chuyện gì mà nói với cậu đâu, làm công việc của của bác ấy đã đủ mệt rồi còn hơi đâu mà nói chuyện với cậu chứ.
Thằng bạn thân của Giản Lâm cũng đang làm dự án ở khóa cậu ấy nên không có thời gian đâu.
Hồi tưởng lại cảnh tối qua rủ Hạo Trường đi chơi, Giản Lâm phải giật mình khi thấy khuôn mặt xơ xác tái nhợt của Hạo Trường vì cái dự án nhóm của mình.
Một phần là vì thấy cậu bạn mình bận bịu quá, với lại cũng có nhóm bạn học của cậu ta nữa, nên Giản Lâm cũng ngại kéo rê mà lui thui về nhà.
Không gian yên ắn đến bèo thu, trong ngôi nhà chỉ vang lên tiếng động xột xoạt của cô lao công, lâu lâu cũng chỉ nghe tiếng oang oang của con chó nhà hàng xóm.
Giản Lâm lê cơ thể thiếu năng lượng đi lấy đồ. Vì hôm nay ngoài trời có vẻ mát nên cậu thay cho mình một cái áo sơ mi Cuban màu trắng kem mỏng với quần tây đen đơn giản.
_" Bác Tư, cháu ra ngoài chút."
Giản Lâm xỏ đôi giày vào chân, chào Bác Tư một tiếng rồi rời khỏi nhà. Còn mấy ngày nữa là cha mẹ cậu về, Giản Lâm nghĩ mình nên tổ chức một buổi nhỏ chào đón để thể hiện tấm lòng cậu con trai cưng này.
Vì thế Giản Lâm quyết định sẽ đến sưu thị để mua một chút đồ trang trí.
Cánh cửa đóng lại, quên mất rằng cuốn sách
" Chứng Minh rằng tôi không phải là phế vật " vẫn còn đang lật mở.
Ánh sáng xanh nhạt thoáng chốc hiện lên, nội dung trên trang vô tình được lật đến mặt trong của trang bìa...Hàng chữ đỏ thấp thoảng ánh lên..
" Xin chào sinh bộ, chào đón bạn đến với địa trận thế giới " Gia chủ không thể là phế vật ", hệ thống 539 chúc bạn có một trải nghiệm thật tuyệt vời."
Sau đó, một cách vô hình như có bàn tay đóng cuốn sách đó lại, trang bìa màu gỗ hương trầm yên tĩnh nằm dưới ánh nắng mơ hồ ngoài cửa sổ, như không có chuyện gì xảy ra.
Căn phòng lại về với sự yên tĩnh ban đầu của chính nó.
Vẫn như mọi lần cậu bước vào trung tâm thương mại, với tâm tình vô cùng vui vẻ. Cửa cảm biến sẽ mở ra khi có người bước qua nó, kèm theo là tiếng nhạc mang giai điệu nhẹ nhàng chào đón quý khách.
Chân của Giản Lâm còn chưa kịp vào hết, một ngoài một trong. Giản Lâm liền cảm thấy luồng khí lạnh xộc thẳng vào người. Cậu run lẩy bẩy mà rụt chân kia vào trong thương mại.
Đáy mắt lúc này của cậu hiện lên một màu xanh cây nhạt rồi cũng nhanh chóng chìm xuống, hơi nóng thổi phù trên tay, hỏi:
" Sao nay lạnh dữ vậy?"
Cùng lúc đó, theo vào trong là đám người sinh bộ cũng đã đến đây. Trong bọn họ lại là người có dáng vẻ nhỏ con nhưng nổi bật ấy. Đa La Kỳ hiếu kỳ nhìn thông báo được hiền thị ngay khi cậu nhìn cậu trai trước mắt.
^Hiển thị thông tin nhân vật:
Tên: Giản Lâm
Tuổi: 23
Sự nghiệp: Sinh Viên khoa Điện Ảnh. Diễn viên kịch.
Nhân vật: Khai phá địa trận.
[Mức độ địa trận: ..../?]
[Mở khoa tiến độ: ..../?]
+ 1_ Khu sưu thị (.../?)
[Nhiệm vụ:]
+ Đi theo Giản Lâm
Nhiệm vụ ẩn danh: ?
Đa La Kỳ chăm chú nhìn thông báo nhưng chân nhanh nhẹn bước theo chân sau Giản Lâm.
Có lẽ hệ thống đang sắp xếp dữ liệu của mọi người nên hiện giờ nhân vật khai phá này vẫn chưa nhìn thấy đám người bọn họ.
Đa La Kỳ nhìn xung quanh theo hướng mắt của Giản Lâm: " Nơi đây..."
Là một khu vực chứa lương thực, nơi mà hệ thống gọi là sưu thị. Nó sáng sủa và có những vật phà ra khí lạnh. Không giống với nơi mà Đa La Kỳ đang sống. " Nơi đây khác lạ."
Những người bên cạnh đã sắp xếp thành hình tròn, chụm lại với sau và theo sát Đa La Kỳ, ngũ đội mà Đa lA Kỳ lựa chọn thay vì một.
Chăm chú Giản Lâm đang từng bước đi thẳng, bọn họ cũng theo sát phía sau. Khu sưu thị to lớn, nhóm bọn họ để ý ở đây lại không có chút người, hệ thống lại hiện lên với cái vút tay của Đa La Kỳ:
" Không ổn, ta cảm thấy chỗ này có chút kỳ quái" Đa La Kỳ cảnh báo: " Các ngươi ở sau ta, tránh đi lung tung."
" Được..."
Đám người bọn họ bám theo, giữ hơi thở ổn định cảnh giác đam khí kỳ lạ.
*________________
Giản Lâm ma sát tay liên tục rồi phủ lên cổ mình, trước mắt Giản Lâm là không gian rộng lớn sạch sẽ, sạch đến mức mặt mình cũng có thể thấy dưới chân sàn.
Nhưng không hiểu vì sao, hôm nay sưu thị lại có vẻ khác với mọi hôm. Đến cả bóng dáng của con người cậu cũng không thấy, bằng chứng là Giản Lâm đứng đây cũng gần 10 phút rồi.
Bình thường, giờ này sưu thị đúng thật là vắng nhưng sẽ không vắng đến độ người còn không thấy như thế.
Quay người đến quầy nhân viên, nhưng không có bóng dáng của nhân viên thu ngân nào ở đây cả. Cậu đã thấy hơi kỳ lạ rồi, nhưng cảnh tượng ở sưu thị lại càng làm cậu thấy rối răm hơn.
Lúc đầu cậu không để ý lắm, nhưng vào bên trong, con ngươi Giản Lâm đảo liên hồi, dù lạnh điếng người nhưng mồ hôi lại có hấu hiệu tuôn.
" Hôm nay có dịp gì hà? Mọi người đâu hết rồi?."
Câu nói vừa dứt ra, Giản Lâm liền cảm thấy lạ.
Không thể nào có chuyện đó được nếu đóng cửa thì sao cậu lại vào được tận bên trong thế này?
Cả một sưu thị rộng lớn thế này không thấy một bóng người ở tầng một thật quá đỗi lạ lùng. Với tâm thế tò mò Giản Lâm có ý định bước sâu vào trong trung tâm của sưu thị.
Đằng sau đang dần có bóng chân dậm trên nền đất...
Lúc này đầu của Giản Lâm vọng lên ý nghĩ ' Quay trở về' nhưng với tính hiếu kỳ của mình Giản Lâm đã bỏ qua nó mà bước tiếp.
Giản Lâm ôm tay mình, đi một vòng trong sưu thị. Không khí yên tĩnh của nó làm cho Giản Lâm cảm thấy rùng mình. Nhìn xung quanh, các cửa hàng vẫn còn đang mở. Một số còn đang mở cửa sáng đèn.
Lúc đầu cậu cũng định vào xem thử có ai không nhưng mà, khi nhớ lại bộ phim kinh dị mà cậu xem tuần trước thì phán đoán của cậu là không nên bước vào.
Thường thì những hành động tò mò tự lần đến nơi âm u đều là tìm đường chết. Giản Lâm không muốn chuyện đó xảy ra với mình giống như những nhân vật trong phim đâu.
Hãi lắm !
Bước lên tầng lầu, như một thói quen. Thang máy và cả thang cuốn đều đang hoạt động. Giản Lâm vô tình đặt tay lên bề mặt của chiếc khung tay cầm, hình như kích hoạt một động cơ ẩn.
Tiếng máy móc um lên, sợi dây sần sật của cầu chì, cả động cơ và tiếng bánh răng mô cơ lớn va chạm nhau. Động tĩnh gây ra quá lớn, tiếng inh ỏi của máy móc đập tan sự yên ắng đến đáng sợ của sưu thị sáng nay.
Điều đó làm Giản Lâm giật thót, vội buông tay rồi chạy cách xa thang cuốn đó một quãng. Khung cảnh trước mắt mới thực sự khiến cho Giản Lâm rùng mình. Không chỉ thang cuốn tự động chạy, toàn bộ chiếc thang máy đều hoạt động tự nhiên như thể có vô số người đang liên tục sử dụng nó vậy.
Không chỉ thế, các quầy quán an tĩnh liền sôi nổi hoạt động. Giai điệu du dương cũng quầy đồ uống nhỏ lơi vơi, đến tiếng nhạc Boliroc trong khu trò chơi cũng vọng xuống. Tiếng game ồn ào, tiếng nhạc Babydolly, cả âm thanh thông báo " Cảm ơn quý khách" được lặp đi lặp lại trong cửa hàng quần áo.
Sự không bình thường đã xảy ra và còn đang có dấu hiệu lan rộng. Nhưng Giản Lâm lại thích thú với việc đó. Khi chứng kiến những điều mới mẻ này, đầu óc đơn giản vô tư của Gian Lâm chỉ nghĩ rằng sưu thị đang có một rương trình gì đó, chào đón khách hoặc người tham gia bằng cách này.
Bỏ mặc những thứ dang diễn ra lộn xộn, Giản Lâm bước chân lên tàng trên bằng thang cuốn. Cái thang lúc đầu an tĩnh bây giờ lại nổi lên giai điệu Ballad du dương. Từng bậc thang cuốn đều hiện lên những bậc nốt nhiều màu sắc tuyệt đẹp.
Thích cảm giác kỳ lạ mà nhộn nhịp thế này!
Lầu một ngoại trừ các cửa hàng mở toang cửa và không có một bóng người còn lại đều không có gì hết. Cậu di chuyển lên thang cuốn gần cửa thoát hiểm.
Từng giây phút cậu đứng nơi bậc thang, chậm rãi di chuyển lên tầng thì lòng Giản Lâm đã luôn cảm thấy thích thú pha chút mơ hồ. Mọi hôm không phải là cảm giác kích thích này!
Suy nghĩ hiện lên, là bóng hình của một người râu ria lỗm chỗm đang ngồi dưới gốc cây đa. Khuôn mặt mơ hồ không rõ nét, hình ảnh duy nhất là hành động phờ phạc của nó. Mỗi một bậc được di chuyển, là mỗi hình ảnh Giản Lâm thấy được chỉ có nó và người phụ nữa cùng đứa bé bên cạnh.
Khung cảnh thân thiết từ lâu mà Giản Lâm đã không cảm nhận được, cậu bất giác buồn theo. Đột ngột, bậc thang cuốn dừng lại kéo Giản Lâm khỏi ảo ảnh.
" A...sao gã đó quen vậy?"
Rõ ràng đã từng thấy ở đâu rồi, ký ức mơ hồ hiện lên. Giản Lâm trừng mắt: " Đúng rồi! Là gã, nhân vật mà đoàn kịch đang viết dở....."
Cậu đăm chiêu: " Nhưng..tại sao nó lại ở đây?"
*________________
Đa La Kỳ theo sát nhân vật khai phá từ nãy đến giờ. Vì quá tập trung nên khi quay đầu, đám người trong đội của mình đều biến mất, một số ít còn lại vẫn chưa nhận ra sự khác biệt. Cho đến khi Đa La Kỳ hỏi, bọn họ mới phát giác đồng đội của họ đều bị đám sương mù này ăn trọn.
Lúc đầu màn sương chỉ mơ hồi, nhưng đến giờ này sương ở đây lại thêm dày đặc kể từ khi hình ảnh như tranh vẽ kia mờ mờ xuất hiện.
Đa La Kỳ cảnh báo mọi người cẩn thân, ai nấy đều mở hệ thống mua nước hồi phục tinh thần.
Cậu quan sát biểu cảm của nhân vật khai phá, chỉ thấy cậu ta lẩm bẩm thứ gì đó về kịch đoàn của cậu . Bỗng nhiên, trong màn sương, ánh sáng xanh lại hiện lên hệ thống lại thông báo cho cậu.
[ Mức độ ô nhiễm đang cao,tinh thần đã giảm xuống 82 có muốn sử dụng 'nước hồi phục' không?]
Thông báo hiện lên, Đa La Kỳ hắn vẫn là lần đầu biết qua mấy cái này, định quay sang hỏi người bên cạnh, quay đầu liền không thấy người đâu. Cả mấy người lúc nãy cũng vậy.
Đa La Kỳ bấy ngờ, vội hỏi hệ thống:
" Mức độ ô nhiễm không cao, tại sao họ lại biến mất?"
[ Tôi không biết.]
Giọng đáp thanh lãnh vang lên.
*Mẹ nó, quên mất.
Đa La Kỳ giữ bình tĩnh, hỏi lại một lần nữa, nếu đã cùng đội, chắc chắn sẽ có mốt chút gì đấy liên quan đến nhau, có lẽ mức độ ô nhiễm và tinh thần của bọn họ cậu vẫn xem được:
" Đồng đội của ta, đang ở đâu?"
[ Mở liên kết đồng đội:
Tiểu Quân: trong ảo cảnh
Mẫn Di: trong ảo cảnh
Lâm Bình: trong ảo cảnh
Chúc Phát: trong ảo cảnh
Đồng đội vẫn đang trong khu vực sưu thị. ]
Nhận ra, đám người bọn họ vẫn đang trong khu vực sưu thị, nhưng là bị sương mù nuốt chửng. Đa La Kỳ nửa yên tâm nữa hoang mang suy nghĩ.
Như hệ thống nói, đồng đội bọn họ vẫn đang ở cạnh mình, nhưng mình không thấy họ. Nó nói bọn họ là đang trong ảo cảnh, vậy ảo ảnh lúc nãy thật sự là khu vực bị ô nhiễm của tên kia?
" Hệ thống! Vị trí hiên pj tại của ta như thế nào?"
[ Mở thông tin đại địa:
^Hiển thi thông tin:
Khu vực: Sương mù của ngài thị trưởng
[Mức độ địa trận: ..../?]
[quái dị khai phá: quái sương mù ( B )
[Mở khoa tiến độ: 2/?]
+ 1_ Khu sưu thị (1/?)
+2_ Lối mòn tiềm thức ( 2/?)
[Nhiệm vụ:]
+ Đi theo Giản Lâm
Nhiệm vụ ẩn:
+ Tránh sương mù (05:00)_! ]
Ra vậy, Đa La Kỳ đoán đúng đây thực sự là con quái sương mù và đám người bọn họ bị mắt kẹt tại đây.
Đa La Kỳ dừng chân quan sát. NPC kia đã không còn suất hiện trong ảo ảnh mờ nữa, màn sương khí càng dày đặc. Đứng lâu, Đa La Kỳ cảm thấy chóng mặt và có chút muốn nôn.
Mức độ ô nhiễm....tinh thần đang giảm rồi.
Phải nhanh chóng bám theo Giản các hạ, thoát khỏi chỗ quỉ này.
Theo sát khai phá càng gần, lâu dần Đa La Kỳ cũng cảm nhận được mình đã trở nên rõ ràng hơn. Hắn hươ tay, thấy năm ngón mình có thể chạm nhẹ lên người của Giản Lâm, bất giác nói:
" Hình như.. hệ thống hoàn thành tái phân rồi?"
Đa La Kỳ nhìn lên tay mình, nắm chặt.
" Đúng vậy, đi thêm một lúc, hệ thống có thể sắp xếp xong rồi."
Bỗng nhiên, người trước mắt cứng đờ chậm chạp quay lại, cầm tay hắn hỏi:
" A Vũ, sao mày đứng đó thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip