Chương 1906 - Ma Pháp Sứ Đồ (27)

Edit: Hấu.

Beta: SA
============

Thiếu niên thấy Sơ Tranh không có động tĩnh, lại khẽ lay lay tay cô, biểu tình cũng tỏ ra vẻ vô tội đáng thương rất thích hợp.

Sơ Tranh: "........."

Sơ Tranh chợt trở tay cầm cổ tay hắn, ngay lúc thiếu niên giãy giụa thì gắt gao giữ chặt lấy.

Thiếu niên không giãy dụa nữa, một lát sau lại chỉ ngượng ngùng, nghiêng mặt, vừa vặn chặn ngang tầm mắt của Sơ Tranh.

"Anh bao tuổi rồi?" Sơ Tranh tự dưng hỏi ra vấn đề không liên quan.

Thiếu niên hơi mím môi, ngoan ngoãn lộ ra chút ngượng ngùng: "Năm nay người ta vừa tròn 17."

"Nhỏ vậy sao?"

Thiếu niên bất mãn: "Vậy cô bao tuổi?"

Nguyên chủ cũng chẳng lớn hơn thiếu niên là bao, cho nên Sơ Tranh trợn to mắt nói bừa: "18."

"Không thể nào...." Thiếu niên hồ nghi đánh giá cô: "Cô trông nhỏ hơn tôi nhiều."

Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Tôi nhìn trẻ."

"Hả?"

Thiếu niên không biết nên tin hay không nữa, biểu tình hơi ngây ngốc, một hồi lâu sau cũng chưa lấy lại tinh thần.

"Cô hỏi tuổi tôi làm gì?" Phục hồi lại tinh thần, thiếu niên mới phát hiện thấy có gì đó sai sai: "Cô không muốn nói cho tôi thì thôi vậy."

Hắn muốn giật tay đang bị Sơ Tranh nắm về: "Buông ra!"

"Anh tự đưa ra trước." Sơ Tranh nắm rất trắng trợn bá đạo.

"Tôi......."

Sơ Tranh lấy vấn đề tuổi tác của hắn ra để nói: "Tôi thấy anh cũng đâu còn bé bỏng nữa, còn bày trò làm nũng."

"Cô........" Mặt thiếu niên bùm một cái đã ửng đỏ cả mảng: "Cô nói bậy! Ai thèm làm nũng!"

"Ai hỏi thì là người đó."

"..........."

Thiếu niên tức đến đỏ mặt, trong con ngươi vàng óng đều là tức giận, cảm giác như con nhím xù lông.

Đáy lòng Sơ Tranh cũng rõ ràng nội tâm con hàng này cũng chả tốt đẹp gì, cho nên chỉ đùa một chút rồi liền buông hắn ra, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của hắn: "Bên trong có ma pháp trận, có hai người đang bị nhốt bên trong."

Này nha, biết ngay cái này mềm mà.

Quả nhiên!

Sơ Tranh feeling sung sướng sờ soạng thêm mấy cái, nhưng cũng sợ làm vật nhỏ lòng dạ hiểm độc này tức giận, cho nên cũng thu tay lại rất nhanh.

Trên mặt thiếu niên quả nhiên hiện lên một tia tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn không đổi, uể oải mất hứng 'ồ' một tiếng.

"Mất hứng rồi?"

Vừa rồi ai lôi lôi kéo kéo bắt cô phải kể thế?

"Tôi còn tưởng đã bắt đầu rồi, không ngờ lại đến sớm vậy."

Sơ Tranh liếc hắn một cái.

Thiếu niên cười đến xán lạn, đã không phân biệt ra vừa rồi là tức hay không nữa, lời này hắn nói cũng không đầu không cuối, là người ai cũng sẽ hỏi lại.

Ai ngờ Sơ Tranh nhả ra một câu: "Vậy anh đang đợi?"

Thiếu niên: "..........."

Uno đằng sau thiếu chút nữa đã không nhịn được cười ra tiếng, bất quá vì bảo toàn tính mạng của mình, Uno chỉ biết cúi thấp đầu xuống hơn.

-

Sơ Tranh đang cùng thiếu niên nói chuyện, người đằng trước đột nhiên đi về hướng này, đám người cũng nhường ra một con đường.

Đến tận giờ phút này, mọi người mới phát hiện ra đằng sau đã có nhiều hơn một đám người.

Thiếu niên đứng ở đó, mặt mày như họa, dáng người như tùng, giống như một công tử tự phụ bước ra từ chốn cung đình.

Trong đám người không thiếu nữ sinh nhìn mà lác cả mắt.

"Hắn là ai vậy?"

"Nhìn đã!!"

"Hình như là.... vị kia của gia tộc Elvis." Có người cũng đã từng gặp, nhỏ giọng nói một câu.

Lời này vừa ra, đám người đã chìm vào sự yên lặng quỷ dị.

"Suweb thiếu gia." Carson đã thấy rõ người, cũng thấy rất kinh ngạc, nhưng càng lấy làm lạ hơn: "Ngài đến đây lúc nào vậy?"

Thiếu niên nháy mắt đã xuất ra lễ phép của vãn bối, ngoan ngoãn chào hỏi: "Vừa mới đến."

Carson: "Ồ.... Suweb thiếu gia tới hẳn là có chuyện quan trọng gì?"

Gia tộc Elvis sở hữu chợ đen to lớn như vậy, mỗi ngày đều là hốt bạc mỏi tay.

Có lẽ đại bộ phận người không quen biết vị này, nhưng Carson lại rất quen thuộc.

Vị này rất ít khi rời khỏi Sàn đấu thú.

Giờ hắn lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, là có chuyện gì xảy ra sao?

"Không có gì, chỉ là nhàm chán đến đây xem chút thôi, Carson tiên sinh không chào đón tôi sao?"

Thiếu niên nghiêng đầu, ngây thơ vô số tội, giống như nếu Carson nói không chào đón một cái, là hắn lập tức có thể trình diễn một màn bi thương đau khổ.

Khóe miệng Carson run rẩy: "Không có...... Chỉ là tình huống hiện tại có hơi ngoài ý muốn, tạm thời không thể đi qua bên kia, nếu Suweb thiếu gia muốn đi tham quan, có thể đi vòng sang đường khác."

"Ô........ Chuyện ngoài ý muốn gì?" Thiếu niên hiếu kì nhìn sang.

Carson: "..........."

Mục đích Carson rất rõ ràng, chính là muốn đuổi khéo người trước mặt đi, thế nhưng người ta lại cứ không đi theo kịch bản của ông ta.

Nhưng vì còn có chuyện quan trọng hơn, vì hòa bình thế giới, Carson không tiếp tục đuổi người nữa, chỉ kể lại đơn giản tình huống bên trong một lượt.

So với một câu cụt lủn kia của Sơ Tranh thì hắn nói còn tỉ mỉ hơn nhiều.

"Vậy à........." Thiếu niên nghe xong cũng phản ứng rất khác đời: "Vậy tôi cũng không giúp được gì rồi."

Carson cũng chỉ ước hắn đừng nhúng tay là may lắm rồi, ông ta quay đầu nhìn sang Sơ Tranh: "Em là Shellea?"

Sơ Tranh: "............"

Sao lại 'lan quyên' đến bà đây rồi? Chuyện trong đó không liên quan gì đến ta hết!

Hiện tại Sơ Tranh cũng không có thể phủ nhận cả bản thân mình, rất nhiều đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Chỉ có thể rất không tình nguyện gật đầu: "Có việc gì?"

"Đừng khẩn trương, chỉ là muốn em giúp một chút." Ngữ khí Carson rất ôn hòa: "Ma pháp trận trong kia bài xích với các nguyên tố ma pháp, thân thể em lại không có nguyên tố ma pháp nào, cho nên......."

Lời này chính là đang chửi xéo cô là phế vật nài.

Có điều, người ta cũng đang nói rất lịch sự.

"Ông muốn tôi cứu bọn họ?" Sơ Tranh tổng kết ra ý của Carson.

"Ấy.... Chỉ là muốn em đi nhìn thử một cái."

Sơ Tranh mặt vô cảm xúc lắc đầu: "Không cứu, có thù oán."

Carson: "..........."

Mọi người: "............"

Toàn trường lại lâm vào tĩnh mịch.

Ngay trước người của Hiệp hội ma pháp, cô nói vậy có thích hợp không hả?!

Carson nghẹn mất vài giây, dư quang thoáng liếc qua vị tiểu thiếu gia tự phụ đang cười, hơn nữa còn cười đến phi thường xán lạn, rơi trong mắt ông ta, nụ cười này nhìn cứ ngứa đòn thế quái nào.

Carson nhịn xuống xúc động muốn giết người.

"Bạn học Shellea, bọn họ đều là bạn học của cháu, cho dù cháu có xích mích với một bạn trong số đó thì cũng không thể vì 1 người mà để bạn học còn lại xảy ra chuyện được chứ?"

Carson cảm thấy mình vừa nói xong lời này, ánh mắt đám học sinh kia lại càng thêm quái gở.

Sơ Tranh cũng nhanh chóng giải đáp cho nghi vấn của ông ta: "Có thù với cả hai."

Carson: "........."

Đây cmn là cái vận chó má gì?

Ở đây cũng chỉ có một mình Sơ Tranh là phế..... à lộn, thân thể không có nguyên tố ma pháp.

Những học sinh trong học viện ma pháp kia, mặc dù chưa học được ma pháp cơ bản, nhưng bọn họ đều đã kiểm tra ra có thiên phú ma pháp, ít hay nhiều thì trong thân thể cũng đều có.

Những người còn lại thì thôi khỏi phải nói.

"Gọi người bên ngoài tới." Carson trước phân phó người bên cạnh, cũng vẫn tiếp tục ở đây khuyên nhủ Sơ Tranh.

Sơ Tranh rất kiên trì với quyết định của mình, mặc kệ ông ta nói cái gì cũng không hề lay chuyển.

Đám học sinh căn bản đều không dám nói chuyện với Sơ Tranh, giáo sư bên kia thì.... Ừm, bọn họ vừa đối đầu với ánh mắt của Sơ Tranh cũng không dám ho he tí nào.

Âm thanh của Erza và Nina trong kia đã ngày càng nhỏ.

Người gọi đi rất nhanh đã quay trở lại, còn chưa về đến nơi đã gân cổ lên gọi: "Đại nhân Carson..... Xảy..... Xảy ra chuyện rồi."

Ấn đường Carson thình thịch nảy lên: "Lại xảy ra chuyện gì?"

Người nọ mang kinh hoàng nói: "Truyền tống trận......Truyền tống trận đã mất đi hiệu lực."

"Cái gì?"

=================

#sha:
Nhiều khi mún cố ngồi làm a, nhưng bị giục chương cái là tâm hồn thíu nữ luống tuổi íu ớt thù dai chó dại của ta lại trỗi dậy mún lật bàn á
(╯°□°)╯︵ ┻━┻

các tỉu bín thái ngoan ngoan, ngủ sớm nha~~
02/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip