Chương_361: Ân nhân
Bảo vệ ở cửa không nói hai lời đã bắt đầu đuổi theo.
Lần này làm cho cảnh đẹp học sinh bị ngăn ở cổng trường bị phá hỏng, vốn là còn nằm trên bàn gỗ viết vài chữ kia, khởi nghĩa vũ trang, còn điền đơn gì đó, thừa dịp không có ai ở đây, chạy!
Lúc này đều cùng bỏ chạy, bảo vệ cửa bối rối, cứ quẹo trái lại quẹo phải, hoàn toàn không biết nên đuổi người nào, chỉ có thể trợn to hai mắt, dùng tay ở đó mà chỉ: "Đứng lại, đều đứng lại hết cho tôi!"
Hắn không biết chính là, Phó Cửu đang trốn phía sau một cái cột rất gần hắn, nghiêng mắt nhìn động tĩnh của hắn bên này, khẽ cong khóe miệng, tà nịnh vô cùng.
Đến trễ là không thể nào.
Chỉ là bởi vì Nhất Trung quản lý nghiêm khắc.
Bảo vệ cửa cảm thấy chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của hắn, nguyên một buổi sáng đều ở đây tìm thầy Chủ Nhiệm nói chuyện này.
"Đây nhất định là có dự tính từ trước, bọn họ chính là muốn đến trễ!". Bảo vệ cửa vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tên trèo tường kia là lợi hại nhất, nhất định phải cảnh cáo.”
Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ở lớp nào, tên là gì?”
Bảo vệ cửa lắc đầu, lại lập tức nói: "Có điều, tóc hắn hình như là màu bạc!"
Phó Cửu? Đây là phản ứng đầu tiên của thầy chủ nhiệm.
Có điều kể từ sau sự việc lần trước.
Thầy chủ nhiệm hiện tại ở phương diện đối đãi với Phó Cửu đặc biệt thận trọng.
Trước không nói, bây giờ thành tích của Phó Cửu là đứng đầu toàn trường, chỉ riêng nhìn Tần tổng bên kia…… Tần tổng!
Thầy chủ nhiệm ánh mắt sáng ngời, liền đưa tay qua bấm số điện thoại của Tần Mạc.
Làm phụ huynh, lần trước Tần tổng có lại số điện thoại riêng cho ông ta……
Cùng lúc đó, tại tầng cao nhất của Tần thị.
Tần Mạc đang ký tên lên văn kiện công ty khi nhìn đến cuộc gọi đến trên màn hình điện thoại, ngón tay dừng một chút.
Lương bí thư còn đứng ở bên, vô cùng nghi hoặc, xưng hô kia… chủ nhiệm Nhất Trung? Khi nào trên di động của Tần tổng lại có số điện thoại của những chủ nhiệm trường học kia vậy?
“Alo?”. Tần Mạc một bên tiếp điện thoại, một bên đứng lên, đi tới cửa sổ sát đất.
Thầy chủ nhiệm đem ngọn nguồn sự việc nói một lần.
Trèo tường? Tần Mạc bởi vì hai chữ này mà có chút nhíu mày, nhưng sườn mặt tuấn mỹ thì lại không có chút nào biến hóa cảm xúc.
Sau khi tùy ý để cho thầy chủ nhiệm đem lời nói cho hết, hắn mới thong thả ung dung mở miệng: “Lý chủ nhiệm, xác định là em trai tôi?”
"Bảo vệ cửa nói người trèo tường hình như là tóc bạc, toàn bộ Nhất Trung cũng chỉ còn Phó Cửu không có đem đầu tóc nhuộm lại". Hoàn toàn không có ý thức được chính mình bị dụ nói ra, thời điểm sau khi Lý chủ nhiệm nói những lời này, bảo vệ cửa kia còn ở đó mà gật đầu.
Tần Mạc cười: “Giống như? Nói cách khác Lý chủ nhiệm cũng không xác định.”
“Này……” Lý chủ nhiệm còn muốn nói thêm điều gì.
Giọng của Tần Mạc rất nhạt: “Em trai tôi nghe lời yêu thích học tập như vậy, hẳn là sẽ không trèo tường.”
Nghe lời yêu thích học tập?
Bất kể là chủ nhiệm Lý ở đầu dây bên kia hay là Lương bí thư đang đứng nơi này, sau khi nghe được cái đánh giá đó, đều muốn hỏi Tần tổng một chút, nói như vậy cũng không chột dạ sao?
Vậy còn cái đống giấy phép xin nghỉ nhiều đến có thể đè chết người kia của Phó Cửu??? Nghe lời yêu thích học tập?!
Bọn họ là người đọc sách, không cần gạt người!
May là ánh mắt Lương bí thư lại lần nữa tập trung, Tần Mạc cũng rất không cho là đúng, thong thả ung dung hướng về phía bên kia điện thoại tiếp tục nói: "Hay là chủ nhiệm Lý hy vọng tôi hiện tại qua mở cuộc họp phụ huynh?".
“Không! Không cần!” Chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh tượng kia, chủ nhiệm Lý nháy mắt liền thanh tỉnh theo: “Tôi lại tiếp tục tra, ừ, lại tiếp tục tra, không nhất định là bạn học Phó Cửu”.
Tần Mạc lại cười: “Vậy chờ chủ nhiệm Lý điều tra rõ, lại gọi điện thoại.”
“Được, được.” Còn tra cái gì, so với Tần tổng muốn đích thân tới đây mở họp phụ huynh, trèo tường có tính là gì!
Chủ nhiệm Lý trong lòng nói thầm, huống chi, lại không có camera, cũng không bắt được chứng cứ xác thực, người trèo tường ấy mà cũng sẽ tìm được góc chết……
Sau khi cúp máy, tầm mắt Tần Mạc lướt qua WeChat của người nào đó trên di động, em trai hắn thật đúng là có tiền đồ, trèo tường?
Lương bí thư nhìn Boss nhà mình, đôi mắt không rời di động, do dự một chút, thăm dò hỏi: “Tần tổng, có cần phái người đi tới trường học một chuyến hay không?”
“Không cần.” Tần Mạc ngón tay trợt một cái, đem điện thoại di động ném trở về chỗ cũ, sườn mặt đạm mạc tuấn mỹ.
Hành động này lại một lần nữa làm cho Lương bí thư như phát giác ra điều gì.
Tần tổng bắt đầu từ ngày hôm qua, dường như có chút gì đó không quá thích hợp nha.
Thời điểm không cầm di động, ánh mắt sẽ hướng phía trên di động quét qua.
Tới lúc sau khi cầm lấy di động, lại sẽ lập tức buông xuống, tựa như là đang khống chế chính mình? Đây là có chuyện gì?
Phó Cửu bên này còn không biết thầy chủ nhiệm đã ở chỗ đại thần tố cáo cô, còn đang ngồi quay lưng lười biếng ngáp.
Ngược lại là mấy tên học sinh Nhị Trung bị cô giáo huấn kia, đã tìm đến chỗ lão đại bọn họ mách lẻo.
Tên lão đại kia vẫn còn đang cầm di động đánh “anh hùng” vừa nghe người của hắn bị bắt nạt, nháy mắt liền nổi giận: “Dám khiêu chiến uy lực của Nhị Trung chúng ta? Đi gọi người! Đập hắn!”
Cứ như vậy, bọn học sinh tan học của Nhất Trung, liền nhìn thấy phía ngoài cổng trường trước mặt đứng chừng hơn mười học sinh của Nhị Trung.
Lưu Tông Minh còn tưởng rằng những người này là tới tìm hắn, hắn được gọi là lão đại Nhất Trung, liền cổng trường cũng không dám ra.
Bởi vì vị trí đám người kia đứng là trường học đối diện, cho nên bảo vệ cửa cũng không tiện can thiệp.
Mấy nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng dù sao cũng có chút sợ hãi.
Dù sao đối phương bên kia có mấy người, quả thật rất lưu manh.
Thời điểm Hàn Tố Tố để tài xế lái xe mang cô tới đây, chính là nhìn thấy một màn này, con ngươi liền mở to.
Kia rõ ràng là đám người buổi sáng…… Hàn Tố Tố muốn xuống xe, rồi lại sợ hãi, đối phương có tới mười mấy người, mà tài xế nhà cô tuổi tác lại cao.
Những người này khẳng định là tới tìm thiếu niên gây sự!
Hàn Tố Tố thay đổi suy nghĩ, ngồi thẳng người nói với tài xế: “Đừng chờ ở chỗ này, trực tiếp vào cổng trường”.
Cô cần phải thông báo cho thiếu niên!
Nhưng mà, ở Nhất Trung xe cộ muốn vào trong cần phải đăng ký.
Chính là đúng khoảng trống thời gian này.
Phó Cửu đã từ đầu kia trường học chủ động đi tới.
Như cũ vẫn là một thân đồng phục học sinh, chân thon dài, mái tóc màu bạc, khuôn mặt tuấn mỹ…
Hàn Tố Tố lại cảm giác trái tim mình đập có chút không bình thường.
Nhiều người như vậy, dường như chỉ có thiếu niên là rực rỡ.
Không hoàn mỹ chính là, đi theo phía sau hắn có quá nhiều nữ sinh!
Hàn Tố Tố nhìn các nữ sinh đó vây quanh ở bên người Phó Cửu, ánh mắt hơi trầm xuống.
Xem chừng, cái trường học này có quá nhiều hoa si.
Hiện tại quan trọng nhất chính là làm cho thiếu niên không đi ra ngoài!
“Phó……”
Cô bên này mới vừa mở miệng.
Liền thấy đám người bên ngoài trường học kia bắt đầu có động tác, có người thấy được Phó Cửu, đang ở chuẩn bị đi về phía bên này, khí thế cực kì hung hăng, còn tùy tiện mà đẩy người.
Phó Cửu dừng bước chân, không có nhìn Hàn Tố Tố, mà là lướt qua cô, nhìn về phía động tĩnh cách đó không xa.
“Mẹ nó, cuối cùng cũng nhìn thấy tên tiểu tử cặn bã này!”. Tên nọ buổi sáng bị đạp so với ai khác biểu tình đều dữ tợn, hận không thể một quyền đập nát đầu Phó Cửu!
Con ngươi Phó Cửu nghiêng qua một chút, đem ánh mắt lại đặt trên hành lang bên tay trái cô.
Nếu không phải vì động tác này của Phó Cửu, Hàn Tố Tố cũng không có phát hiện, thì ra bên kia cũng có người!
Bên này cô còn đang ngây ngốc.
Thiếu niên đã duỗi tay, liền đem cô túm tới sau lưng, giọng rất nhạt: “Đi tới chỗ bảo vệ cửa bên kia, nhanh một chút.”
Khi Hàn Tố Tố nghe thấy lời nói của thiếu niên, thì thiếu niên đã đi vào bên trong rồi.
Khi quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy bóng dáng cao cao chững chạc kia.
Bọn học sinh Nhị Trung vừa nhìn thấy chính là chủ nhân rất thường xuyên đánh nhau, còn có thể hiểu ngây người, trong một lúc có thể đánh được ba phương hướng.
Tiểu nhược khi đã đánh bên kia chạy còn không được.
Bất quá khi đã đánh phải đánh cho triệt để
Người kia chính là nghĩ muốn bắt được hắn ở đây.
Phương pháp này thích hợp dùng với người khác. Nhưng không thích hợp dùng trên người Phó Cửu trên người.
Trước tiên.
Nàng cũng không nghĩ tới muốn lui.
Dù sao các em gái đều ở đây nên phải để họ đi trước.
Huống chi, người khác tránh không khỏi chỗ vây chặt chẽ này, không có nghĩa là nàng tránh không được.
Ngoại trừ vè ngoài là Phó Cửu, nàng vẫn là Z.
Cảnh sát đều bắt không được ——Z.
Một cổng trường trong trường hợp này là náo nhiệt.
Trường hợp như vậy không thể diễn tả bằng lời.
Điều này khẳng định muốn ăn thua!
Ngón tay bảo vệ đang gọi điện thoại đã bắt đầu run rẩy.
Phó Cửu lại chỉ đứng ở kia, miệng ngậm kẹo que. Cởi áo khoác đồng phục của mình ra, đem mũ đội lên đầu.
Phía trước có cameras, nếu tính đánh nhau, cũng cần chú ý chứng cứ. Nàng đã phải duy trì phong cách và trình độ học vấn của mình, tránh cho mẹ lo lắng……
Người bên Nhị Trung thấy tiểu tử này không chạy trốn, nhìn về lão đại phía bên cạnh, kêu một câu: “Anh Hổ, chính là người kia! Hắn ở bên này, cổng trường này!”
Lão đại kia quay người lại, tức giận tăng vọt, nhìn trực tiếp khuôn mặt đẹp trai của thiếu niên.
Tiếp theo —— choáng váng!
Hét lên một tiếng, đây không phải cao thủ chơi game ngày hôm qua giúp bọn hắn sao?
Điều đó có ý nghĩa gì?
Người muốn đánh là hắn?
Thật sự lúng túng……
Phó Cửu cũng nhận ra hắn, mày đẹp nhếch một chút: “Thứ đầu Nhị Trung.”
Nhị Trung lão đại:…… Thứ đầu Nhị Trung là cái quỷ gì!?
“Em gái ngươi……” Bên cạnh có người thấy Phó Cửu liền muốn đánh.
Lão đại chặn cánh tay hắn, rất giống trẻ con: "Dừng lại, tất cả dừng lại!".
“Tình huống sao lại như thế này?”
Không chỉ là bọn học sinh Nhị Trung mờ mịt. Ngay cả các em gái Nhất Trung đang ôm tim, cũng dừng một chút.
Hắn ho khụ một tiếng thật mạnh, nghiêm túc đến gần Phó Cửu, tiếng nói trầm thấp: “Buổi sáng hôm nay ngươi đánh người của chúng ta?”
“Đúng.” Phó Cửu môi mỏng cong lên, con ngươi tràn ngập hàn khí: “Như thế nào? Muốn đánh lại?”
Hắn nhìn thiếu niên như vậy, liền nhớ tới cái lần ở trong tiệm nướng BBQ. Xinh đẹp, thân thủ cũng không bằng được khi cùng với một nam nhân thân thủ pháp, không biết nó sẽ như thế nào, phía sau lưng lạnh cả người.
“Tại sao lại như thế, ta phải hỏi cho rõ.” Hắn rất có ý thức về trách nhiệm, quay đầu nói với đám tiểu đệ kia nói: "Hôm nay đến đây là tan, đây là ân nhân của Nhị Trung chúng ta, không đánh! Về sau nhìn thấy ân nhân đều phải khách khí. Nếu không, chính là không nể mặt Vương Đại Hổ ta!".
Những người đã bị đánh đập vào buổi sáng, làm thế nào có thể chấp nhận một kết quả như vậy.
Ân nhân?!
Các em gái Nhất Trung cũng buồn bực.
Cửu gia của các nàng từ khi nào trở thành ân nhân của Vương quê mùa kia?
Hai người kia quen nhau?
Chơi cùng nhau?
Này…… Khí chất quá trái ngược.
Phó Cửu đứng bên cạnh Vương Đại Hổ, quả thật không thích hợp.
Vương Đại Hổ này là một người học kém, trên mặt đều viết rõ.
Phó Cửu…… Nhìn qua ít nhất giống một người học giỏi, vật lý toàn trượt.
“Tất cả lại đây nói tiếng cám ơn với ân nhân". Vương Đại Hổ cũng là không ai.
Cứ như vậy, Phó Cửu lại lần nữa trở thành tiêu điểm bị vây quanh. Nàng có thể nhìn thấy ánh mắt của bác bảo vệ nhìn nàng, thật…… không thể hình dung.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip