Chương 519- 520- 521

🍇 Chương 519:

"Được rồi, tao không nói linh tinh với mày nữa. Tao đến tìm mày là vì có hai việc bắt buộc phải cần mày đi làm."

"Thứ nhất, tạo với bố mày cũng nhìn ra là mày thực sự không muốn yêu đương gì với Tần Dịch nữa, nhưng chúng ta làm người, vẫn nên vui lòng người đến
vừa 1òng người đi. Hồi xưa bố mẹ cũng nể phần mày với Tần Dịch yêu nhau nên bố mày mới đầu tư 10 triệu vào công ty của mẹ nó, nếu Tần Dịch xảy ra chuyện thì tiền cũng không rút về được. Bây giờ mày đã giỏi rồi, Tần Dịch vào Đồn Cảnh sát chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay với mày, thế nên cho dù mày dùng cách gì, giúp Tần Dịch ra khỏi Đồn Cảnh sát, khôi phục danh tiếng cho nó, để xưởng bánh trung thu của mẹ nó tiếp tục kiếm tiền cho bố mẹ, sau này mày với Tần Dịch ai đi đường này, bố mẹ không quản mày nữa."

"Thứ hai, khu nhà bố mẹ tự nhiên có hai vợ chồng rất giàu đến, đánh tao, bố mày và Tiểu Lạc một trận. Đến bây giờ Tiểu Lạc vẫn đang nằm trong bệnh viện, còn tao... mày nhìn tao bây giờ thành cái dạng gì rồi!"

Nói xong, Trình Thục Ngọc tháo kính và khẩu trang ra, còn cho Cảnh Thiên xem nguyên hàm răng giả của mình.

Thấy mặt Trình Thục Ngọc như cái thủ lợn, Cảnh Thiên nhướng mày, chỉ muốn nói một tiếng: "Đánh hay lắm!"

"Tao biết tao từng đối xử không công bằng với mày, mày oán hận trong lòng, nhưng dù gì thì tao cũng mang thai mười tháng, sinh ra mày nuôi nấng mày. Nhà tự nhiên bị đốt, bố mẹ còn bị đánh như thế này, mày là con gái cũng không thể khoanh tay mặc kệ chứ?"

Thấy Trình Thục Ngọc đã nói xong, Cảnh Thiên mới thong thả đáp lại: "Thứ nhất, tôi yêu đương với Tần Dịch lúc nào?"

Trình Thục Ngọc trợn mắt lên: ...???

"Người yêu đương với Tần Dịch không phải là Cảnh Lạc à?"

Cảnh Thiên cười tươi rói, nhưng còn bước nữa là xong thì cô lại thà chết cũng không chịu nhận, thế có tức không.

Hồi trước họ không muốn để Tần Dịch có liên quan gì với Cảnh Thiên, thế nên không thừa nhận Tần Dịch là người yêu của Cảnh Thiên, muốn để Cảnh Lạc nắm lấy nguồn tài nguyên tốt hơn này.

Nhưng bây giờ Cảnh Lạc đã có cậu Bạch, Tần Dịch đã là ôn dịch đối với họ rồi, làm sao có thể để Cảnh Lạc liên quan gì đến Tần Dịch được?

Chính là Cảnh Thiên lại cố tình là cái hay không nói, nói cái dở, Trình Thục Ngọc tức giận đến mức muốn cho cô một bạt tai.

Trình Thục Ngọc hạ giọng xuống rồi nói: "Cảnh Thiên, sao bây giờ mày lại như thế này? Đừng tưởng tao không biết, nếu không phải Tần Dịch hèn nhát thì mày sẽ không lấy Chiến Lê Xuyên. Bây giờ thì sao? Thấy Chiến Lê Xuyên đẹp, lại có thể làm chỗ dựa cho mày nên mày đạp Tần Dịch cho em gái mày à?"

Nhìn Trình Thục Ngọc tức giận, Cảnh Thiên rất vui vẻ.

Tính nết cô là như vậy, không thích giết người theo nghĩa đen.

Giết người phải diệt chỉ trước, cô chỉ thích nhìn kẻ địch bị cô làm cho tức chết nhưng lại không làm gì được cô.

Bằng không mấy lão đông tây ở Đường Môn, cũng không thể vẫn luôn đối với cô lòng mang hận ý lại không có một chút biện pháp nào đối phó cô.

"Mẹ à, mẹ đừng nói linh tinh nha. Đến bây giờ con vẫn còn trong trắng, còn nó thì đã phát sinh quan hệ với Tần Dịch từ lâu rồi, làm sao Tần Dịch có thể là người yêu của con được? Chẳng lẽ... nó thấy Tần Dịch dính vào kiện cáo, không còn cơ hội phát triển nữa nên quyết định đu bám vào người đàn ông khác rồi?"

Trình Thục Ngọc trợn trừng mắt: "Sao mày lại có thể vu vạ cho em gái mày như thế? Nó phát sinh quan hệ với Tần Dịch lúc nào? Còn nữa, cái gì gọi là đu bám?Một đứa con gái tốt như nó, mày đừng hủy hoại thanh danh của nó!"

"Chị Thiên, đồ chị cần đây ạ."

Thấy Quan Vũ Thần đột ngột xuất hiện, Trình Thục Ngọc vội vàng quay người đeo khẩu trang và kính râm lên.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 520

Cảnh Thiên đón lấy tài liệu trong tay Quan Vũ Thần, nụ cười trên môi càng tươi thêm.

"Chị Thiên, ở đây còn cần em nữa không ạ?"

"Không cần, cô sang đó chờ tôi là được."

"Vâng ạ."

Ánh mắt Quan Vũ Thần khi nhìn Trình Thục Ngọc ngập tràn về thương hại và khinh thường, sau đó cô ta bỏ đi.

Trình Thục Ngọc rất khó chịu khi bị nhìn với ánh mắt như vậy, bà ta hỏi: "Rốt cuộc là mày có đồng ý với những gì tao nói không? Cảnh Thiên, dù gì thì bố
mẹ cũng là bố mẹ mày, bố mẹ đầu tư cho Tần Dịch vì mày, mày lại không thèm báo với bố mẹ một tiếng trước khi xử lý Tần Dịch, mày đấy..."

Đột nhiên một xấp giấy tờ bị Cảnh Thiên ném thẳng vào mặt Trình Thục Ngọc.

Trình Thục Ngọc như thế nào cũng chưa nghĩ đến bà ta còn không có động thủ với Cảnh Thiên, vậy mà đối phương thế nhưng liền ra tay động thủ trước. Bà ta không tránh kịp, đương nhiên, có tránh cũng không kịp.

Vì thế liền như vậy bị vỗ mặt nặng nề.

Kính râm tuột xuống cổ, khẩu trang cũng lệch đi.

Đến đầu bà ta kêu ong ong lên.

Còn tập tài liệu thì bà ta không kịp đón lấy, rơi xuống đất.

"Cảnh Thiên, cái đứa bất hiếu này, mày dám đánh tao! Tao là mẹ mày!"

Trình Thục Ngọc gầm lên giận dữ khiến nhóm người ở phía xa nghe thấy.

Bọn họ bỗng cảm thấy hình như mình đã hít được thị thơm rồi.

Cảnh Thiên dám đánh mẹ mình?

Cho dù mẹ mình đã làm sai thì đó cũng vẫn là mẹ mình.

Tuy rằng nói những việc này phát sinh trong đoàn phim, bị đoàn phim đuổi đi những người này đều là gieo gió gặt bão, bọn họ cũng cảm thấy Cảnh Thiên làm người cương trực, chính trực, chính là......

Mặc kệ mẹ mình dù có làm sai cái gì, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của mình.

Cảnh Thiên thế nhưng ra tay đánh mẹ mình, này liền không phải chuyện một chút quá mức.

"Rảnh lắm à?"

Mấy người ở gần đang hít hăng say thì tiếng Vân Tiêu đột ngột vang lên khiến mấy nhân viên công tác sợ hãi tản ra ngay lập tức.

"Chuyện của người ta, mấy người không biết thì tốt nhất đừng có xía mũi lung tung, tránh lửa cháy lan lên người, có hối hận cũng không kịp đâu."

Đoàn phim tuy rằng có văn bản quy định rõ ràng, nhưng nơi phát ra thị lại vĩnh viễn đều nơi phát ra với bên trong đoàn phim.

Bên ngoài những cái đó account marketing, phóng viên giải trí cùng với chó săn, sở dĩ có thể ở trước tiên nắm giữ đến rất nhiều thị hay thông tin của đoàn phim, cũng đều là từ này đó công nhân không có đạo đức nghề nghiệp bên trong đoàn phim làm.

Mấy người này đã nghe thấy những gì Vân Tiêu nói, nhưng trong lòng lại không quá để ý.

Bởi vì cho dù truyền ra ngoài rồi thì cũng không tra đến bọn họ được, cho dù có tra được thì cũng không có chứng cứ.

Vân Tiêu vừa sầm mặt nhìn mấy nhân viên công tác tỏ ra sợ hãi nhưng không hề cảm nhận được nguy hiểm, vừa gọi điện dặn dò.

Ở góc bên kia, nhìn bà Cảnh đã bị mình đánh đến mức mất cả "phong độ đại gia", Cảnh Thiên càng cười tươi hơn.

"Bà là mẹ tôi? Bà chắc chắn bà là mẹ tôi chứ?"

Lời Cảnh Thiên nói đã khiến Trình Thục Ngọc đang nổi cáu im bặt ngay lập tức.

Bà ta nhìn Cảnh Thiên như yêu quái, bà ta sởn tóc gáy, nuốt nước bọt.

"Tao không phải mẹ mày, chẳng lẽ mày là mẹ tao? Mày còn dám đánh tao! Cảnh Thiên, bao nhiêu người đang nhìn thế này, mày không sợ người ta nói là bất hiếu à? Mày còn muốn sống trong giới giải trí nữa không?"

"Tôi không phải mẹ bà, nhưng tôi là bố bà."

Trình Thục Ngọc: ...!!!

Cảnh Thiên đưa chân ra đá vào tập tài liệu dưới đất: "Xem đi. Xem xong hẵng nói chuyện với tôi."

Trình Thục Ngọc nhìn túi văn kiện trên mặt đất, mạc danh có một loại cảm xúc không muốn nhặt đồng giấy tờ đó lên.

..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 521:

Nhưng thân thể lại là không tự giác khom lưng, nhặt lên.

Trình Ngọc Thục mở túi hồ sơ ra, trên đầu mấy tờ giấy bên trong ghi dòng chữ "Kết quả xét nghiệm Gen di truyền" màu đen bôi đậm, khiến bà ta sợ hãi run tay.

Thảo nào!

Thảo nào Cảnh Thiên hoàn toàn nằm ngoài sự khống chế của họ, hóa ra cô đã biết mình không phải 1à con gái của họ.

Trình Thục Ngọc cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo, một dự cảm không lành ập đến.

Nhưng nghĩ đến Tiểu Lạc của bà ta, khí thế làm mẹ cứng rắn của Trình Thục Ngọc quay trở lại.

Bà ta cười lạnh: "Vốn dĩ tao cũng muốn nói với mày, nhưng nếu mày đã phát hiện ra rồi thì vừa hay chúng ta có thể thẳng thắn luôn."

"Ồ?"

Không ngờ Trình Thục Ngọc lại càng tỏ ra đương nhiên. Cảnh Thiên cũng nổi hứng thú.

Cô cũng muốn biết, nguyên chủ đang yên đang lành là cô chủ của nhà họ Đế, công chúa của nhà giàu số một Châu Đế, sao lại trở thành con gái của một gia đình phá sản không có gì nổi bật tại Thành phố H?

Mà người phụ nữ này còn có thể kiêu ngạo như vậy trước mặt cô.

"Đúng là mày không phải con đẻ của tao, mày chỉ là một cô nhi tạo cứu về mà thôi. Nếu không có tao thì mày đã chết đuối dưới sông từ lâu rồi."

Cảnh Thiên đột nhiên không thể nhịn
được cười.

Nụ cười rạng rỡ đó gần như đốt cháy mắt Trình Thục Ngọc.

Đối mặt với cô con gái ngày càng xinh đẹp động lòng người này, bà ta luôn cảm thấy có điều gì đó đang phát triển theo hướng không thể kiểm soát được.

"Lúc trước động một tí là bố mẹ lại nói với con cái của mình là con được nhặt ở bờ sông, con được mẹ nhặt về từ bãi rác. Tôi còn tưởng... những lời này hắn là để lừa trẻ con. Bây giờ bà lôi cái này ra lừa tôi à?"

Trình Thục Ngọc tức giận.

"Ai lừa mày? Khi đó tao thấy mày bị người ta ném xuống sông, cảm thấy mày đáng thương nên mới nhảy xuống cứu mày lên. Nếu không có tao thì mày đã chết từ lâu rồi, đâu còn có thể vênh váo đứng trước mặt tạo như bây giờ nữa?Cảnh Thiên, nếu mày còn lương tâm, nể
tình tao cứu mạng mày, còn nuôi dưỡng mày nhiều năm như vậy thì mày phải làm những chuyện tao nói. Không thì mày sẽ biết tay! Dù gì mày cũng là một
ngôi sao không sợ bị vạn người phỉ nhổ à?"

Đối mặt với câu hỏi của Trình Thục Ngọc, Cảnh Thiên càng cười sâu xa hơn: "Có một chuyện tôi không hiểu. Bà đã cứu tôi và để tôi trở thành con gái của bà, vậy thì khoảng giữa tháng 7 của 20 năm trước, đứa bé gái bà mang thai rồi sinh ra ở một khu dân cư gần Bệnh viện Tế Dân đã đi đâu rồi?"

Trình Thục Ngọc bị sốc.

Biểu cảm "mày phải vĩnh viễn cung phụng ông đây" ban đầu lập tức nứt ra, nhìn nụ cười vô cùng yêu mộ trước mặt, dây cót trong lòng bà ta lập tức đứt đôi.

Đó đã là 20 năm trước rồi.

20 năm trước, không phải thời đại khắp nơi đều có máy quay.

Vào thời điểm đó, việc kinh doanh mang thai hộ tại Thành phố H đang phát triển mạnh mẽ. Cộng thêm người nhờ bà ta mang thai hộ lợi hại như vậy, giàu có như vậy, lại lịch lớn như vậy, trước nay bà ta chưa từng nghĩ một ngày nào đó người khác sẽ phát hiện ra chuyện của mình.

Càng chưa bao giờ nghĩ tới, người phát hiện ra chuyện này lại là Cảnh Thiên.

"Mày điều tra tao?"

Cảnh Thiên từ từ thường thức biểu cảm không kiểm soát được của Trình Thục
Ngọc, khuôn mặt cô hứng thú và đầy hàm xúc.

"Đúng, tôi đã điều tra bà." Cảnh Thiên thẳng thắn thừa nhận.

Tuy Trình Thục Ngọc căng thẳng nhưng bà ta cũng biết chắc chắn người năm đó không phải là một người bình thường, chuyện đối phương làm sẽ không để người ta điều tra ra được, nếu không bây giờ Cảnh Thiên đã nhận bố mẹ ruột của mình rồi.

Bà ta nhanh chóng kể cho Cảnh Thiên nghe câu chuyện mà mình đã bịa ra trong đầu từ lâu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip