Chương 52: Ngươi nói cái gì tu cơ!

Tác giả: Ma Pháp Thiếu Nữ Thỏ Anh Tuấn

======

Sau khi trải qua ba lần nếm thử, và lần nào Dư Thanh Đường cũng đều nhịn không được kẹp chặt đuôi chạy trốn, Diệp Thần Diệm rốt cuộc không thể nhịn được nữa, xách đệm hương bồ của y đến góc tường.

" Ngồi nơi này. " Hắn nhìn y, không cho cự tuyệt mà ấn y ngồi xuống.

Dư Thanh Đường ngoan ngoãn ngồi dựa vào vách tường.

Y cũng rất chột dạ.

Cũng không phải là y muốn chạy trốn, nhưng y cứ như là người sợ ngứa bị cào trúng chỗ ngứa vậy, chẳng sợ bản thân muốn nhẫn nại, cũng rất khó nhịn xuống không động.

Lúc này y dựa lưng vào vách tường, hai tay bị Diệp Thần Diệm nắm trong tay, đặt ở góc tường không chỗ để trốn.

Dư Thanh Đường hậu tri hậu giác phát hiện —— Y giống như bị Long Ngạo Thiên kabedon.

Y tang thương ngửa đầu, thật là nhân sinh xuất sắc mà, nam nhân bình thường nào ai có thể có được vinh hạnh bị Long Ngạo Thiên kabedon chứ.

...... Hình như cũng không phải đặc biệt kiêu ngạo.

Diệp Thần Diệm ngồi xuống trước mặt y, hai người cơ hồ đầu gối chống đầu gối, hắn thấp giọng nhắc nhở: " Nín thở ngưng thần, hảo hảo cảm thụ. "

Dư Thanh Đường hít hà một hơi: " Còn phải hảo hảo cảm thụ à? "

" Khụ. " Diệp Thần Diệm biểu tình vi diệu, dời đi tầm mắt, " Cũng không phải cảm thụ cái gì, chính là...... Muội ít nhất cũng phải cảm giác xem hắc khí trong cơ thể có bị tiêu mất sạch sẽ chưa không chứ? "

Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, giơ lên mặt gật đầu đáp ứng: " Vậy ta nỗ lực! "

Y nỗ lực cũng không căng quá ba giây.

Nhưng cũng không biết có nên may mắn không, dù sao thì hiện tại y không chỗ để trốn.

Linh lực nóng cháy bá đạo dũng mãnh tràn vào kinh mạch của y, Diệp Thần Diệm chắc là đã xem như dịu dàng, nhưng Dư Thanh Đường vẫn là nhịn không được run nhè nhẹ, đặc biệt là khi y cảm thụ được hắc khí bám vào kinh mạch trong cơ thể bị linh khí của đối phương cường thế cuốn đi, cả người đều như là đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy, nhiệt độ liên tục tăng lên, thẳng đến gò má ửng đỏ, trên trán thấm ra mồ hôi.

Quá trinh linh lực vận chuyển một lần tựa hồ phá lệ dài lâu, chờ đến khi Diệp Thần Diệm rút về linh lực, Dư Thanh Đường đã súc vào góc tường, cả người giống chỉ tôm luộc, trên mặt, trên cổ đỏ một tảng lớn, ngay cả đầu ngón tay hai người giao nắm đều lộ ra ửng đỏ.

Diệp Thần Diệm ngẩn ra, hắn vốn cảm thấy Dư Thanh Đường là chịu đựng không được đau đớn lúc rửa sạch ma khí mới chạy trốn, hiện giờ xem ra......

Hắn hậu tri hậu giác đi theo đỏ lỗ tai, chân tay luống cuống nhẹ nhàng chạm chạm gương mặt y: " Muội, mặt muội thật nóng, không có việc gì chứ? "

Dư Thanh Đường mệt mỏi mở to mắt, yên lặng nghiêng ngã vào đệm hương bồ.

" Ai! " Diệp Thần Diệm cả kinh, vội đỡ lấy y, " Muội...... "

Dư Thanh Đường mặt úp xuống đất nằm bò: " Đừng động ta, để ta nghỉ một lát. "

" Thật sự không có việc gì sao? " Diệp Thần Diệm nhẹ nhàng thay y vuốt đi tóc mái bị mồ hôi dính ướt trên trán, " Muội vận chuyển công pháp một chút đi, nhìn xem trong cơ thể có còn hắc khí không? "

Dư Thanh Đường run rẩy quay đầu qua: " Ta đều như vậy, ngươi còn muốn ta luyện công? "

" Khụ. " Diệp Thần Diệm ho nhẹ một tiếng, " Người nọ nói, hắc khí với tu sĩ tầm thường là có hại không lợi, ta dù sao cũng phải xác nhận, xem hắc khí trong cơ thể muội đã tiêu mất hết hay chưa? "

" Muội chỉ cần vận công cảm thụ một chút thôi. "

Hắn thấp giọng dỗ y, " Đã tiêu mất hết rồi thì sẽ để cho muội nghỉ ngơi. "

Dư Thanh Đường cảnh giác trợn mắt: " Vậy nếu là không hết, ngươi sẽ không là còn tính lại đến thêm một lần đi? "

Diệp Thần Diệm chớp chớp mắt với y.

Dư Thanh Đường một cái cá mặn quay cuồng, lưng chống vách tường, vội lắc đầu: " Đã không có đã không có! Gì mà hắc khí gì mà ma khí, một chút đều không có! Ta hiện tại cảm thấy cơ thể mình cực kỳ sạch sẽ! "

Diệp Thần Diệm nheo lại mắt, vô tình mà xách y từ trên mặt đất lên tới, bày ra tư thế đả tọa: " Muội chính là muốn chạy trốn, một chút cũng chưa thành thật cảm thụ. "

" Ta cảm thụ! " Dư Thanh Đường nỗ lực giãy giụa muốn chạy trốn, " Thật sự, ta hiện tại cảm thụ, thật sự đã không có! Một giọt cũng không có! "

Diệp Thần Diệm nhướng mày, đè y vào góc tường: " Nhưng ta hiện tại không tin. "

" Chờ một chút! " Dư Thanh Đường khóc không ra nước mắt, chỉ có thể duỗi tay lôi kéo vạt áo hắn, muốn xin tha, " Thế, thế ít nhất cũng để ta nghỉ một lát nha. "

Nếu không phải dáng vẻ kiệt sức của y không giống giả bộ, Diệp Thần Diệm đều phải hoài nghi tên nhóc này là vì trốn tránh mà tỏ ra đáng thương.

Rốt cuộc...... Đây cũng là tuyệt học y.

Dư Thanh Đường lặng lẽ ngẩng đầu, cực kỳ đáng thương nhìn hắn: " Ngươi thật sự một chút cảm giác đều không có sao? "

Sao chỉ có một mình y có phản ứng lớn như vậy, làm cho tình cảnh vốn đã ngượng ngùng càng dậu đổ bìm leo.

Ánh mắt Diệp Thần Diệm hơi hơi đong đưa, lỗ tai phiếm hồng, hắng giọng nói, dời đi tầm mắt: " Không có. "

" Muội, muội đừng loạn tưởng. "

" Đây...... "

Dư Thanh Đường bỗng nhiên lăn long lóc bò dậy, vươn tay ra với hắn: " Ngươi cũng đưa tay đây. "

Diệp Thần Diệm nhướng mày: "Sao? "

" Ta vào trong ngươi đi dạo. " Dư Thanh Đường nâng cằm với hắn, một tư thế ăn miếng trả miếng, " Đến lúc đó ngươi liền biết ta vì cái gì phản ứng lớn như vậy! "

Diệp Thần Diệm hừ cười một tiếng, đặt tay lên trên tay y: " Được thôi, muội tới đi. "

Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, hung hăng đưa linh lực của mình qua, sau đó mở một con mắt nhìn lén hắn.

Diệp Thần Diệm nhìn tay hai người đang giao nắm, rồi nhìn thẳng vào mắt y, còn nhướng mày với y.

Khí định thần nhàn, bất động như núi.

Dư Thanh Đường: " ...... "

Y yên lặng thu hồi tay.

Diệp Thần Diệm còn có chút ngoài ý muốn: " Không tu? "

Dư Thanh Đường xoay người đưa lưng về phía hắn: " Không tu. "

Y không có việc gì đi so sánh với Long Ngạo Thiên làm chi chứ.

" Ách...... " Diệp Thần Diệm mắt thấy y bị thương tự tôn, muốn vãn hồi cục diện, " Kỳ thật, kỳ thật vẫn là có cảm giác, linh lực của muội trong suốt băng thấu, nếu là ngày mùa hè...... "

Dư Thanh Đường sâu kín quay đầu: " Còn rất giải nhiệt đúng không? "

Diệp Thần Diệm nhìn sắc mặt của y nhẹ nhàng gật gật đầu.

" A. " Dư Thanh Đường xoay đầu trở về, đưa lưng về phía hắn nằm xuống, " Ta mệt mỏi, ngủ một lát. "

" Sao vậy? " Diệp Thần Diệm cẩn thận chọc chọc bờ vai của y, " Không luyện? "

" Đã thấy ra. " Dư Thanh Đường ánh mắt bình tĩnh mà chết lặng, " Thế giới vốn dĩ chính là không công bằng. "

Y che lại mặt kêu rên, " Có người linh lực chính là bá đạo lại cảm giác áp bách mười phần, nóng bỏng còn chước người, có người linh lực cũng chỉ có thể cho người giải nhiệt...... "

Diệp Thần Diệm: " ...... "

Hắn khó xử mà sờ sờ mũi, chắc là đời này cũng chưa từng vắt hết óc tưởng lý do dỗ người như vậy.

" Thật, thật ra cũng không nhất định là vấn đề của muội. " Diệp Thần Diệm nói nhỏ, " Có lẽ là do ta thể chất đặc thù. "

Dư Thanh Đường dựng lên lỗ tai, mắt trông mong xoay đầu xem hắn: " Có loại khả năng này sao? "

" Ừm. " Diệp Thần Diệm thấy y nghe đi vào một chút, tiếp tục nói, " Người nọ không phải cũng đã nói sao, ta thể chất đặc thù, có lẽ là có liên quan với ta. "

" Ngô. " Dư Thanh Đường vuốt cằm, " Cũng có lý. "

Như vậy xem ra không phải y quá cùi bắp, là Long Ngạo Thiên quá lợi hại.

Mà Long Ngạo Thiên lợi hại thì quá bình thường.

Dư Thanh Đường lại đã thấy ra.

Diệp Thần Diệm nhẹ nhàng thở ra, thuận miệng nói: " Rốt cuộc trước giờ cũng không nghe nói ai song tu có phản ứng lớn như vậy...... "

Dư Thanh Đường đột nhiên mở to hai mắt, cất cao âm điệu: " Cái gì tu cơ? "

Diệp Thần Diệm cả kinh: " Ách...... "

Dư Thanh Đường ngón tay run nhè nhẹ, không thể tin tưởng mà chỉ vào hắn: " Song cái gì? "

" Ngươi nói song tu là sao? "

Y dần dần rụt rụt người ra sau, vệt đỏ vừa mới mới tiêu đi xuống lại một lần nữa nổi lên, " Ngươi ngươi ngươi...... "

" Không, không phải song tu kiểu kia. " Diệp Thần Diệm cũng đỏ bên tai, luống cuống tay chân muốn giải thích, " Khụ, cái này là hai người tu hành, chỉ là, bình thường trợ ngươi tu hành. "

Dư Thanh Đường bảo trì cảnh giác, trừng mắt xem hắn: " Nhưng là ta vừa mới liền cảm giác quái quái! "

" Nhưng ta vừa mới cũng để cho muội độ linh khí lại đây. " Diệp Thần Diệm giương mắt nhìn y, " Ta cũng không cảm thấy quái quái mà. "

Dư Thanh Đường hồ nghi híp mắt lại: " Thật vậy chăng? "

" Ngươi sẽ không gạt ta chứ? "

" Ta cũng không dễ bị lừa đâu. "

Diệp Thần Diệm theo bản năng nhướng mày, nhưng hắn biết lúc này nếu là cười ra tới khẳng định muốn đem y chọc mao, ho nhẹ một tiếng nhịn xuống, chân thành tha thiết nhìn chằm chằm vào mắt y: " Thật sự. "

" Ngẫu nhiên có đệ tử không thông suốt, thời điểm sư phụ người nhận vào môn, cũng sẽ dùng linh lực mang theo vận công một lần. "

" Còn có loại sự tình này? " Dư Thanh Đường mờ mịt, " Vậy sư phụ ngươi cũng là như vậy mang qua ngươi sao? "

Diệp Thần Diệm thuận miệng phủ nhận: " Thế thì không có. "

Dư Thanh Đường mở to hai mắt nhìn hắn.

Diệp Thần Diệm vội sửa đúng: " Ách, đó là bởi vì ta rất nhanh liền thông suốt, không có cơ hội này. "

Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, Diệp Thần Diệm thần sắc khẽ nhúc nhích, " Hình như là Xích Diễm Thiên lên đây. "

" Thế, nếu muội không tin, ta mang muội đi hỏi hắn. "

" Đợi đã! " Dư Thanh Đường giữ chặt hắn, hoảng sợ trừng lớn đôi mắt, " Làm sao mà hỏi được hả? Chẳng lẽ ngươi muốn nói cho hắn, ngươi đối ta như vậy như vậy, sau đó hỏi hắn đây có phải là song tu không sao? "

" Ta đương nhiên sẽ không hỏi như vậy. " Diệp Thần Diệm giơ tay mở ra cửa phòng luyện công, ngoài cửa Xích Diễm Thiên một đầu tóc đỏ vừa lúc đi ngang qua, vẻ mặt kinh hỉ cùng bọn họ chào hỏi: " Hai ngươi tại đây à! Ta còn đang tính tìm các ngươi đó! "

Hắn ta tùy tiện cất bước tiến vào, phía sau còn đi theo Hỏa Miêu, " Ta và các ngươi cùng nhau tu luyện! "

" Cái này chốc nữa lại nói. " Diệp Thần Diệm cười tủm tỉm tiếp đón hắn, " Xích huynh, ngươi là dùng Chúc Dung thuật như thế nào để giúp các đệ tử hóa giải hắc khí? "

" Thì đốt một chút thôi! " Xích Diễm Thiên giơ tay bốc cháy lên một đóa hỏa liên, " Cứ đưa linh lực này vào trong thân thể bọn họ...... "

Diệp Thần Diệm quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Đường: " Muội xem. "

Dư Thanh Đường tin một nửa, hỏi hắn ta: " Sau đó thì sao? "

" Sau đó thuận kinh mạch vận chuyển một vòng linh lực. " Diệp Thần Diệm mỉm cười nhìn hắn ta, " Đúng không? "

" Đúng vậy. " Xích Diễm Thiên đang muốn nói tiếp, Diệp Thần Diệm liền gật đầu: " Muội xem, chính là có chuyện như vậy. "

Dư Thanh Đường bán tín bán nghi mà chớp chớp mắt, Diệp Thần Diệm đã đứng lên, đẩy Xích Diễm Thiên cùng Hỏa Miêu ra ngoài, hạ giọng nói: " Công pháp người nọ cho ta đặc thù, ta lo lắng có dị thường, còn muốn ngươi ở bên ngoài giúp ta che lấp. "

Xích Diễm Thiên không nghi ngờ hắn, đáp ứng: " Nga, được thôi, ta đi phòng khác luyện. "

Chờ đến phòng luyện công phía sau đóng cửa lại, Xích Diễm Thiên mới nghi hoặc gãi gãi đầu, " Đợi chút, hắn vừa mới nói có ý tứ gì? "

" Ta đưa linh lực qua rồi, kế tiếp đương nhiên là để bọn họ tự mình vận chuyển linh lực, tiêu mất hắc khí, bằng không còn có thể thế nào? "

Hắn ta hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống), cúi đầu cùng Hỏa Miêu mắt to trừng mắt nhỏ.

Trong phòng luyện công, Diệp Thần Diệm ngồi xuống, giương mắt nhìn về phía Dư Thanh Đường: " Muội xem. "

Hắn ghé sát vào chút, đảo như là có chút đáng thương, " Muội sẽ không phải là còn không tin ta đó chứ? "

Dư Thanh Đường dao động trong chớp mắt, híp mắt cũng ghé sát vào hỏi hắn: " Vậy nếu ngươi gạt ta thì sao? "

Diệp Thần Diệm chớp chớp mắt.

" Nếu ta lừa muội...... " Ánh mắt Diệp Thần Diệm hơi hơi chớp động, cười nhẹ một tiếng, " Vậy chỉ có thể hảo hảo thỉnh tội, mời muội ăn ngon, tùy kêu tùy đến, một đường làm bạn hộ muội chu toàn...... "

Dư Thanh Đường gãi gãi cằm: " Ngô, hình như cũng có chút thành ý. "

Diệp Thần Diệm cười cong mắt, đột nhiên hỏi y: " Vậy còn muội. "

Dư Thanh Đường nghi hoặc mà nghiêng nghiêng đầu: " Gì? "

Diệp Thần Diệm mang theo cười, nhìn thẳng vào mắt y, " Nếu muội lừa ta thì sao? "

Dư Thanh Đường chột dạ dời đi tầm mắt.

Y không dám nhìn hắn, nhỏ giọng trả lời: " Thế, thế ta cũng mời ngươi ăn ngon? "

" Còn có...... Ta chắc là hộ không được ngươi chu toàn, nên ta sẽ xin lỗi ngươi, dỗ ngươi vui vẻ? "

Y trộm giương mắt nhìn hắn, " Được không? "

======

Nhà hát nhỏ vô trách nhiệm:

Dư Thanh Đường: Mò cá.

Diệp Thần Diệm: Mò cá.

Dư Thanh Đường: ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip