Chương 23: Cọ đến ướt đẫm mồ hôi
Phùng Lãng cứ nắm lấy eo của Thẩm Ngọc cọ tới cọ lui rất lâu cũng không chịu bắn ra, cậu bị sự kích thích điên rồ này làm cho ướt đẫm cả mồ hôi, cả gương mặt vùi xuống chiếc gối cũng không chịu nổi nữa mà tránh ra, khẽ rên rỉ trong dục vọng.
Phùng Lãng nghe được tiếng rên rỉ này thì dùng sức nắm mạnh lấy eo của Thẩm Ngọc hơn, khiến cho nơi đó của cậu cũng hiện lên dấu vết xanh tím nhàn nhạt.
"Đau... anh nắm eo tôi đau quá... a..."
Phùng Lãng chợt dừng lại động tác, trên mông Thẩm Ngọc cũng có vài tia ẩm ướt bắn tới, cậu khẽ thở nhẹ một hơi, xụi lơ nằm bẹp ở trên giường bệnh. Phùng Lãng ôm lấy Thẩm Ngọc nằm xuống giường, bởi vì giường rất nhỏ nên hắn để cậu nằm úp sấp trên người hắn, khoảng cách thân thiết này làm cho hắn rất thoải mái, cũng tiện tay vuốt ve da thịt mềm mại của người này.
Thẩm Ngọc cảm nhận được bàn tay xấu xa kia đang cố tình xoa xoa mấy thứ khả nghi lên mông cậu, thứ dính dính này làm cậu cảm thấy không vừa lòng, nhưng cũng không có cách nào nói được người đàn ông này dừng lại chuyện đó.
"Phùng Lãng, nếu như anh phẫu thuật thứ đó của anh nhỏ lại, tôi có thể nghĩ đến chuyện cho anh vào trong."
Phùng Lãng thoải mái đáp lại: "Thống khoái của em sau này, em lại muốn hủy hoại nó?"
Thẩm Ngọc hừ hừ: "Tôi thích nhỏ, không thích lớn."
Phùng Lãng vỗ vỗ mông của Thẩm Ngọc.
"Đừng lo, thường xuyên làm sẽ khiến cho em yêu thích nó, sau này đừng có mà cởi quần dính lấy anh là được."
Thẩm Ngọc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Phùng Lãng.
"Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi."
Phùng Lãng bóp mạnh mông của Thẩm Ngọc, cố tình dùng ngón tay thô lớn kia đưa vào bên trong cậu dạy dỗ một chút.
"Lại nói chuyện không lễ phép rồi."
Thẩm Ngọc run rẩy, khẽ a lên một tiếng, cậu vẫn là sợ cái cảm giác bị dị vật tiến vào bên trong này.
"Đừng mà... tôi đã nói là sợ đau rồi..."
Bởi vì không có gel bôi trơn nên một ngón tay của Phùng Lãng đi vào cũng gặp khó khăn, hắn nghe thấy câu nói cầu xin mềm nhũn kia của Thẩm Ngọc đành thu tay lại. Hắn không biết người đang nằm trên người hắn kia còn khẽ nở một nụ cười nhẹ, trong ánh mắt lộ rõ tia tinh ranh như là đạt được mục đích.
"Tối nay đi chơi với anh đi, sau đó anh sẽ đưa em về nhà anh."
Thẩm Ngọc đáp lại: "Không thích."
Phùng Lãng cười cười, mát xa hai bên eo của Thẩm Ngọc một chút.
"Thích đi có được không, anh sẽ thay em giải quyết ổn thỏa chuyện tài sản kia."
Thẩm Ngọc là một người tùy ý, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cậu không ai quản, cũng không ai quan tâm, không có bất cứ người nào dạy cho cậu thế nào là đúng, thế nào là sai. Sau khi ông nội qua đời, Thẩm Ngọc được thừa kế khối tài sản từ trên trời rơi xuống, cậu cũng nghĩ rằng ông nội nhầm lẫn mới viết nhầm tên cậu vào di chúc, nhưng chính vì tờ di chúc này mới khiến cho người nhà họ Thẩm thêm e dè cậu hơn, cậu cảm nhận được sự tồn tại của bản thân trước mặt bọn họ. Bây giờ Thẩm Chính lại tìm cách cướp lại tài sản của cậu, việc này khiến cho cậu không thể can tâm, đương nhiên là cậu phải đi tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người có chỗ đứng trong xã hội hơn ông ta, mà trong số những người cậu có quen biết, chẳng phải có ngài thủ trưởng mới vừa đến thành phố này hay sao.
Thẩm Ngọc lười biếng nằm ở trên người của Phùng Lãng, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có tiếng mở cửa truyền tới xem lẫn tiếng mưa rơi ồn ào, lúc đầu Thẩm Ngọc còn lo lắng nhưng sau đó cậu mới nhận ra một điều rằng cánh cửa đã bị khóa từ bên trong, có lẽ cũng chỉ có duy nhất ông thầy bác sĩ của căn phòng này mới có chìa khóa vào được.
"Buông tôi ra đi, tôi không muốn nằm như thế này nữa."
Hôm nay Phùng Lãng cũng rảnh, hắn đã ôm Thẩm Ngọc nằm trên người gần một tiếng đồng hồ rồi, tuy rằng không được đâm vào bên trong nhưng vẫn có thể xoa nắn, nhào nặn hai cánh mông mềm mại này nãy giờ.
"Ôm thêm chút nữa đi, đợi đến 6 giờ thì anh đưa em đi đến chỗ hẹn."
Thẩm Ngọc liếc nhìn đồng hồ đắt tiền đeo trên tay của Phùng Lãng, kim ngắn mới vừa chỉ đến số 11 mà thôi, từ giờ đến 6 giờ còn 5 tiếng đồng hồ nữa, nếu như còn duy trì cách nằm kỳ quái như vậy thì thật không ổn.
"Anh không cảm thấy nặng nhưng tôi thì cảm thấy tức ngực lắm rồi."
Phùng Lãng chợt xoay người, hắn nghiêng người ôm Thẩm Ngọc nằm xuống giường, Thẩm Ngọc cứ tưởng là hắn chịu thả mình đi, vừa định chống tay ngồi dậy lại bị hắn kéo nằm xuống, giây tiêng theo cả gương mặt gần như lại bị áp sát vào góc tường, mà phía sau lưng cậu đều dính sát lấy cơ thể nóng rực phía sau của hắn.
"Nằm thêm chút nữa đi, khi nào có người vào thì chúng ta đi."
Phùng Lãng nói vậy thôi, hắn biết chắc chắn hôm nay sẽ không có ai vào được bên trong này, bởi vì Lâm Bách Điền sớm đã bị hắn lừa về nhà rồi, nói không biết chừng bây giờ cậu ta đang lựa chọn quần áo cho tối nay cũng nên.
"Anh không sợ người ta nhìn thấy hay sao, nên nhớ thân phận của anh rất đặc biệt." Thẩm Ngọc nhíu mày, cậu nghĩ người có địa vị càng cao như hắn thì càng phải giữ gìn hình tượng rất tốt mới đúng.
"Dù sao thì không phải sinh viên nào cũng may mắn giống như em, có cơ hội biết mặt anh."
Thẩm Ngọc hừ lạnh.
"Tôi cảm thấy mình rất xui xẻo thì đúng hơn."
Phùng Lãng nghe thấy rồi nhưng chỉ mỉm cười không nói, cái miệng nhỏ nhắn này của Thẩm Ngọc không phải lúc nào cũng nói được mấy lời hay ho lấy lòng hắn, mà hắn đôi khi lại thích nghe mấy lời hờn dỗi giống như thế này.
Thẩm Ngọc bị Phùng Lãng chèn ép đến mức cả người đổ mồ hôi, phần da thịt ở giữa hai bắp đùi cũng bị hắn cọ đến ửng đỏ, có một vài chỗ còn dính tinh dịch của cả hai. Thẩm Ngọc cũng không ngờ tới mình sẽ có ngày bị đàn ông ôm ấp, làm ra mấy hành động thân thiết như thế, dù sao thì cậu cũng là trai thẳng chính hiệu.
May mắn là Thẩm Ngọc đang nằm quay lưng lại với Phùng Lãng nếu không gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ của cậu sẽ bị bại lộ ra trước mắt của người này. Mà cậu đã phải chịu đựng những kích thích xấu hổ đó suốt 3 tiếng đồng hồ rồi.
Tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên, tạm thời cắt ngang cơn dục vọng mờ ám của cả hai. Đây là tiếng nhạc chuông của một bài hát sôi động đang rất thịnh hành của giới trẻ, Thẩm Ngọc luống cuống lần mò tìm điện thoại ở dưới gối đầu, mắt thấy người gọi tới là Uông Thạch thì do dự một chút mới bắt máy.
"Uông Thạch."
Giọng nói trầm khàn khác thường, làm cho chính bản thân cậu cũng phải hoảng hốt một phen.
Người ở phía bên kia đầu dây dường như là không nhận ra được lý do, thế cho nên mới hỏi thế này.
"Tam thiếu gia à, cậu vẫn còn đang ngủ đấy hả. Tôi đang đứng trước nhà cậu rồi này, ấn chuông mãi cũng không thấy ai ra mở cửa, cậu mau ra mở cửa cho tôi, mưa lớn quá rồi."
Thẩm Ngọc ho nhẹ một tiếng, cố gắng điều chỉnh giọng nói của mình bình thường hơn.
"Tôi không ở nhà, cậu về trước đi."
Uông Thạch hả một tiếng.
"Cậu đang ở đâu?"
Thẩm Ngọc nhíu mày, nắm lấy cổ tay đang làm loạn ở trước ngực mình của Phùng Lãng.
"Tôi đang đi du lịch, mấy ngày nữa mới về."
Bên kia điện thoại lại truyền đến giọng nói hơi nâng cao tông giọng của Uông Thạch.
"Đi du lịch? Còn mấy ngày nữa mới về sao, chẳng phải nói tối nay sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật của Lục Trí Ân sao?"
Thẩm Ngọc hít một hơi, cố gắng kéo tay của Phùng Lãng ra khỏi vật nam tính của mình.
"Xin lỗi... tối nay tôi không về kịp, nói chuyện với cậu sau. Tôi cúp đây."
Thẩm Ngọc tắt điện thoại, đặt xuống giường, bắt đầu chịu đựng thở dốc, Phùng Lãng lại xấu xa ghé sát bên tai cậu mà nói nhỏ.
"Uông Thạch gọi cho em hả?"
Thẩm Ngọc không đáp lại, Phùng Lãng lại tiếp tục gặm cắn vành tai non mềm của cậu.
"Anh cũng muốn gặp cậu ta, người này rất biết chọn thời điểm, hay gọi đến lúc chúng ta đang dính chặt nhau thế này."
Đương nhiên thì Phùng Lãng cũng không thể cứ ôm Thẩm Ngọc mãi thế này được, hắn trêu đùa thân thế này đến mức ướt đẫm cả lưng áo xong thì cũng chịu thả cho cậu về nhà. Đợi cho đến khi hai người ăn mặc lại chỉnh tề, nhìn đến ga trải trên giường bệnh bị làm cho nhăn nhúm, ướt nước thành một mảng, gương mặt của Thẩm Ngọc lại nóng lên, nhất quyết xoay người không nhìn đến chỗ đó nữa.
Thẩm Ngọc mở cửa phòng đi trước, cánh cửa vừa mở ra thì cũng có một nam sinh đang định mở cửa. Thẩm Ngọc nghĩ không thể để cho người này vào trong được, cho nên có hơi lo lắng mà nói dối.
"Bên trong... đang phun thuốc sát khuẩn, không thể vào trong."
Nam sinh trước mặt nhìn dáng vẻ lấm lét của Thẩm Ngọc thì không tin, cố tình ngó vào bên trong muốn nhìn thử. Phùng Lãng đi ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì buồn cười, thật ra cũng hợp nhau đấy chứ, Thẩm Ngọc cũng lấy lý do này đi lừa người khác, có điều trình độ non kém, không những không lừa được người còn khơi lên sự tò mò muốn bước vào của đối phương.
Phùng Lãng dùng dáng người cao lớn đứng chặn ở trước cửa, gương mặt nghiêm túc, không để lộ ra cảm xúc bên ngoài.
"Sao thế, cậu vẫn muốn vào bên trong ngửi thử hả?"
Nam sinh kia bị Phùng Lãng làm cho hoảng sợ, đành xoay người rời khỏi phòng y tế. Thẩm Ngọc thở phào một hơi, lúc Phùng Lãng đóng cửa lại vẫn còn không quên nhấn chốt khóa từ bên trong, căn phòng này ngày mai Lâm Bách Điền tới mới có thể mở.
Phùng Lãng lái xe đưa Thẩm Ngọc về nhà, hắn vốn định đưa Thẩm Ngọc đi ăn trưa nhưng hắn còn vài công việc lặt vặt cần giải quyết, thế cho nên chỉ có thể dừng lại ở một quán cháo bên đường, mua cho cậu một phần cháo hàu đem về.
Thẩm Ngọc ngồi ở ghế lái phụ nhìn Phùng Lãng mua cháo, cậu còn tưởng hắn mua cho bản thân hắn nhưng sau đó mới phát hiện thì ra là mua cho mình. Cậu nhìn chằm chằm tô cháo được đóng gói cẩn thận trong chiếc bát giấy thì nhíu mày.
"Tôi không bị bệnh cũng không thích ăn cháo."
Phùng Lãng đã dừng xe ở trước cửa nhà của Thẩm Ngọc rồi, bên ngoài trời vẫn còn mưa nhỏ, hắn cầm tô cháo kia đặt ở trong lòng của nhóc con, có lẽ do cháo nóng cho nên nhóc con mới hơi giật mình để qua một bên, còn hờn dỗi nói một câu như thế.
"Ăn đi, buổi tối mới có sức cùng anh tìm cách giải quyết chuyện của ba em chứ."
Đương nhiên Thẩm Ngọc hiểu ý của Phùng Lãng, cậu hơi mất tự nhiên, do dự vài giây cũng đành cầm lấy tô cháo kia định mở cửa xe rời đi.
"Tiệm nhỏ ven đường nhưng rất ngon, em đừng có mà uổng phí tình cảm của anh, ăn thử đi, nếu ngon thì sau này anh sẽ lại mua cho em."
Không đợi cho Phùng Lãng nói hết câu thì Thẩm Ngọc đã tức giận đóng mạnh cửa xe, lảo đảo bước nhanh vào trong nhà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip