Chương 48: Cảnh Lâm chật vật (1)


“Vinh lão.”

Đang lúc hai người đang nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ, một người mặc trường bào màu xanh lá từ bên ngoài tiến vào, chắp tay nói: “Khởi bẩm Vinh lão, Cảnh Lâm, ngự y của hoàng tộc, đến cầu kiến.”

Cảnh Lâm?

Chân mày Vinh lão nhíu chặt, không còn thả lỏng như lúc nói chuyện với Lâm lão nữa, trên khuôn mặt già nua đều hiện lên sự không kiên nhẫn: “Ta đã nói rồi, tất cả mọi người trong hoàng tộc đều không gặp!”

“Vinh lão, Cảnh Lâm kia nói trong tay hắn có một gốc dược liệu mấy trăm năm muốn tặng cho Vinh lão.”

Lâm Tiếu thuật lại những lời Cảnh Lâm đang đứng ngoài cửa đã  nói với hắn cho Vinh lão biết, giọng nói của hắn vô cùng bình thường giống như đang nói đến một chuyện vô cùng nhỏ nhặt.

Đối với những người khác, dược liệu mấy trăm năm trong tay Cảnh Lâm nói không chừng là vật trân bảo nhưng đáng tiếc Y các bọn họ chưa chắc đã đã để dược liệu mấy trăm năm vào mắt.

“Dược liệu trăm năm, thật đúng là to lớn.” Vinh lão cười lạnh, trên mặt hiện lên sự trào phúng: “Lâm Tiếu, ngươi có biết Cảnh Lâm tới Y Các bái phỏng ta là vì chuyện gì hay không?”

“Thưa Vinh lão, sắc mặt Cảnh Lâm vô cùng hoảng loạn, ta đoán hắn vì Thái Tử điện hạ mà đến! Buổi sáng hôm nay ta có nghe  nói chỉ trong một đêm toàn bộ linh lực của Thái tử đều biến mất, Cảnh Lâm dùng hết biện pháp cũng không thể làm hắn khôi phục, vì vậy, thuộc hạ cả gan suy đoán, chắc hắn đến vì chuyện của Thái tử.”

Trong một đêm, chuyện linh lực của Thái tử bị biến mất đã truyền khắp toàn bộ Long Nguyên Quốc. Đương nhiên, chuyện này không thoát khỏi quan hệ với việc Vân Lạc Phong cố ý truyền bá ra ngoài. Dựa vào trính độ y thuật của Cảnh Lâm chắc chắn sẽ không trị khỏi cho Thái tử. Như vậy hắn chỉ có thể đến Y Các xin giúp đỡ.

“Trở về nói cho Cảnh Lâm, Y Các chúng ta không chữa bệnh cho người hoàng tộc!” Vinh lão lạnh lùng nói.

Ninh lão có chút kinh ngạc nhìn Vinh lão, dù cho giá phải trả cho các y sư trong Y Các khá lớn, rất khó mời chữa trị nhưng mà Y Các vẫn luôn nể mặt hoàng tộc, huống chi đối phương còn là Thái Tử điện hạ.

Hôm nay hắn lại có thể cường thế từ chối thỉnh cầu của đối phương như thế?

Vinh lão giống như biết được sự nghi hoặc trong lòng lão già này, giải thích với hắn một câu: “Ninh lão, lúc trước ta đã nói qua với ông, có một người có tài năng tuyệt thế có thể điều trị độc mạn đà la cho đại nhân, vị thiên tài kia vừa vặn có thù oán với Thái tử, nếu bây giờ ta cứu Thái tử, lỡ như nàng không vui không đồng ý chữa trị cho đại nhân thì ta tìm ai để khóc đây?”

Nghe những lời này xong  Ninh lão hơi sửng sốt: “Trùng hợp như vậy sao? Người có tài năng xuất chúng mà ta biết kia cũng vừa văn có thù oán với Thái tử, đêm qua ta còn nhìn thấy nàng trả thù Thái tử như thế nào nữa kìa.”

Vinh lão hơi chấn động, vừa định nói cái gì đó thì ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng ấm ĩ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng rống giận của Cảnh Lâm.

“Ngoài cửa xảy ra chuyện gì?” Vinh lão đứng lên, chân mày nhíu chặt: “Lâm Tiếu, ngươi đi xem thử rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, tại sao lại ầm ĩ như thế?”

“Tuân lệnh.”

Lâm Tiếu chắp tay hành lễ rồi đi ra ngoài.

Trong đại sảnh, Cảnh Lâm vô cùng phẫn nộ, ánh mắt nhìn chằm chằm thiếu nữ tuyệt mỹ trước mặt, ngọn lửa trong mắt thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.

“Vân Lạc Phong, cái người độc phụ này, ngày hôm qua ngươi đánh Vô Song, thế mà hôm nay lại có gan xuất hiện trước mặt ta! Chẳng qua chỉ là ngươi ghen ghét với Vô Song! Ta cảnh cáo ngươi, nếu về sau ngươi còn dám gây khó dễ cho Vô Song thì đừng trách ta vô tình!”

Từ trước đến nay, ấn tượng của Cảnh Lâm đối với Vân Lạc Phong đều là một tên phế vật, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn tin tưởng một nữ nhân ăn chơi trác táng lại là người có y thuật siêu quần! Huống chi theo như lời Vô Song nói ngay cả nàng cũng vô pháp chẩn ra bệnh tình của lão giả kia!

Từ đó có thể đưa ra một kết luận, tất nhiên lão giả kia là người do Vân Lạc Phong mời đến để giúp nàng thoát khỏi cái danh phế vật trước mặt mọi người! Bằng không, vì sao Vô Song không cách nào chẩn ra bệnh tình còn nàng ta chỉ thi châm đã có thể khiến lão giả tỉnh lại.

Vân Lạc Phong lười biếng ngước mắt, liếc nhìn lão giả đang ngăn cản đường đi của nàng, khóe miệng nâng lên một đường cong: “Có một việc ngươi đã lầm, người đánh Mộ Vô Song không phải ta, mà là Cao Lăng! Mặt khác, ta tới nơi này không phải vì tìm ngươi, ta chỉ muốn tìm Vinh lão!”

Sáng sớm hôm nay, Vinh lão phái người đi đến phủ tướng quân mời nàng đến. Cho nên lúc này nàng mới có thể có mặt tại Y Các.

Ai ngờ thật đúng dịp làm nàng đụng phải Cảnh Lâm, không cần suy nghĩ cũng biết khẳng định Cảnh Lâm đến đây là vì bệnh tình của Cao Lăng. Đáng tiếc, trừ phi nàng ra tay, nếu không ngay cả Y Các cũng không có biện pháp chữa trị cho Cao Lăng…

“Vân Lạc Phong.” Cảnh Lâm cười nhạo báng, ánh mắt chứa đựng sự trào phúng: “Mỗi ngày người đến Y Các cầu kiến Vinh lão nhiều đếm không xuể, người phế vật như ngươi, ngươi cho rằng Vinh lão bằng lòng gặp ngươi hay sao? Ngay cả Vô Song đến cầu kiến cũng bị cự tuyệt, huống chi là ngươi? Làm người vẫn là phải tự hiểu bản thân, để tránh sau đó bị mất mặt xấu hổ.”

Vân Lạc Phong duỗi cái eo lười biếng, nhướng mày nhìn Cảnh Lâm: “Mộ Vô Song là loại người không có học thức, nếu ta là Vinh lão, cũng sẽ không gặp nàng.”

Mặc kệ là đấu khẩu hay là động thủ, Vân Lạc Phong đều sẽ không để chính mình bị thua thiệt!

Ngay lập tức Cảnh Lâm ngây ngẩn cả người, hắn không biết cái nha đầu này lấy đâu ra dũng khí để nói những lời cuồng vọng như vậy?

Vô song không có thực tài?

Chẳng lẽ tùy tiện tìm một người gia bộ bệnh thì nàng sẽ có thực tài hay sao?

Thật sự là chuyện vô cùng buồn cười!

“Vân Lạc Phong, quả thật ngươi là người không có giáo dưỡng, may mắn phụ mẫu ngươi chết sớm, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị ngươi làm tức chết!” Cảnh Lâm lạnh lùng cười nói.

Hắn là y sư hoàng tộc ngự dụng, ngay cả hoàng đế cũng cho hắn vào phần thể diện, có lẽ thế nhân cần kiêng kỵ Vân Lạc tướng quân, chỉ có hắn sẽ không phải chịu sự uy hiếp của Vân Lạc lão nhân!

Cho nên lúc này Cảnh Lâm mới có thể nói ra những lời như thế này…

Vân Lạc Phong hơi nheo đôi mắt lại, một tia ánh sáng nguy hiểm từ đáy mắt chợt lóe lên, giọng điệu lười biếng trước sau như một lại mang theo khí thế vô cùng nganh ngạnh.

“Vân Tiêu, đừng giết chết hắn là được!”

Trên mặt Cảnh Lâm mỉm cười chế nhạo, vừa định trào phúng hai câu, đột nhiên lúc này có một cỗ khí thế cường đại từ trên đỉnh đầu đè hắn xuống dưới, chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần lại thì “bốp” một tiếng, một nắm tay đã dừng ở trên mặt Cảnh Lâm, khiến thân thể hắn bay ra ngoài, rơi vào giữa đám người.

“Các ngươi dám!”

Cảnh Lâm nổi giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào nam tử đang đi đến chỗ mình: “Ta là y sư ngự dụng, nếu các ngươi đả thương ta chắc chắn sẽ bị định tội coi thường hoàng tộc.”

Vân Lạc Phong mỉm cười lạnh nhạt, nàng cúi người, cười như không cười nhìn Cảnh Lâm đang ngã trên mặt đất.

“Ta chính là đang đánh ngươi, ngươi có thể gây khó dễ gì cho ta?”

Kiêu ngạo, cuồng vọng, khí phách!

Ta chính là đang đánh ngươi, ngươi có thể gây khó dễ gì cho ta.

Giờ phút này Vân Lạc Phong phát huy bản tính ăn chơi trác táng vô cùng nhuần nhuyễn, giống như nàng vốn nên như thế!

Không sai! Vân Lạc Phong thân là nữ nhi duy nhất của phủ tướng quân, tướng quân lại đối với người cháu gái duy nhất này thương yêu, cưng chiều đến cực điểm! Nàng thật sự có vốn để kiêu ngạo! Hơn nữa, bên cạnh nàng  có một nam tử đeo mặt nạ, lãnh khốc vô tình, thực lực càng không yếu! Khó trách tướng quân sẽ yên tâm để nàng ra ngoài một mình!

“Vân Lạc Phong, ngươi thật sự là không nói lý lẽ! Đây là Y Các, ngươi dám gây sự ở Y Các, cho dù là gia gia của ngươi cũng không bảo vệ ngươi được!” Cảnh Lâm nhìn thấy nam nhân lãnh khốc lại đi đến chỗ mình, ánh mắt không tự chủ được hoảng loạn

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip