Chương 67: Thứ ta am hiểu nhất chính là châm pháp
Lúc này trên mặt Mộ Kình Thao và Mộ Kình Hoa đều lộ ra nụ cười khó phát giác. Trận đấu hôm nay của Mộ Chỉ Ly khiến bọn họ có ấn tượng cực tốt đối với nàng. Bọn họ thân là người Mộ gia, gia tộc có đệ tử xuất sắc như vậy, đương nhiên họ không thể chèn ép. Chẳng qua, làm thế nào để Mộ Chỉ Ly có thể tâm bình khí hòa tiếp nhận hai người bọn họ, quả thực là vấn đề khó khăn lớn.
Cùng lúc mọi người đang tán dương Mộ Chỉ Ly, cũng có không ít kẻ nói móc Vương Thiên Tuấn.
"Lúc trước kiêu ngạo như vậy, thật giống như hắn nhất định sẽ thắng, bây giờ không phải đã bị người ta một cước đạp ra khỏi đài rồi sao?"
"Ha ha, chuyện này tự biết trong lòng là được, đừng nên nói ra ngoài. Người ta vốn mất hết thể diện rồi, bây giờ như thế nào xuống đài đây?" Mặc dù nghe như nói giúp Vương Thiên Tuấn, thực tế lại đang châm chọc hắn.
Hiển nhiên Vương Tĩnh Hoành không hề nghĩ kết quả sẽ biến thành như vậy, nhìn đáy mắt Mộ Kình Lệ đầy vẻ châm biếm, lửa giận của lão càng cao. Chuyện này vốn dĩ do Vương gia châm ngòi, hiện tại lão càng không thể phản bác lời mọi người nói.
Chỉ có thể ngầm mắng Thiên Tuấn thật vô dụng, ngay cả một nữ nhân cũng đánh không lại. Tuy nói thế, nhưng Vương Tĩnh Hoành cũng biết thực ra chuyện này cũng không thể trách Thiên Tuấn, không phải do Thiên Tuấn yếu, mà do Mộ Chỉ Ly kia quá mạnh mẽ.
Thấy Vương Thiên Tuấn bất động, Vương Tĩnh Hoành không khỏi nổi giận, quát: "Còn không mau trở lại." Chẳng lẽ còn ngại chưa đủ mất mặt sao?
Nghe thấy Vương Tĩnh Hoành nói, Vương Thiên Tuấn rùng mình một cái. Từ ngữ điệu kia có thể cảm nhận phụ thân đang vô cùng tức giận, cảm thấy mình làm mất thể diện. Lại hướng tầm mắt về phía Mộ Yên Nhiên, thấy nàng căn bản cũng không nhìn hắn, lửa giận trong lòng liền tăng lên, nhìn về phía Mộ Chỉ Ly, ánh mắt càng thêm ngoan lệ.
Vì nữ nhân này, hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Vì nữ nhân này, phụ thân thất vọng về hắn.
Vì nữ nhân này, Yên Nhiên thậm chí không thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái.
Hết thảy, hết thảy mọi chuyện đều bởi vì nữ nhân này. Hắn muốn nữ nhân này phải trả giá đắt. Phải vãn hồi tôn nghiêm của mình, nghĩ vậy, Vương Thiên Tuấn thừa dịp mọi người không chú ý, liền bỏ một viên đan dược màu hồng vào trong miệng.
Những người khác không chú ý đến động tác này, nhưng Mộ Chỉ Ly lại thấy. Vậy mà nuốt đan dược? Vương Thiên Tuấn này đúng là không chừa một thủ đoạn nào mà, dưới con mắt thiên hạ vẫn dám sử dụng phương thức này, xem ra cũng do mình chèn ép hắn.
Đại Lục Thiên Huyền có rất nhiều đan dược có thể khiến lực chiến đấu của người ta đột nhiên bộc phát. Nhưng phần lớn các loại đan dược này đều có tác dụng phụ, nếu không phải tới lúc khẩn cấp, tất cả mọi người đều không dùng. Bởi vậy có thể thấy được Vương Thiên Tuấn thật sự quyết tâm đến cỡ nào.
Chỉ thấy Vương Thiên Tuấn giống như một con báo săn vừa thức tỉnh, nháy mắt một cái đã từ dưới đài tỷ võ vọt lên trên đài, khoảng cách quá gần. Mộ Kình Thao nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền biến đổi, bọn họ có kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn bộ dạng Vương Thiên Tuấn đã biết chuyện gì xảy ra.
"Vương Thiên Tuấn, dừng tay!" Lúc nãy đắm chìm trong không khí vui sướng do đánh bại người của Vương gia, không chú ý đến điều này, đến lúc lão phát hiện ra đã muộn, Vương Thiên Tuấn đã tới trước mặt Mộ Chỉ Ly.
"Mộ Chỉ Ly, đi chết đi!" Chỉ có Mộ Chỉ Ly chết đi mới có thể rửa sạch mọi nhục nhã của hắn. Trong lòng hắn cũng hiểu, nếu mình thật sự có thể giết Mộ Chỉ Ly, phụ thân sẽ không trách cứ hắn quá nặng.
Lúc này, mọi người đều phát hiện ra biến hóa trên đài, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới Vương Thiên Tuấn sẽ làm ra chuyện như thế này, dù vậy hiện tại bọn họ cũng không có cách nào ngăn trở.
Tim của Mộ Kình Lệ treo ngược, đứng lên, chuẩn bị ngăn trở Vương Thiên Tuấn. Vương Tĩnh Hoành thấy cách làm của Vương Thiên Tuấn, trên mặt cố ý nặn ra bộ dáng tức giận: "Đứa nhỏ này, làm sao có thể hiếu thắng như vậy." Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng lại không hề có ý tứ muốn ngăn trở chút nào.
"Vương Tĩnh Hoành, nếu Chỉ Ly xảy ra chuyện gì, ta sẽ khiến Vương gia các ngươi phải trả giá đắt." Mộ Kình Lệ xanh mặt quát.
Vương Thiên Kỳ thấy Vương Thiên Tuấn làm chuyện này, chân mày cũng chíu chặt: "Quả thực làm càn." Hắn không rõ đệ đệ hắn hôm nay làm sao vọng động như vậy, sau khi ăn đan dược, lực lượng có thể nhanh chóng tăng lên, Mộ Chỉ Ly không biết có thể bị nguy hiểm hay không. Hắn không tự chủ bắt đầu lo lắng cho Mộ Chỉ Ly.
Sau khi trở về, hắn cứ một mực nghĩ về chuyện giữa hắn và Mộ Chỉ Ly. Không thể phủ nhận, hình bóng Mộ Chỉ Ly đã khắc thật sâu trong đầu hắn, không thể gạt đi được.
Tô Dự cũng khẩn trương đứng dậy. Từ bộ dáng Vương Thiên Tuấn, hắn đã biết đan dược Vương Thiên Tuấn nuốt là loại gì, Bạo Liệt đan nhị phẩm, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt, trong thời gian nhanh nhất sẽ phát huy hết lực lượng toàn thân, công kích tuyệt đối mạnh hơn so với thực lực của bản thân, nhưng loại đan dược này cũng có ảnh hưởng phụ.
Đó chính là tác dụng của nó chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, hơn nữa khi chiến đấu thần trí sẽ có chút không rõ ràng, bởi vì lực lượng cả người đều bị lôi ra nghiền ép nên đầu óc không thể khống chế, sau khi sử dụng sẽ suy yếu trong thời gian dài, thậm chí thực lực có thể giảm sút.
Trả giá lớn như vậy, xem ra lần này Vương Thiên Tuấn thật sự bất chấp hậu quả rồi.
Chỉ cần Vương Tĩnh Hoành không lên tiếng, đương nhiên những người khác không cách nào ngăn trở Vương Thiên Tuấn, huống chi hiện tại hắn đã thần trí mơ hồ, trong đầu chỉ còn tồn tại duy nhất một ý niệm: giết Mộ Chỉ Ly.
Vương Thiên Tuấn xuất ra những cú đấm đầy Thiên Lực không ngừng công kích Mộ Chỉ Ly, mà Mộ Chỉ Ly cũng không hề né tránh, bàn tay nhỏ dài trắng nõn trực tiếp đón lấy quả đấm của Vương Thiên Tuấn. Lần đụng chạm đầu tiên, Mộ Chỉ Ly liền phát hiện lực lượng của Vương Thiên Tuấn mạnh hơn lúc nãy rất nhiều
, ngay cả nàng đối đầu cũng có chút miễn cưỡng. Tác dụng của đan dược không ngờ lớn như thế.
Hai người đấu mấy chục quyền mới tách ra, Mộ Chỉ Ly hổn hển thở, lực tiêu hao quả thực có chút lớn. Nhìn về phía Vương Thiên Tuấn, sắc mặt hắn đỏ ửng lên, giống như một con sư tử mạnh mẽ đang hung hăng tức giận nhìn mình, biểu hiện không có chút nào chật vật.
Tim Mộ Chỉ Ly khẽ run, đổi lại là người khác, chỉ sợ viên thuốc kia có thể phá vỡ kết cục cuộc tỷ thí. Nhưng Mộ Chỉ Ly nàng không phải người bình thường, muốn khiến nàng thất bại như vậy, không có khả năng.
Sau khi Mộ Kình Lệ nhìn thấy một màn này, vẻ kinh sợ trong mắt càng sâu. Dưới tình huống này Chỉ Ly vẫn có thể đón lấy chiêu thức của Vương Thiên Tuấn? Ý nghĩ lúc này của Mộ Kình Lệ cũng chính là suy nghĩ của những người khác.
Vương Thiên Tuấn thấy mình công kích không có bất kỳ hiệu quả nào, liền lấy vũ khí là một thanh đại đao màu vàng xanh ra, phong cách cổ xưa, trên đao điêu khắc nhiều lớp hoa văn, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện phía trên là một con rồng uy phong lẫm lẫm, dưới ánh mặt trời thân đao tản ra một chút lạnh lẽo. Chỉ nhìn một cái liền biết đao này có phẩm chất cao.
Đây là vũ khí sở trường của Vương Thiên Tuấn – Cuồng Long Đao. Nghe nói đây là một trong những binh khí cực kỳ nổi danh của Vương gia. Nếu nói Đại Lục Thiên Huyền lấy võ vi tôn, như vậy rõ ràng vũ khí là không thể thiếu, người thực lực càng cao cường, truy cầu vũ khí càng thêm cuồng nhiệt.
Mộ Chỉ Ly nhìn vũ khí của Vương Thiên Tuấn, đáy mắt hiện lên vẻ hâm mộ. Xem người ta, lại nhìn lại mình, thật đúng là khó coi a. Đến bây giờ mình căn bản cũng chưa cầm qua vũ khí, giỏi lắm chỉ là lấy nhánh cây giả làm kiếm, cảm giác sao có thể giống nhau?
Mộ Kình Hoa thấy vậy liền ném vũ khí của mình cho Mộ Chỉ Ly: "Chỉ Ly, đón kiếm."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không nhịn được nhìn về phía Mộ Kình Hoa, thuận tay đón lấy kiếm, nhìn qua có vẻ giá trị không nhỏ. Lại thấy Mộ Kình Hoa nhìn nàng gật đầu, đáy mắt đầy vẻ xin lỗi cùng cao hứng.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cảm thấy cả người chấn động, ánh mắt có chút phức tạp, song cũng hướng Mộ Kình Hoa gật đầu, ý bảo nàng sẽ cố gắng, sẽ chính diện đối mặt đánh bại người Vương gia.
Có lẽ nàng đã quá cực đoan rồi, Mộ Kình Hoa cũng không phải người xấu, chẳng qua do ngày trước mình quá mức vô dụng, trở thành khối u ác tính của gia tộc, cho nên bọn họ mới đối xử với mình như vậy. Nếu trước kia mình là một thiên tài.. chắc chắn sẽ không bị đối xử như vậy, giống như không bị bệnh, không biết nỗi khổ của người bị bệnh, trong nháy mắt, Mộ Chỉ Ly đột nhiên hiểu được rất nhiều điều.
"Thương Linh Đao Pháp." Vương Thiên Tuấn hét lớn một tiếng, tay phải vừa động, đao phong đã quất về phía Mộ Chỉ Ly, ánh sáng màu vàng tràn ra từ trên đao, giống như ánh trăng giữa đêm, dưới tốc độc cực nhanh không cách nào địch nổi, chém tới Mộ Chỉ Ly, tựa hồ muốn cắt nàng ra làm hai mảnh.
Mọi người đều bị một đao này làm rung động, thật sự quá mạnh mẽ. Dù đứng ở nơi xa như thế này, bọn họ vẫn có thể cảm giác được đao phong kia mang theo bao nhiêu uy thế, bị công kích như vậy, Mộ Chỉ Ly sẽ ra sao đây?
"Vương Thiên Tuấn có thể xuất ra Thiên Lực đạt đến cảnh giới này, không nghĩ tới tốc độ phát triển của hắn cũng nhanh như vậy." Điểm này đương nhiên cao thủ Tiên Thiên có thể nhìn ra. Cao thủ Hậu Thiên chỉ có thể lấy Thiên Lực vào trong thân thể, từ từ tăng cường lực lượng của bọn họ, nhưng không cách nào xuất Thiên Lực như thế này. Đây cũng là lý do tại sao đại đa số cao thủ Hậu Thiên lúc giao thủ đều rất ít khi sử dụng vũ khí, chỉ đến khi gặp yêu thú mới làm vậy.
Mà từ Hậu Thiên tấn nhập lên Tiên Thiên cũng không phải ngay lập tức có thể làm được đến bước này, cần phải trải qua quá trình luyện tập vô cùng thuần thục.
"Lần này Mộ Chỉ Ly gặp nguy hiểm rồi, một chiêu này không phải dễ kháng cự."
"Chỉ Ly, mau tránh." Mộ Kình Lệ không khỏi lên tiếng nhắc, dựa vào tình huống hiện tại mà nói, so với thắng lợi, ông quan tâm an nguy của Mộ Chỉ Ly hơn.
Nghe vậy, trong lòng Mộ Chỉ Ly cảm thấy ấm áp. Dựa theo thuyết pháp, vận động Phiêu Miểu thân pháp, thân mình như ảnh. Mọi người chỉ thấy một bóng người màu trắng chợt lóe, Mộ Chỉ Ly đã tránh thoát phạm vi Vương Thiên Tuấn công kích, xuất hiện phía sau Vương Thiên Tuấn.
Chỉ trong chớp mắt, khi đối mặt với công kích bá đạo của Vương Thiên Tuấn, nàng lại có thể bình yên vô sự tránh thoát, tốc độ này khiến mọi người không nhịn được phải sợ hãi, thán phục, thân pháp quỷ dị như vậy quả thực chính là tuyệt kỹ hạng nhất.
Mộ Chỉ Ly cảm thấy Phiêu Miểu Thân Pháp có tác dụng rất thần kì, đây tuyệt đối là át chủ bài tốt nhất để bảo vệ tính mạng.
"Tốc độ này, thân pháp này, quả thực khiến người ta sợ hãi, thán phục." Mọi người thấy thân pháp đẹp mắt của Mộ Chỉ Ly không khỏi cảm khái.
"Đúng vậy a, thế gian lại có thân pháp kỳ diệu như vậy, ta thấy nó ít nhất cũng là Huyền phẩm cao cấp, nói không chừng là Địa phẩm." Nói đến đây, trong mắt nam tử toát ra vẻ tham lam, nếu quả thật là thân pháp cao cấp như vậy thì rất có giá trị.
"Vũ kỹ phẩm chất cao nhất của Mộ gia không phải là Huyền phẩm sơ cấp sao? Địa phẩm? Mộ gia làm sao có thể có bảo bối bậc này? Nếu quả thực vậy, Mộ gia sao lại vẫn chịu đứng thế chân vạc với Vương gia, Tô gia chứ? Dùng chân nghĩ cũng biết đó là chuyện không có khả năng."
"Nhưng thân pháp này thực rất mạnh không phải sao? Nếu không ngươi cảm thấy là phẩm cấp gì đây?" Mặc dù trong lòng biết Mộ gia không thể nào có loại vũ kỹ thân pháp phẩm cấp này, nhưng tốc độ Mộ Chỉ Ly phô bày thực khiến người ta kinh hãi.
"Ta xem a, tối đa chỉ là Huyền phẩm, ngươi đừng nghĩ nhiều."
Theo lời những người này nói khiến Mộ Chỉ Ly có chút lo lắng, nàng biết tình huống hiện tại, nếu bị người khác phát hiện Phiêu Miểu thân pháp, sợ không nhịn được nổi lên ác ý. Dù sao ở thế giới này, chuyện giết người đoạt bảo mỗi thời mỗi khắc đều có, coi như cả Mộ gia trấn giữ cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi kẻ đánh chủ ý lên người nàng.
May là đại đa số mọi người sẽ không nghĩ theo hướng này, dù sao vũ kỹ thân pháp quá khó được. Thật ra đối với Phiêu Miểu thân pháp, Mộ Chỉ Ly
cũng không biết đến tột cùng là phẩm cấp gì, trên tâm pháp cũng không có giới thiệu. Mộ Chỉ Ly biết trong nội đường Mộ gia không có. Nhưng mà đồ trong Thiên Sát Cổ Giới chắc chắn không đơn giản, phẩm cấp nhất định không hề thấp.
Người khác không biết, nhưng nam tử áo đỏ trong góc lại biết rõ. Đáy mắt lóe lên tinh quang, không nghĩ tới ở nơi đây có thể thấy được người sử dụng loại thân pháp này, thật khiến người ta kinh ngạc. Mộ Chỉ Ly đã làm ra quá nhiều chuyện khiến hắn ngạc nhiên, xem ra, nàng còn ẩn tàng rất nhiều bí mật.
Thật thú vị, hắn thích người có bí mật như vậy, thâm tàng bất lộ, tùy tiện vén lên một lớp mặt nạ của nàng, lại phát hiện còn có nhiều lớp khác. Khóe miệng hiện lên nụ cười, hắn biết, mình có hứng thú không bình thường với cô gái này.
Thấy Mộ Chỉ Ly né tránh, Vương Thiên Tuấn không nhịn được hét lên: "Có bản lãnh ngươi hãy nghênh đón, né tránh còn ra cái gì." Hắn biết rõ, nếu Mộ Chỉ Ly vẫn tiếp tục né tránh, hắn sợ sẽ theo không kịp.
Nghe vậy, khóe miệng Mộ Chỉ Ly lộ vẻ châm chọc: "Nếu có bản lãnh ngươi sẽ cần dựa vào đan dược để thắng sao. Trước khi nói người khác hãy nhìn lại mình đi."
"Ngươi...." Bị Mộ Chỉ Ly nói như thế, Vương Thiên Tuấn đáp không lại. Dù sao lời Mộ Chỉ Ly nói rất đúng, chẳng qua dược lực không thể giữ vững được bao lâu, nếu trong thời gian dài, hắn có thể chống đỡ không được. "Ngươi không phải rất mạnh sao? Nếu bây giờ ngươi có thể thắng, ta sẽ phục ngươi."
"Phép khích tướng vô dụng với ta." Chính nàng thường sử dụng chiêu khích tướng, như thế nào lại dễ dàng mắc phải? Chẳng qua chính nàng cũng biết hiện tại không tốt, thời gian nàng tấn nhập Cảnh giới Tiên Thiên quá ngắn, phóng Thiên Lực ra ngoài theo lời bọn họ cũng không được, làm sao có thể so?
Chỉ cần nàng vẫn tiếp tục tránh né, khiến dược lực trên người Vương Thiên Tuấn tiêu tán, có lẽ là phương pháp duy nhất để thắng lợi. Nghĩ tới đây, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại.
Vương Thiên Tuấn thấy Mộ Chỉ Ly cau mày nghĩ cái gì, như bắt được cơ hội, lần nữa phát động công kích: "Thương Long Đao Pháp chiêu thức thứ hai."
Mộ Chỉ Ly thấy vậy cũng muốn đón đỡ một chiêu này, liền huy động kiếm trong tay, "Vạn Nguyên Quy Nhất Kiếm Pháp – Kiếm Tảo Thiên Địa." Mộ Chỉ Ly rót Thiên Lực vào trong thân kiếm, lại phát hiện có chút ít khó khăn, bởi vì nàng không thể khống chế tốt những thứ này, dù sao trước giờ nàng chưa từng thử qua, chẳng qua là từ phương thức công kích của Cảnh giới Tiên Thiên, Vương Thiên Tuấn tự nhìn ra được vài phần.
Đao của Vương Thiên Tuấn mang theo một độ cong quỷ dị, hướng Mộ Chỉ Ly quét ngang tới, khí kình cường đại của hắn bay múa thổi về phía Mộ Chỉ Ly, tay áo màu trắng tung bay trong gió, trông như người từ cõi khác khiến người ta phải nhìn lên. Chẳng qua tâm mọi người bây giờ như đang treo ngược, sợ là sau một chiêu này, thắng bại sẽ được phân.
"Keng" Mộ Chỉ Ly dùng hết khí lực toàn thân, công kích về phía Vương Thiên Tuấn. Khi Mộ Chỉ Ly dốc sức liều mạng, đuôi kiếm kia cũng tản ra một đạo kiếm quang màu trắng, kéo dài vài thước, đúng là đạt tới cảnh giới phóng thích Thiên Lực ra ngoài.
Đao phong màu vàng cùng kiếm quang màu trắng va chạm trên không trung, trong khoảng thời gian ngắn cát bay đá chạy, ngay cả cương thạch chế tạo đài tỷ võ vô cùng cứng rắn lúc này cũng nứt ra từng khe hở, mà trên trận đài, cát vàng che khuất tầm mắt của mọi người, một số người phải nhắm cả hai mắt lại nếu không cát đá kia đã bay thẳng vào mắt bọn họ rồi. Ai cũng tò mò không dứt về kết quả.
Dĩ nhiên, cũng có một vài người, giống như Mộ Kình Lệ, Vương Tĩnh Hoành, ánh mắt bọn họ lòe lòe nhìn tình trạng trên đài, quả đấm Mộ Kình Lệ không tự chủ nắm chặt.
Hai người đồng thời lui về sau mấy bước. Sắc mặt Vương Thiên Tuấn tái nhợt, miệng run rẩy, hiển nhiên đã bị nội thương, nhưng vẻ mặt vẫn cuồng nhiệt như cũ. Sau khi nuốt đan dược, dường như hắn không cảm giác được bất kỳ một loại đau đớn nào.
Mộ Chỉ Ly cũng lui về mấy bước, lúc này thân hình đứng lại, tay nàng run rẩy, rút cục không nhịn được, "phụt" phun ra một ngụm máu tươi. Thực lực nàng bây giờ không cách nào chống lại Vương Thiên Tuấn đã nuốt đan dược, mặc dù miễn cưỡng phóng được Thiên Lực ra ngoài, nhưng điều này hiển nhiên không cùng cấp bậc với Vương Thiên Tuấn.
Nhất định phải trải qua luyện tập nhiều lần mới có thể đạt tới hiệu quả như vậy, nàng hiện tại vẫn còn chưa đủ.
"Chỉ Ly." Mộ Hàn Mặc thấy thế không khỏi khẩn trương, đồng thời nhìn về phía Vương Thiên Tuấn, trong mắt tràn đầy tức giận: "Ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ."
"Tam tỷ." Những đệ tử khác cũng rốt rít hô, trong lời nói đều mang ý quan tâm đến Mộ Chỉ Ly.
Dù sao, mặc kệ kết quả tỷ thí lần này như thế nào, trong mắt bọn họ đều do Mộ Chỉ Ly thắng, bởi vì Vương Thiên Tuấn vốn dựa vào đan dược mới có thể mạnh được như vậy.
Mộ Chỉ Ly khoát tay với bọn họ, ý bảo mình không có chuyện gì. Chợt đưa mắt nhìn sang Vương Thiên Tuấn.
Trên mặt Vương Thiên Tuấn hiện tại đều là vẻ đắc ý. Rút cục, hắn đã đánh bại được nàng, lúc này sắc mặt Mộ Chỉ Ly tái nhợt, xem nàng còn cười được sao.
"Chẳng qua ngươi chỉ mới tấn nhập cảnh giới Tiên Thiên, xem ngươi làm sao so với ta."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cười, nụ cười này có thể nói là phong hoa tuyệt đại, vẻ tái nhợt trên mặt càng tăng thêm mấy phần yếu đuối mỹ miều. "Ngươi cho rằng như vậy đã thắng rồi sao?"
Sắc mặt Vương Thiên Tuấn cứng đờ, chẳng rõ tại sao, nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly , hắn liền cảm thấy có chút không ổn, hắn cực kỳ không thích cảm giác không thể khống chế mọi chuyện như thế này. Hắn không hiểu được, rõ ràng chính là nàng thua, nhưng sao vẫn có thể cười như vậy?
Hết thảy, đến tột cùng là tại sao?
"Ta cho ngươi biết, thứ ta am hiểu nhất không phải kiếm thuật, mà là châm pháp." Kiếm, nàng mới bắt đầu sử dụng chỉ trong thời gian ngắn khi đến nơi này, nhưng ngân châm đã làm bạn với nàng từ khi mới ra đời, hai thứ so sánh với nhau, đã rõ kết quả.
Mọi người nghe vậy liền nghi hoặc, châm pháp? Đây là ý gì? Vũ khí ở Đại Lục Thiên Huyền không thể nghi ngờ là kiếm, đao, roi, v..v..., nhưng châm, bọn họ thật đúng là chưa từng chứng kiế
n.
"Châm pháp?" Nam tử bật cười, không nghĩ tới nàng có thể dùng ngân châm để đối địch? Ngay cả hắn cũng là thấy lần đầu tiên, châm* không phải dùng để may y phục đó sao?
*châm =kim, ai không biết y thuật ắt nhầm tưởng như vậy
"Nói đùa gì vậy? Ngươi hay thêu thùa lắm sao?" Vương Thiên Tuấn càn rỡ cười, hắn thấy Mộ Chỉ Ly quả thực điên rồi, điên vì chịu không được đả kích khi thất bại sao?
Khóe miệng Vương Tĩnh Hoành cũng không nhịn được nhếch lên thành nụ cười không dễ dàng phát giác, bọn hắn bây giờ có thể nói đã nắm chắc phần thắng. Châm pháp gì chứ? Vương Tĩnh Hoành lão sống nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy qua người nào sử dụng châm pháp. Trong mắt Mộ Kình Lệ lại có chút nghi ngờ, nhưng ông tin tưởng, nếu Mộ Chỉ Ly đã nói vậy, nhất định có đạo lý riêng của con bé.
Đối với sự giễu cợt của Vương Thiên Tuấn, Mộ Chỉ Ly cũng không thèm để ý, ngân quang trong tay chợt lóe, Vương Thiên Tuấn chỉ cảm thấy một trận mưa sa màu bạc hiện lên, hoa cả mắt, Khua Cuồng Long Đao đỡ được đại đa số ngân châm, nhưng một số vẫn như cũ chạm lên người hắn, dù sao số lượng ngân châm kia quá nhiều, góc độ lại vô cùng xảo trá, muốn né tránh thực rất khó khăn.
Song, trong lúc Vương Thiên Tuấn đang phí sức ngăn cản, Mộ Chỉ Ly dùng Phiêu Miểu Thân Pháp, thoáng động đã xuất hiện trước mặt Vương Thiên Tuấn, trong tay ngân quang lóng lánh, rất nhanh, mấy huyệt vị của Vương Thiên Tuấn đã bị nàng đâm ngân châm vào.
Nàng rõ ràng biết, lấy thực lực Vương Thiên Tuấn, kim châm không khiến hắn tổn hại bao nhiêu, chỉ có đâm vào một số huyệt vị trọng yếu, may ra mới có thể.
"A a a." Đột nhiên Vương Thiên Tuấn hét lên như phát điên, gân xanh nổi trên trán, sắc mặc đỏ lên, thoạt nhìn hết sức ghê người, một giây sau hắn đã ngã lăn lộn trên mặt đất, dường như đau đến sắp chết.
Trong lòng Vương Thiên Tuấn hoảng sợ tới cực điểm, vốn dĩ sau khi nuốt đan dược, thân thể sẽ không có cảm giác gì quá rõ ràng, thế mà bây giờ hắn lại thấy đau đớn tận xương tủy, một loại cảm giác như sống không bằng chết.
Thấy thế, trên gương mặt tái nhợt của Mộ Chỉ Ly lộ ra nụ cười, châm pháp của nàng tuyệt đối không người nào có thể địch nổi.
Những người khác nhìn một màn này lại càng sửng sốt. Rốt cục đang xảy ra chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip