Quyển 1_ Chương 73
🩵 Chương 73: Manh mối vừa xuất hiện - Cây vạn tuế ra hoa.
"Đại hung?!" Sắc mặt Minh Chiêu, Minh Triệt trắng bệch: "Vậy phải làm sao bây giờ?!"
Nguyệt Vô Tình đưa ánh mắt về phía xa xăm, cười bí hiểm: "Vì trên đời đã có thuật bói toán, có thể biết trước được vận may rủi, cho nên đương nhiên có thể tìm được cách hóa giải."
Minh Triệt nghe xong, trái tim như mắc trong cổ họng chợt hạ xuống: "Khụ khụ, sao anh không nói sớm? Làm tôi sợ muốn chết..."
Sắc mặt của Minh Chiêu cũng hơi bình thường trở lại, không còn nghiêm trọng như trước nữa.
"Nhưng tôi còn chưa nói xong..." Lại một câu khiến trái tim hai người vừa hạ xuống đột nhiên nảy lên: "Điềm xấu, nguyên nhân căn bản, ngọn nguồn của nó là do gia chủ đã nhận lời mời đi đến Mỹ lần này. Nếu như không đi, thì về cơ bản đã ngăn chặn được điềm xấu, tất cả điềm xấu sẽ tự biến mất, nhưng lần này đã không còn khả năng nữa."
"Là sao?" Minh Triệt là người đầu tiên mất hết kiên nhẫn.
"Có hệ quả tất nhiên phải có nguyên nhân."
"Cái đồ Nguyệt thần côn, anh có thể nói..."
"Ý của hộ pháp Nguyệt là, nếu quẻ bói này hiện ra, vậy đã chứng minh chuyến đi đến Mỹ này là muốn tránh cũng không thể tránh?" Minh Chiêu nhíu mày suy tư. Quẻ bói giống như là kết quả, còn đi đến Mỹ là nguyên nhân, tiền căn hậu quả!
Nguyệt Vô Tình khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên tán thưởng, thở dài nói: "Quả thật so ra có chút thông minh hơn người..."
Ánh mắt liếc nhìn Minh Triệt ở một bên đang cố gắng suy nghĩ, nhưng qua lúc lâu vẫn không có kết quả, nôn nóng đến độ đứng tại chỗ vò đầu bứt tai.
"Ai da! Nguyệt thần côn, ý của anh là gì? Thật là quá đáng..." Không thấy anh ta đang sốt ruột hả? Lại còn nhàn nhã thoải mái mà trêu chọc... Chờ đã!
Trong mắt Minh Triệt xẹt qua một tia sáng: "Nguyệt thần côn, anh biết cách hóa giải như thế nào đúng không?!"
Minh Chiêu ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Vô Tình, ánh mắt chờ mong.
Nguyệt Vô Tình thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Cách thì không phải là không có..."
Trong khoảnh khắc đó, anh ta cực kỳ giống như một người hay đi lừa gạt tiền bạc người khác. Chỉ còn thiếu điều duỗi hai ngón tay ra bấm đốt nữa thôi. Như kiểu muốn nói là... cái chi phí này.... Khụ khụ...
"Ai da! Thật sự là sốt ruột chết đi được! Anh còn không nói nhanh đi!" Minh Triệt quyết định, sẽ cómột ngày nào đó, anh ta sẽ mổ xẻ phanh thây tên thần côn này!
Nguyệt Vô Tình ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: "Thật ra, Minh Chiêu chỉ nói đúng một nửa. Sở dĩ quẻ bói hiện ra như vậy, không phải là nói chuyến đi đến Mỹ là chuyện muốn tránh cũng không thể tránh, mà là do tâm nguyện mạnh mẽ của người có liên quan. Nếu tôi đoán không sai, thì gia chủ đã quyết định đi đến chỗ hẹn rồi, phải không?"
Ánh mắt Minh Chiêu lộ ra vẻ kinh ngạc: "Đúng vậy!". Vừa rồi anh ta ở trong phòng làm việc cùng gia chủ bàn những công việc liên quan đến chuyến đi lần này. Gia chủ đã sớm đưa ra quyết định, gọi anh ta đi vào chỉ là muốn thông báo cho anh ta biết để sắp xếp mà thôi.
"Biện pháp hóa giải tốt nhất chính là từ chối lời mời của ba gia tộc kia, không đi đến Mỹ, điềm xấu tự nhiên sẽ được giải trừ. Nhưng mà, gia chủ sẽ không đồng ý."
Theo như nhà họ An điều tra, hành động ám sát hai tháng trước đó, có sự liên quan rất lớn với ba gia tộc này. Lần này viện cớ là phân chia lực lượng ở khu vực Tam Giác Vàng, triệu tập hội nghị đàm phán là giả, chỉ sợ là muốn kiểm tra xem An Tuyển Hoàng có trúng độc hay không, thăm dò đâu là thật, đâu là giả!
Nếu như An Tuyển Hoàng vắng mặt, thì chuyện trúng độc là thật, không đánh đã khai!
Cho nên, bất kể là như thế nào, chuyến này An Tuyển Hoàng không thể không đi!
"Không được! Tôi đi nói với gia chủ cái này, không thể đi đến Mỹ!" Tính tình nóng nảy của Minh Triệt như bùng nổ. Anh ta gạt Minh Chiêu qua một bên rồi xoay người cất bước đi về phía phòng làm việc.
"Vô ích thôi."
Nguyệt Vô Tình nhàn nhạt lên tiếng, bước chân của Minh Triệt dừng lại.
"Quẻ bói không phải là cố định, một khi ý nguyện của người gặp điềm xấu thay đổi, quẻ bói cũng sẽ tùy cơ thay đổi theo. Nhưng có một câu nói là số trời đã định. Theo những gì quẻ bói hiện ra, trong số mệnh của gia chủ đã định sẵn là sẽ có kiếp nạn này, tức là sinh kiếp. Đối với sinh kiếp mà nói, cách hóa giải tốt nhất chính là thuận theo tự nhiên, ứng với kiếp mà sinh. Tương ứng với sinh kiếp, đương nhiên sẽ là tử kiếp, cụm từ 'chạy trời không khỏi nắng' này, là nói đến tử kiếp! Cái tên đã nói lên tất cả, đại hung đại ác, chắc chắn là sẽ chết mà không thể sống nổi."
"Nói đơn giản hơn là, vốn dĩ gia chủ đến Mỹ cũng không có vấn đề gì lớn. Nhưng lại vô tình trùng với thời gian của sinh kiếp, cho nên hai bên giao nhau, dây dưa trở thành tai họa là tử kiếp!"
"Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Minh Chiêu hỏi.
"Tìm một cô gái."
"Cô gái?"
"Đúng vậy. Cô ấy chính là cơ hội để gia chủ hóa kiếp."
"Nhưng mà... giữa biển người mênh mông, trên thế giới nhiều phụ nữ như vậy, chúng ta làm sao biết được đó là người nào?" Minh Triệt như muốn điên lên.
"Cô ấy và gia chủ có mối quan hệ rất sâu sắc! Rất là sâu sắc!"
Về điểm ấy, ngay cả Nguyệt Vô Tình cũng hơi hoài nghi.
Gia chủ không gần gũi với phụ nữ, đã tới tuổi nên cưới mà vẫn chưa lấy vợ, khụ khụ... Ngay cả một người bạn gái cũng chưa từng có. Vào thế kỷ 21 này, ở khắp mọi nơi, người đàn ông ở tuổi này lại còn có thân phận như thế này phải gọi là hiếm có như gấu trúc quốc bảo ở Tứ Xuyên, sao lại có ràng buộc đến một cô gái?! Mà còn là loại... ừm... ràng buộc máu mủ.
Mà loại máu mủ này, không phải là giữa hai bên. Mà là dưới sự dẫn dắt của kẻ thứ ba, nói cách khác, người con gái này không có quan hệ huyết thống nhưng lại có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời với máu mủ của An Tuyển Hoàng... khoan đã... đợi một chút!
Một ý nghĩ táo bạo đến hoang đường xẹt qua trong đầu Nguyệt Vô Tình...
Quan hệ huyết thống gần gũi nhất, máu mủ, phụ nữ, sự dẫn dắt của kẻ thứ ba.
Nghĩ tới đêm đó trở lại đảo, An Tuyển Hoàng có nhắc tới, ánh nắng mặt trời hanh khô, bụng...
Nguyệt Vô Tình đột nhiên đứng bật dậy, một người tao nhã như vậy, mà lại thất thố làm rớt chén trà. Bước chân anh ta loạng choạng gấp gáp chạy về phía phòng làm việc, anh ta cần phải chứng minh ngay một thứ gì đó.
Chỉ thấy một bộ quần áo màu đỏ rực rỡ, tựa như lửa cháy dưới ánh mặt trời, cả người lao nhanh, chỉ chừa lại cho hai người một góc áo diễm lệ, còn người thì đã sớm biến mất ở ngã rẽ đi đến phòng làm việc.
"Này, đây là Nguyệt thần côn sao?"
Minh Triệt kinh ngạc, suýt chút nữa cằm đã rớt xuống.
Một người cao quý tao nhã như vậy, lúc nào cả người đều nhẹ như gió, mà nay lại thất thố như thế?! Đang đùa cái gì vậy?
Minh Chiêu dường như có chút đăm chiêu: "Chắc chắn anh ta đã biết cái gì rồi..."
Minh Triệt bĩu môi, ánh mắt có chút ghét bỏ, chỉ biết giả thần giả quỷ... Nhưng đôi mắt hoa đào lại nhìn chằm chằm về hướng phòng làm việc. Được rồi... anh ta đúng là cũng có chút tò mò đó...
Nhưng mà, anh ta sẽ không thừa nhận điều đó! Minh Triệt giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Minh Chiêu: "Tung tích của viên đạn đã điều tra đến đâu rồi?" Bây giờ nghiên cứu chế tạo thuốc giải chỉ còn bước cuối cùng!
"... Không thu hoạch được gì."
"Cái gì?!"
Mạng lưới tình báo của nhà họ An lớn như vậy, điều tra một người, dễ như trở bàn tay, sao lại...
"So với miêu tả của gia chủ ngày hôm đó, không tìm được người phụ nữ nào có đặc điểm thích hợp cả."
Phụ nữ?! Lại là phụ nữ! Đặc điểm phù hợp...
"Người cao một mét bảy, bên hông thắt lưng phía sau có một vết bớt hình ngôi sao sáu cánh, có mùi của... hoa sơn trà."
Nhớ tới miêu tả ngày hôm đó của An Tuyển Hoàng, trong lòng Minh Triệt cảm thấy kỳ lạ. Trong đầu hình như có cái gì chợt lóe lên, nhưng cuối cùng vẫn không thể nắm bắt được.
"Tôi đã để Xích Viêm đứng ôm cây đợi thỏ trên con phố đêm đó. Người phụ nữ cao một mét bảy cũng không phải là nhiều, hơn nữa ở sau thắt lưng còn có một cái bớt, cơ thể có mùi hoa sơn trà, không khác gì là mò kim đáy bể! Nếu cô gái đó là người do ba gia tộc Mafia kia phái tới, thì..."
"Từ từ đã!" Hai mắt Minh Triệt sáng lên, rốt cuộc anh ta cũng hiểu được vì sao cảm giác kỳ lạ này lại đến. Có một phỏng đoán táo bạo và vô lý dần hình thành trong đầu óc anh ta: "Lặp lại câu vừa rồi anh nói lần nữa đi."
Minh Chiêu suy nghĩ một lát, trầm ngâm rồi mở miệng, lặp lại nguyên văn: "Tôi đã nhờ Xích Viêm đứng ôm cây đợi thỏ trên con phố đêm đó. Người phụ nữ cao một mét bảy cũng không phải là nhiều, hơn nữa ở sau thắt lưng còn có một cái bớt, cơ thể có mùi hoa sơn trà, không khác gì là mò kim đáy bể! Nếu cô gái đó là người..."
"Dừng! Gia chủ nói người phụ nữ này có một cái bớt hình ngôi sao sáu cánh ở bên hông chỗ thắt lưng, hơn nữa cơ thể còn có mùi thơm của hoa sơn trà?"
"Có vấn đề gì sao?"
"Đương nhiên là có vấn đề! Còn là vấn đề lớn nữa!" Minh Triệt hoảng sợ suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, hai mắt sáng bừng: "Bên hông chỗ thắt lưng, là vị trí gần ở mông, một chỗ riêng tư như vậy, sao gia chủ lại biết được? Hơn nữa, mùi của một phụ nữ, mặc kệ là xịt nước hoa, hay là mùi thơm tự nhiên của cơ thể, chẳng phải là phải đến gần mới có thể ngửi được sao?"
Sắc mặt Minh Chiêu trở nên kỳ lạ, dĩ nhiên là hơi không dám tin: "Giác quan của gia chủ khác hẳn với người bình thường, lại còn được huấn luyện đặc biệt, năng lực nhìn trong đêm tối rất tốt. Nếu như người phụ nữ kia mặc đồ hở bụng ở trong hoàn cảnh tối đen, thì gia chủ nhìn thấy được cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Còn về phần mùi hương, nếu xịt nhiều nước hoa một chút thì đứng cách xa năm mét vẫn có thể ngửi được, không nhất thiết phải lại gần."
"Không đâu. Cứ cho là suy đoán của anh đúng đi, thì người phụ nữ có thói quen hay xịt nhiều nước hoa, cô ta sẽ không thích mùi hương nhẹ như mùi hoa sơn trà đâu, có thể ưu tiên lựa chọn một vài mùi hương nồng hơn."
"Vậy ý của cậu là..."
Minh Triệt nở nụ cười xấu xa, đôi mắt lóe lên sự ranh mãnh. Khẽ vỗ lồng ngực cứng rắn của Minh Chiêu, rất giống như một trưởng bối đang giảng đạo: "Cây vạn tuế ra hoa, nắng hạn gặp mưa rào, mùa xuân của gia chủ đã đến rồi..."
...
Nửa tiếng sau, Nguyệt Vô Tình từ phòng làm việc đi ra. Nét mặt không rõ là lo hay là mừng, là buồn hay là vui. Dù sao cũng vô cùng phức tạp.
"Lập tức xuất phát, đích đến là... Thủ đô."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip