[TG1] Tiểu thanh mai, có điểm mãnh ( 37 )

 ( 37 )


Nếu có người cười nhạo bạn thích một người ngốc, xét đến cùng là bởi vì bạn còn chưa đủ cường đại.


Còn nếu đã đủ cường đại, căn bản là không có người dám trước mặt bạn khoa tay múa chân!


Thích Hà đã trải qua tra tấn tâm lý suốt kỳ nghỉ hè, cuối cùng nhận thức được như vậy.


Trong xương cốt Thích Hà kỳ thật cực kỳ có trách nhiệm yêu đương.


Một mặt tuy rằng có chút hư vinh, không muốn người khác biết mình thích một người ngốc.


Mặt khác lại cảm thấy, hắn thích nhỏ ngốc Vân Phồn Tinh, đây là chính hắn muốn thích, Vân Phồn Tinh có làm sai cái gì đâu mà bị ghét bỏ? Nếu hắn có thể tự không chế bản thân, không đi thích một người ngốc, nếu đã không khống chế được, dựa vào cái gì đi ghét bỏ việc thích nhỏ ngốc?


Cho nên không bằng lại nỗ lực thêm chút.


Cường đại đến mức không ai dám cười nhạo hắn mới được!


Chiến Thần đại nhân a, tuy rằng đã trở thành mảnh nhỏ linh hồn.


Tuy rằng có vô số người muốn làm hắn sa đọa vực sâu, nhưng thực tế, chỉ cần ở lúc hắn đi đến huyền nhai kéo hắn một phen, hắn là có thể nhanh chóng trở lại quỹ đạo.


Chính trực, cường đại, kiên nghị, mà lại có trách nhiệm.


Thích Hà lại suy nghĩ cẩn thận, càng lúc càng thấy gánh nặng trên vai mình càng nhiều thêm, vì vậy phải càng thêm nỗ lực.


Nếu nói ban đầu hắn là bị bức ép mà học, trung học thì vì giúp Vân Phồn Tinh mới ra sức học tập, cấp ba kia, quả thực là liều mạng học tập.


Đem tất cả tinh lực đều đặt trong việc học tập cho thật tốt, vì chính hắn, đồng thời cũng vì Phồn Tinh có thể có tương lai.


Lâu lâu làm chút việc riêng, phát ngốc nhớ đến đồ ngốc kia cùng vài chuyện của hắn mà thôi.


Ai, cảm giác tiểu ngốc tử thật là hắn một tay nuôi lớn.


A phi, lại nghĩ sai rồi!


Thiên Đạo chung quy vẫn là chiếu cố Thích Hà , IQ của hắn vốn dĩ đã cao, chỉ cần chăm chỉ đọc sách, là có thể đạt tới mức mà người khác phải nỗ lực học tập. Nếu hắn còn nỗ lực thêm, càng làm khó người ta chạm được tới bóng lưng này.


Thi đại học đối với hắn mà nói, quả thực dễ như trở bàn tay.


Vốn dĩ lão sư đều cho rằng, Thích Hà nhất định sẽ ghi danh trường đại học tốt nhất thủ đô, nào có nghĩ tới, Thích Hà lựa chọn một trường cao cấp ở Hải thành.


Không có biện pháp, đầu óc Phồn Tinh mặc dù đọc sách mười năm, cũng không có khả năng sờ đến đại học.


Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, ba ngoại Phồn Tinh Di vì lớn tuổi mà qua đời.


Vợ chồng Vân Tiếu Hòe đến huyện nhỏ xử lý chuyện hậu sự của bà, sau đó cũng không đợi Phồn Tinh điền nguyện vọng, trực tiếp dắt người về Hải thành.


18 tuổi rồi, rất nhiều chuyện có thể bắt đầu suy xét.


Vân Tiếu Hòe cũng không ôm hy vọng đứa con gái này có thể đậu đại học, cho nên mang về nhà sớm đi, còn tính toán được nhiều thứ.


Nhỏ ngốc bị cha mẹ mang về Hải thành, Thích Hà căn bản không có lập trường phản đối.


Nhưng là trong hào môn đều có nhiều vấn đề, Thích Hà không tin được.


Nếu như yêu thương con gái như vậy, sao lại đem người đưa đến nông thôn?


Hiện tại giả mù sa mưa mà đón trở về, cũng không biết là có tính toán gì không.


Thích Hà cảm thấy thực không yên tâm, đơn giản liền báo danh vào học viện y có tiếng tăm nhất Hải thành. Nếu có thể, hắn cũng muốn nghiên cứu thêm thử có biện pháp nào nâng cao chỉ số IQ của nhỏ ngốc không.


"Ta cảm thấy, bọn họ muốn làm yêu." Đại lão ngồi trong phòng mình ở Vân gia, từ rương hành lý lấy ra một bao khoai lát ăn.


Đại lão: Ta cảm thấy, các ngươi nên đầu phiếu phiếu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip