Chương 29- 30

🍑 Chương 29:

Khi dẫn ông cụ Chiến và Quản gia Từ đi qua phòng ngủ chính, Cảnh Thiên nhìn một chiếc đồng hồ treo khác thấy bây giờ mới 6 rưỡi sáng, cô cảm thấy bất ổn hẳn.

Nên biết rằng vì căn bệnh trầm cảm nên hầu như buổi tối cô đều không ngủ được, bình thường phải đến sáng mới có thể tiến vào giấc ngủ.

Ngày trước dù có nhiệm vụ thì cô đều sẽ không nhận việc trước 11 giờ sáng. Khổ là giờ đang ăn nhờ ở đậu...

Lúc này, Cảnh Thiên giữ vững niềm tin phải khiến mình giàu trở lại.

Cô thở dài vì sự khổ của mình, ông cụ Chiến lại tưởng cô đang than thở vì việc của A Xuyên, lông mày càng cau chặt hơn.

Đầu tiên, Cảnh Thiên đưa ông cụ Chiến và Quản gia Từ tới nơi đầu tiên mà cô thả chuột.

Lúc này bốn con chuột đó đã không còn sức sống như lúc mới bắt tối qua, tất cả đều đờ đẫn, trong lồng còn có chất nôn. Tuy chuột chưa chết nhưng cũng chỉ còn nửa cái mạng.

"Quản gia Từ, hôm qua khi tôi dặn ông mang mấy con chuột này đến, có phải đã dặn là phải tìm những con to béo?"

Quản gia Từ chỉ nhìn tình hình thôi cũng biết tình trạng của mấy con chuột này không được ổn cho lắm. Ông hiểu ra gì đó, vội đáp: "Vâng thưa mợ chủ, đúng là mợ có nói như vậy. Tôi cũng đã làm theo lời mợ dặn, chi tìm bắt những con chuột to. Số chuột này làm sao thế ạ?"

"Cảnh Thiên!"

Cảnh Thiên đang định lên tiếng thì Khương Vũ Hi ở bên kia ban công tinh mắt trông thấy ba người đang đứng cùng nhau, cô ta tức giận gọi một tiếng rồi chạy sang.

"Tôi nghe nói hôm qua cô tìm Quản gia Từ đòi bắt chuột? Vì sao cô lại muốn để mấy con chuột chết này ở ngoài cửa phòng ngủ của anh Xuyên? Cô có biết làm vậy là rất không may mắn không?"

Khương Vũ Hi xông sang rồi quát Cảnh Thiên mà không cần phân biệt tốt xấu. Ông nội đang ở ngay bên cạnh, cô ta cũng tiện để ông nội nhìn cho rõ, ở nhà họ Chiến này, rốt cuộc là Cảnh Thiên hay cô ta hợp với anh Xuyên hơn.

Cảnh Thiên cau mày, lùi lại hai bước một cách ghét bỏ rồi không kìm được mà vặc lại: "Nước miếng của cô kìa chị gái, suýt nữa là cô phun nước miếng lên mặt tôi rồi."

Khương Vũ Hi đỏ mặt, vừa ngượng vừa tức giận: "Cảnh Thiên, cô đừng có đánh trống lảng. Bây giờ ông nội cũng ở đây, cô giải thích cho tôi, vì sao cô lại muốn để chuột chết trong phòng kính của anh Xuyên?"

Cảnh Thiên liếc xéo cô ta: "Tôi giải thích cho cô? Cô là cái thá gì?"

Dứt lời, Cảnh Thiên không chờ Khương Vũ Hi nổi điên mà nói với ông cụ Chiến: "Ông à, đi nào, chúng ta vào phòng kính."

Khương Vũ Hi bị lờ đi triệt để, cô ta tức gần chết nhưng đối phương đi ngang qua trước mặt cô ta, hoàn toàn không có ý định dừng lại mà va thẳng vào cô ta.

Khương Vũ Hi lảo đảo vì bị va đột ngột, lối đi trước mặt Cảnh Thiên cũng đã được "nhường" ra.

Tuy cô đang mặc đồ ngủ nhưng dáng người đung đưa và bước chân sang chảnh khó lòng bắt chước vẫn để lộ phong thái nữ hoàng của cô.

Người phụ nữ này... Ban công lớn như thế mà không đi, cứ phải đẩy cô ta để đi.

Đúng là quá đáng!.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍑 Chương 30:

Phòng kính chỉ cách phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên một bức tường thậm chí chỉ cần mở cánh cửa dẫn từ phòng ngủ ra ban công là có thể nối liền với nhau.

Hai lồng chuột để ở trong này đã chết, vì đã dự đoán được từ trước nên Cảnh Thiên không hề giật mình.

"Mợ chủ, vì sao số chuột này lại chết?"

Tuy trước đó đã từng thấy rồi, nhưng khi lại thấy những con chuột chết một cách khủng khiếp như thế này lần nữa, Quản gia Từ vẫn không nhịn được cơn ghê tởm.

Lúc này Khương Vũ Hi cũng theo vào đúng lúc, Cảnh Thiên liếc nhìn cô ta theo bản năng.

Khương Vũ Hi xù lông lên ngay lập tức: "Cô nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ cô còn định ngậm máu phun người, bảo số chuột này là do tôi hại chết? Cảnh Thiên, ngậm máu phun người cũng phải có mức độ thôi!"

Khương Vũ Hi vô cùng ấm ức, nói với ông cụ Chiến: "Ông ơi, cháu đến nhà họ Chiến từ năm 17 tuổi, trong năm năm trời ở đây, ông cũng biết rõ cháu đổi xử với anh Xuyên như thế nào. Cháu cũng mong anh Xuyên có thể sống tốt như ông vậy, sao lại để chuột chết xung quanh anh ấy cho xui rủi được?"

Nói xong, cô ta lại nhìn sang Cảnh Thiên: "Cảnh Thiên, cô không biết chuột là thứ bẩn thỉu lây bệnh à? Từ sau khi
anh Xuyên bị tai nạn giao thông, hệ miễn dịch đã không tốt rồi, cô còn để chuột chết ở cửa phòng anh ấy. Cho dù không phải cô gϊếŧ chuột thì cô cũng nói cho tôi biết đi, vì sao cô lại để những con chuột bẩn thỉu này quanh phòng ngủ của anh Xuyên?"

Ông cụ Chiến cũng nhận ra manh mối từ sự bình thản của Cảnh Thiên, ông nổi giận ngay lập tức, cau mày hỏi: "Phòng kính của A Xuyên có vấn đề?"

Cảnh Thiên tỏ ra như chung mối hận, gật đầu một cách vô cùng ngoan ngoãn và đáp: "Ông nội thật tinh tường, không giống ai đó, đầu óc đi xa y hệt như nơi ở vậy. Đúng là phòng kính này của cậu ba có vấn đề."

Khương Vũ Hi thực sự bị cái miệng độc địa này của Cảnh Thiên chọc cho tức chết.

Hôm qua chuyển phòng sang phòng ngủ cho khách, dù là một tòa biệt thự riêng, vẫn là cảnh đẹp như thế, nhưng làm sao có thể sánh bằng tòa biệt thự chính được?

Rõ ràng là cô ta đang cố tình giẫm vào cái chân đau của mình.

Nhưng khi nghe nói phòng kính có vấn đề, có khả năng con ả này đã tìm được vấn đề thông qua đám chuột, Khương Vũ Hi đành phải nuốt lại những lời đang định thốt ra.

Ông cụ Chiến vừa nghe bảo phòng kính có vấn đề, mà căn phòng này lại nối liền với phòng ngủ của A Xuyên, ông hốt hoảng vội vàng đi vào phòng ngủ của cháu trai.

Khương Vũ Hi thấy vậy cũng nhân cơ hội mà xông vào trong.

"A Xuyên!"

Ông cụ Chiến lao vào phòng rồi gọi một tiếng.

Trạch Ngôn và Vân Chu nghe thấy tiếng động bên trong bèn vội vàng đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy một đống người.

"Ông nội."

Chiến Lê Xuyên không ngủ nhưng vẫn đang nhắm mắt. Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra rồi trông thấy Cảnh Thiên đâu tiên. Cô theo sau ông cụ đang hốt hoảng, trông cô hơi lo lắng, cúi mắt cúi mày, thái độ vô cùng tốt nhưng thực ra lại đi vào một cách rất nhàn nhã.

Chiến Lê Xuyên chỉ liếc mắt quan sát, theo lý mà nói thì đối phương không thể nhận thấy được, nhưng Cảnh Thiên lại cảm nhận được ngay, sau đó nhìn về phía anh.

Cảnh Thiên nhanh, Chiến Lê Xuyên còn nhanh hơn cô.

Khi ánh mắt Cảnh Thiên liếc tới, ánh mắt Chiến Lê Xuyên đã nhanh chóng chuyển sang Khương Vũ Hi đứng trước Cảnh Thiên.

Khương Vũ Hi cảm nhận được ngay lập tức, cô ta cảm thấy như cả thế giới đều chìm trong sắc cầu vồng.

Anh Xuyên nhìn thẳng vào cô ta rồi!.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip