Chương 5 Vu sư họ Thạch

Sau khi nghe Trương Lăng kể sơ lược về cái người tên là Võ Thành Kiệt kia, tôi cũng hiểu đại khái là, mỗi lần cậu ta xuất hiện ở nơi nào, thì nơi đó chắc chắn sẽ có thứ không sạch sẽ.

Trong đầu tôi giờ phút này hiện ra một ý nghĩa, có khi nào những thứ mà tôi nhìn thấy ở khu triển lãm, không phải là ảo giác hay không, thật sự thì quỷ sông vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.

Ở bên ngoài bắt đầu mưa, tôi ngồi một mình ở trong căn phòng của một khách sạn gần khu triển lãm, khi đưa mắt nhìn qua khung cửa kiếng, tôi có thể nhìn thấy cả khu triển lãm ở trước mắt mình.

Nếu chỉ nhìn sơ qua, thì nơi đó hoàn toàn rất bình thường, nhưng khi tôi đã có muốn cảm giác bất an về nó, thì đúng thiệt là xung quanh nó lại vô thức trở nên u ám ghê rợn.

Tôi khẽ rùng mình một cái, sau đó đóng vội rèm cửa lại, để không nhìn nó nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của tôi reo lên, khi nhìn vào thì nhận thấy đó là môt số lạ, tôi không nhanh không chậm bắt máy lên "Alo! Là ai ở đầu dây vậy?"

"Là tôi đây, tổng giám đốc Trọng Hiến".

Tôi chợt nhớ ra người này, liền có chút ngạc nhiên lên tiếng hỏi "Ơ... ơ...Trọng Hiến, nhưng bộ có chuyện gì hay sao, mà lại gọi tôi vào lúc này?"

"À không có chuyện gì quan trọng hết".

Anh ta có hơi gấp gáp, trong giọng nói có chút kỳ lạ "Trước đó cậu bị ngất xỉu, nên tôi mới điện thoại hỏi thăm tình hình sức khỏe có tốt hơn hay không mà thôi".

Nghe câu nói này của Nguyễn Trọng Hiến, tôi liền cảm thấy có chút gì đó không được bình thường cho lắm.

Tôi và anh ta chỉ mới gặp nhau có một lần, cũng không tới mức thân thiết mà quan tâm nhiều như vậy chứ?

Nguyễn Trọng Hiến không nghe thấy tôi trả lời, hình như có chút lo lắng, anh ta vội vàng lên tiếng hỏi "Võ Phúc... Võ Phúc... Cậu làm sao vậy? Có nghe tôi nói không?"

"Tôi vẫn đang nghe đây mà".

Tôi giựt mình một cái, ngay lập tức trả lời lại câu hỏi "Tôi hoàn toàn rất ổn, anh không cần lo lắng tới như vậy".

Ở đầu bên kia, Nguyễn Trọng Hiến chợt im lặng, nhưng mà tôi nghe được âm thanh tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Sau một thoáng, anh ta lại cười cười rồi tiếp đó lên tiếng hỏi "Có phải tôi đã làm phiền cậu rồi không? Tự nhiên lại gọi điện và hỏi mấy thứ này, khi mà tôi và cậu chỉ mới gặp nhau một lần".

Tôi có chút bất ngờ khi nghe anh ta nói câu này. Khi đã lấy lại bình tĩnh, tôi chậm rãi đáp lời "Không có phiền đâu, tôi nghĩ chắc là anh có lòng tốt nên mới tỏ ra như vậy thôi".

Nguyễn Trọng Hiến ừ một tiếng rất khẽ, rồi thở dài nói "Có lẽ tôi nói ra chuyện này, cậu sẽ nghĩ tôi hoang tưởng, nhưng mà dạo gần đây tôi hay mơ thấy một cơn ác mộng, ở trong cơn mơ tôi nhìn thấy.... "

"Rầm".

Phía bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sấm rất lớn, nó khiến cho tôi giựt bắn cả người, thiếu chút nữa rớt luôn cái điện thoại xuống nền gạch bông.

"Võ Phúc... Võ Phúc... Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe thấy tiếng động rất lớn, cậu có bị làm sao không?"

Ở đầu dây bên kia, Nguyễn Trong Hiến hớt ha hớt hải lên tiếng hỏi.

"Không có sao".

Tôi nuốt một ngụm nước miếng để lấy lại tinh thần, rồi mới trả lời "Không có sao hết, chỉ là tiếng sấm sét thôi, đột nhiên vang lên lớn tới như vậy luôn, có phải ở Cần Thơ sấm sét luôn kinh khủng như vậy không?".

"Tôi cũng không biết".

Nguyễn Trọng Hiến vừa nói vừa cười khổ, giọng nói có vẻ đã bình ổn hơn lúc nãy nhiều "Tôi cũng mới tới vùng này, nên cũng chẳng rõ nữa, mà sấm sét lớn như vậy cũng không tiện nói chuyện đâu, mai gặp lại nói tiếp đi".

Tôi nghe anh ta nói vậy, cũng cảm thấy hợp lý, liền vội vàng gật đầu đáp lại "Như vầy cũng được, có gì ngày mai gặp lại anh vậy".

Nói xong câu này tôi cũng cúp máy, rồi tiện tay đặt chiếc điện thoại lên trên bàn.

Hôm nay thật sự có quá nhiều chuyện, tôi cần phải tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó lên giường ngủ một giấc mới được.

"Võ Phúc... cẩn thẩn... cẩn thận...".

Giọng nói quen thuộc của Nguyễn Thành Hiên vang lên bên tai, tôi đưa mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm, nhưng ngoại trừ một bầu không gian đen tối ra thì chẳng có hình bóng của ai hết.

Hết cách, tôi định lên tiếng hỏi coi rốt cuộc anh ta đang ở đâu, thì chợt nhớ ra chẳng phải anh ta đã hồn xiêu phách tán rồi hay sao? Không thể nào có chuyện xuất hiện ở đây được.

Nghĩ tới đó, tôi đã giựt mình một cái tỉnh dậy, liền phát hiện ra mình chỉ vừa mới nằm mơ.

Tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường ở bên cạnh, hiện tại đã là sáu giờ ba mươi phút sáng, cũng gần tới lúc tôi phải khu triển lãm của công ty VHP Cửu Long Giang rồi.

Sau khi đã tắm rửa cho tỉnh táo lại tinh thần, cũng như thay đổi quần áo, tôi vội vội vàng vàng di chuyển tới khu triển lãm, mặc dù chưa ăn sáng và có hơi sớm hơn dự định.

Khu triển lãm vẫncòn chưa mở cửa cho khách tham quan, những ánh nắng dịu dàng của buổi ban mai chiếu nhẹ lên trên bức tường và cửa kiếng, tạo ra một quang cảnh đầy sinh khí. Tuy nhiên, khi tôi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua gặp phải cái xác kinh dị ở bên trong, cả người liền ớn lạnh, sự ấm áp của buổi bình minh cũng không thể sưởi ấm được cảm giác lạnh lẽo từ bên trong tràn ra ngoài.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi mở cánh cửa chính, bước vào.

Hiện giờ, tôi phải đi kìa tìm Sở Kiện, người có thể cung cấp thông tin về buổi triển lãm, thật ra cũng vì những chuyện của ngày hôm qua, mà tôi không thu hoạch được đầy đủ thông tin để viết bài được.

Ở bên trong có vài nhân viên đi tới đi lui, luôn tay luôn chân làm việc, nhưng mà trong số bọn họ không có Sở Kiện, chẳng biết anh ta ở đâu nữa.

Tôi vừa suy nghĩ miên man vừa vô thức bước sâu vào bên trong khu triển lãm đồ lặn.

Bất chợt có tiếng gió thổi khe khẽ vang lên, vừa nghe thấy da gà da vịt trên người của tôi đều nổi lên hết.

Tôi theo phản ứng tự nhiên, liền đưa mắt nhìn xung tìm kiếm nơi phát ra tiếng gió.

"Cạch cạch... cạch cạch...".

Bỗng phía sau có tiếng bước chân, âm thanh càng ngày càng lớn, như là đang muốn bước tới gần tôi vậy.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào bên trong tâm trí, tôi hít một hơi lạnh, ngay lập tức quay người lại nhìn.

Một cô gái xinh đẹp, bận một cái áo bà ba bằng gấm màu hường nhạt, bên dưới lại quấn xà rông của người Khmer màu đậm hơn một chút, trên vải có họa tiết chìm, mang hài thêu bông, dáng vẻ rất điềm tĩnh, xuất hiện trong tầm mắt.

Tôi bị hình ảnh này làm cho ngây người ra một thoáng, trong đầu cảm thấy có vẻ như tôi đã trông thấy cách ăn bận như vầy ở đâu một lần rồi thì phải.

"Cho hỏi, anh có phải là Võ Phúc hay không?"

Cô ta nhìn về phía tôi mà cười hỏi, tôi ầm ừ vài tiếng, đáp "Phải, tôi là Võ Phúc, chỉ có điều cô là ai vậy?"

"Anh không biết tôi là ai đâu".

Giọng nói của cô ta vẫn cứ điềm tĩnh "Nhưng mà tôi dám chắc chắn anh sẽ biết bà cụ của tôi - vu sư họ Thạch".

"Cái... cái gì?"

Tôi lắp ba lắp bắp kinh ngạc kêu lên "Bà vu sư họ Thạch ở thôn của người Cát Miệt sao?"

Câu nói của cô ta làm cho tôi có chút sửng sốt, bởi vì bà vu sư họ Thạch chính là người mà tôi và Nguyễn Thành Hiên năm xưa đã tìm tới hỏi về chuyện của Quỷ Sông đây mà. Với lại, bộ đồ mà bà ta bận năm xưa rất giống bộ đồ mà cô gái trước mặt của tôi đang bận, thành thử ra lúc nãy tôi mới có cảm giác quen thuộc.

"Đúng vậy".

Cô gái chậm rãi gật đầu.

Tôi nhíu mày, nghi hoặc hỏi "Khoan đã, vậy mục đích cô tới đây tìm tôi là gì?"

Trong khoảnh khắc, tôi chợt cảm thấy việc cô cháu gái của bà vu sư họ Thạch tới tìm tôi muốn cách đột ngột như vậy, nhất định là có chuyện cực kỳ quan trọng gì đó rồi.

Cô gái bước về phía trước một bước, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng trả lời "Trước khi bà cụ của tôi qua đời, đã dặn dò với người nhà tôi rằng, khi nào oán khí của Quỷ Sông trổi dậy một lần nữa, thì hãy đem một thứ tới chỗ đó, giao cho một chàng trai trẻ tên là Võ Phúc".

"Hả?"

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Trong lòng tự hỏi, không lẽ bà vu sư họ Thạch kia có thể đoán được chuyện Quỷ Sông còn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn sao?

Mà khoan đã, nếu như dựa theo lời này của bà ta, thì không phải là đang ám chỉ rằng khu triển lãm này có oán khí của Quỷ Sông trổi dậy, mà nói một cách xác thực chính là Quỷ Sông năm xưa đang ẩn náu ở nơi này, những thứ kinh dị vừa xảy ra với tôi đều không phải là ảo giác. Đồng thời, nó cũng góp phần củng cố lời cảnh báo của Võ Thành Kiệt đối với tôi ngày hôm qua.

"Võ Phúc, anh có làm sao không?"

Cô gái trông thấy tôi im lặng không nói lời nào sau câu biểu cảm kia, nên cô ta liền thấp giọng hỏi.

Câu nói khiến cho dòng suy nghĩ miên man ở trong đầu của tôi bị gián đoạn, tôi nhìn về phía của cô ta mà lắc đầu, nói "Tôi không sao hết, mà thứ bà cụ của cô muốn giao cho tôi là gì vậy?"

Giọng nói của tôi rất trầm, vừa đủ để cô ta nghe thấy.

Cô gái "à" một tiếng, vẻ mặt như thể nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, bèn gấp gáp trả lời "Được rồi, tôi sẽ giao nó cho anh ngay".

"Ù ù... ù ù... ".

Nói xong, cô ta còn chưa kịp làm gì thì bỗng nhiên xung quanh nổi gió lớn, âm thanh vang vọng dữ dội.

Tôi rùng mình một cái, nhìn xung quanh, lúc này phát hiện ra khu triển lãm đồ lặn biển lúc nãy đã biến đi đâu mất, để lại một khu rừng dừa u ám ma mị.

"Chúng ta bị kẻ khác đánh úp rồi".

Trong khi tôi vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, thì cô gái ở bên cạnh lại lên tiếng, giọng nói của cô ta đầy sự lo lắng.

Câu nói khiến cho tôi có chút sợ hãi, lấp tức lên tiếng hỏi "Bị kẻ khác đánh úp là sao? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Cô gái nuốt một ngụm nước miếng, rồi cất lời "Nơi này là một trận pháp, có kẻ đã giăng sẵn ở đây để chờ chúng ta mắc bẫy".


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip