Chương_350: Đánh sưng mặt

Hàn tố tố cả kinh, nhìn ván trượt đang hướng phía cô xông tới, dọa hai tròng mắt của cô đều trừng lớn. Nếu không phải Hàn Phong ở phía sau kéo cô,thì đầu gối của cô tuyệt đối sẽ bị đụng vào!

Hàn Tố Tố ngước mắt, hướng phía trước xem qua, vừa vặn có thể nhìn đến tư thế thiếu niên đem chân thu hồi, Phó Cửu cười cười, mang theo hàn ý nói: “ Em gái, mắng chửi người là không tốt. Còn có, người sống trên đời, ngay cả năng lực phân rõ đều không có, liền không cần ra vẻ, bị người khác lợi dụng còn tỏ ra rất vui vẻ. Em cũng giống như một ít trà xanh vậy, cần phải thêm gia vị mới có thể sử dụng được. Có điều được nịnh hót cũng không tồi.”

Những lời này vừa ra, không chỉ là Hàn Tố Tố, ngay cả chiến đội Tạp Lị và những người liên quan, trên mặt cũng là một trận trắng hồng, nhìn Phó Cửu bằng ánh mắt hận không thể giết chết hắn.

Phó Cửu lại dường như một chút đều không thèm để ý, khóe miệng còn hơi nhếch lên.

Nghe vậy Hàn Tố Tố hít thở đều đau, lại bởi vì Tần Mạc đang đứng ở bên cạnh, liền động cũng không dám lại động một chút.

Hàn Tố Tố đầu óc có chút thiểu năng, nhưng không đại biểu cho anh trai cô ta cũng thiểu năng trí tuệ.

Vừa thấy Phó Cửu ra tay, liền biết người này cũng không dễ chọc.

Từ vừa rồi khi thấy thiếu niên bắt đầu đứng ở chỗ này, hắn không có động cũng không nói gì,.

Hắn nhìn ra được, Phó Cửu cũng không sợ hãi thân phận bọn họ.

Trong ánh mắt của một người có thể nhìn ra rất nhiều thứ.

Có chút người nghĩ đến bọn họ là con cháu đại gia thế, tự nhiên sẽ lùi bước.

Thế nhưng trong ánh mắt thiếu niên lại không có ý này, nếu có cũng chỉ là không sao cả.

Vì cái gì thiếu niên kia mới chờ tới bây giờ để động thủ?

Đại khái là không thể nhịn được nữa đi.

Mà Tần Mạc…… Hàn phong nghiêng mắt nhìn thoáng qua người bạn tốt, trong lòng tức khắc lộp bộp một tiếng, muốn mở miệng.

Tần Mạc rõ ràng biết hắn có lời muốn nói, lại trực tiếp lướt qua hắn.

Trong nháy mắt kia, Hàn Phong biết, không có cứu vãn được.

Đây chính là điểm mấu chốt của Tần Mạc, nếu tái phạm lần thứ hai, đừng nói tình nghĩa bạn bè, ngay cả Hàn gia đều xong.

Hàn Tố Tố vẫn là cảm thấy ủy khuất, lôi kéo anh trai cô với mục đích muốn anh trai xả giận thay cô a.

Trong lòng Hàn Phong thật là phiền, em gái hắn khi nào biến thành cái dạng này, đầu tiên là khiêu khích, sau đó lại mắng người, một bộ dáng chính là muốn lấy gia thế chèn ép người khác.

Hàn Tố Tố cố tình chính là không thuận theo không buông tha nói: “Anh, anh Tần, hắn như thế nào có thể như vậy, như thế nào có thể đối với chúng ta như vậy, cái tên phế…… “

Tần Mạc chính ngoái đầu lại nhìn, biểu tình lạnh lùng, dường như đang đợi cô ta đem câu cuối cùng nói nói xong.

Bang!

Hàn Phong dùng một cái bàn tay đánh qua.

Bị đánh Hàn Tố Tố lập tức ngốc ở tại chỗ.

Tiếng vang như vậy liền chấn chiến đội Tạp Lị, mỗi người đều run một cái.

Hàn Tố Tố quả thực không thể tin được, người anh trai cô luôn luôn yêu thương cô thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy tát cô một cái?

Nước mắt không ngừng đảo quanh, tức giận ngày càng nhiều nhưng lại nhằm vào Phó Cửu mà tức giận.

Cuối cùng, cô hung hăng hướng tới bên này nhìn thoáng qua, rồi chạy đi!

Lưu Li đương nhiên phải làm thiên sứ chữa thương cho người ta, lập tức đuổi theo!

Đội trưởng cứ như vậy mà đi, đương nhiên chiến đội Tạp Lị khẳng định cũng sẽ đi theo.

Chuyện giữa Phó Cửu cùng Hàn gia đều đã kết thúc, thì còn có thể có trái tốt gì mà ăn.

Chỉ cần các cô bồi ở bên người Hàn Tố Tố, về sau luôn có cơ hội đối phó với Phó Cửu.

Nhưng mà, người Hàn gia, lại không phải ai đều ngu xuẩn giống Hàn Tố Tố vậy.

Trải qua sự việc như vậy, Hàn Phong sao có thể để em gái của mình cùng những người này tiếp xúc.

Hắn nhìn Tần Mạc, yết hầu giật giật nói: "Để tôi đi xem Tố Tố. Về chuyện này, chúng ta về sau lại tâm sự. Đây là có chút hiểu lầm".

Một cái chớp mắt, Hàn Phong thật sự có chút lo lắng Tần Mạc liền không để ý tới hắn.

Còn may Tần Mạc vẫn còn lý trí, tiếng nói thực đạm “ Được ".

Hàn Phong bên này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng hướng em gái hắn chạy mà đuổi theo ……

Giang Tả thấy rõ sự tình, đi đến bên cạnh Tần Mạc nói: “Tố Tố cũng chỉ là đơn thuần, người khác nói cái gì em ấy đều tin tưởng, hơn nữa…… Những người đó dù sao cũng là bạn bè của em ấy. Tin tưởng từ nay về sau, Hàn Phong sẽ chú ý em ấy nhiều một chút.”

"Ừm". Tâm tư của Tần Mạc giống như đã không còn ở bên này, cau mày nhìn người kia cách đó không xa đang dùng chân đi ván trượt rất giống với thiếu niên.

Giang Tả cười: “Như vậy, chúng ta gọi xe trở về, cậu…… “ Chưa kịp nói xong, hắn đã thấy Tần Mạc không chú ý. Nương theo ánh mắt của Tần mạc nhìn qua, ít nhiều có điểm trêu ghẹo: "Vương tử như cậu cũng biết bảo vệ môi trường sao. Thôi trở về đi, dù sao cũng là có người tới đón".

“Cậu về đi.” Tần Mạc nghĩ đến cũng có chút buồn cười, xác thật cũng không có người nào lấy ván trượt tới đón người, phỏng chừng chuyện này, cũng đủ Giang Tả cười lớn một trận.

Bực bội một ngày, cuối cùng cũng có việc khiến hắn vui vẻ. Giang Tả khóe miệng cong cong, xoay người, lại quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bên kia một cái.

Một người đạm mạc lạnh băng, một người soái khí lạnh băng, toàn bộ đều ăn mặc một chiếc áo khoác màu đen đứng ở kia, chẳng qua thiếu niên có thêm mũ áo khoác lông tơ màu trắng thuần, mà Tần Mạc lại là áo gió, tựa như ác ma đứng ở kia.

Thiếu niên chính là hướng tới chỗ Tần Mạc mà đi tới. Hai người hình thành sự đối lập, nhưng hợp lại càng tăng thêm sức mạnh soái khí.

Giang Tả nhớ tới một lần ở nhà ăn trung học, khi đó Phó Cửu đá ngã một người, vẻ mặt tùy ý soái khí, vỗ nhẹ mặt một vị mỹ nữ, hình như là đang nói: “Em gái, nghe anh nói, anh tùy thời có thể ngược em, còn có, liền tính anh thích đàn ông, cũng sẽ không thích vị Tần thiếu trong miệng của em kia, hắn mà đến, anh tùy thời phụng bồi.”

Giang Tả còn nhớ rõ, lúc ấy Tần Mạc nghe được, cũng chỉ là nâng mắt tới, liếc mắt nhìn thiếu niên một cái.

Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ hai người thế nhưng cùng tiến cùng lui, quan hệ cũng không tệ lắm ….

Cứ như vậy, trước cửa quán ăn đêm.

Phó cửu mang theo ván trượt đi tới, liền thấy chỉ còn một mình Tần mạc, biểu tình rất là ảo não nói: “Tấm ván giống như hỏng rồi, em vừa mới đâm vào xe.”

Tần Mạc tổng cảm thấy những lời này, mặt sau mới là trọng điểm, không chút để ý nhướng mày hỏi: "xe ai".

Phó Cửu vẻ mặt ca ngợi: “ Một chiếc Land Rover vô cùng bá đạo, biển số xe cũng rất trâu bò, 666.”

Thật may, đó là xe của hắn, Tần Mạc hiểu rõ, hướng phía thiếu niên bên nhìn thoáng qua.

Phó Cửu sờ soạng mũi: “Lực đạo có mạnh một chút, nhưng không quá mức, rất may là em đâm không có nặng". Nói xong cười: “Chỉ xước một ít sơn. Cho nên anh mạc, anh phải phụ trách mua cho em một tấm ván mới.”

Cái tên gia hỏa này, Tần Mạc cười: “Anh có thể mua cho em một tấm ván mới, nhưng chuyện mua tấm ván tính sau, trước tiên tính sơn xe thế nào?”

Một chiếc Land Rover giới hạn xì sơn…… Phó Cửu không suy nghĩ giá trị, quyết đoán nói: “ Anh Mạc, chúng ta sẽ đi tẩy sạch vết xước nhưng trước đó chúng ta đi ăn đã.”

"A". Tần mạc câu môi, ngón tay búng búng thiếu niên mang theo ván trượt: "Em liền tính toán dùng cái tấm ván đã hỏng như vậy rồi mang anh đi ăn thịt?".

Phó Cửu cười nhạt nói: “Tấm ván này rất lớn.”

“Như vậy cũng không chứa được hai người đàn ông.” Tần mạc nói, vừa định hút thuốc, liền thấy khóe mắt trái của thiếu niên có một chút phiếm hồng, đem thuốc gập lại, ném vào thùng rác bên cạnh nói: "Theo anh ra xe".

Phó Cửu chỉ chỉ chính mình nói: "Tuổi tác không đủ".

Một người say rượu lái xe, một người không đầy mười tám, lái xe Land Rover?

Tuy rằng kỹ thuật lái xe của Phó Cửu không tồi, nhưng vẫn là không thể lái được.

Phó Cửu cười nói: “Anh Mạc, không cần xem thường ván trượt của em, uy lực sau khi em cải tạo quá tốt, mang anh đi không thành vấn đề. Anh đứng ở phía sau em, hai tay bám lên vai em là được.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip