Chương 618- 619- 620
🍇 Chương 618:
"Cảnh Kiệt, mau trốn đi, chỗ anh có thuốc chữa thương."
Tề Thịnh quay lại phòng thủ ngay lập
tức, anh ta ra phía sau căn nhà rồi lấy
chai thuốc chữa thương duy nhất cho Cảnh Kiệt.
"Em cứ ở lại đây, tạm thời đừng cử động."
Nhưng thuốc chữa thương phải mất ba phút mới giúp hồi phục, Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt rồi bảo: "Tiểu Kiệt, cho dù xảy ra chuyện gì thì chờ trận đấu kết
thúc rồi nói tiếp. Em tập trung thi đấu trước đi."
Các thành viên còn lại cũng nhìn Cảnh Kiệt đầy lo lắng.
Cảnh Kiệt biết dù sau này mình vẫn còn rất nhiều cơ hội để thi đấu, nhưng đây là lần thi đấu cuối cùng của Đội trưởng. Nếu anh không thể đánh bại Ngô Cực để rửa mối nhục xưa, anh sẽ ôm nỗi tiếc nuối đến tận cuối đời.
"Xin lỗi."
"Thừa Ý, Dục Hoành, hai cậu đi với tôi, Tiểu Thông, cậu chặn hậu với Cảnh Kiệt."
"Vâng."
Tiến vào chiến trường, mọi thứ đều phải tranh đoạt từng giây, vì sai lầm của Cảnh Kiệt mà số lượng kẻ địch do đội còn lại giết đã hơn bọn họ 8 người.
Đây là chênh lệch rất nghiêm trọng.
Bởi vì cuộc chiến càng trở nên khốc liệt, muốn đánh giết được một kẻ địch là việc rất khó, thế nên đoạn trước mới là thời gian để giành điểm, kéo dài chênh lệch.
Cảnh Kiệt biết mình vừa ra trận đã kéo chân đồng đội nên cố gắng ép mình tập trung vào cuộc đấu, nhưng cậu làm thế nào cũng không thể tập trung nổi.
Cậu và Tiểu Thông vất vả giết địch, bản thân cậu bị thương, Tiểu Thông cũng bị thương, cuối cùng Tiểu Thông đã mất mạng trên đường tìm về đội do bảo vệ cậu.
"Mẹ kiếp, J Thần cái gì? Bị dở hơi à?Hại Tiểu Thông của tôi lên bảng đếm số luôn rồi."
"Tiểu Thông là người giỏi nhất Đội Shadow mà lại mất mạng vì cậu ta.
Shadow còn đánh cái quái gì nữa."
"Trời đất ạ, tự nhiên không muốn xem nữa luôn. Lại còn J Thần, Tử Thần còn được."
"..."
"..."
Cảnh Kiệt nhìn hình đại diện của Tiểu Thông tối đi, trở nên bất an.
Đầu óc rối bời, chân tay cũng luống cuống, còn chưa giết được bao nhiêu kẻ địch, cậu đã bị người ta giết rồi.
Cả đội im lặng.
Còn lại Tề Thịnh, tuy đã dẫn hai thành viên khác kiên trì đến cuối cùng, nhưng trận đầu tiên không nên có bất kỳ thương vong nào mà Đội Shadow lại chết liên tiếp hai người.
Một trăm kẻ địch, cuối cùng Đội Shadow chỉ giành được 38 mạng, đội còn lại giành được 62 mạng.
Khán giả ở trường thi đấu và cư dân mạng xem truyền hình trực tiếp chửi điên cuồng.
Sau khi một trận kết thúc sẽ có mười phút nghỉ ngơi.
Tề Thịnh nhìn Cảnh Kiệt và hỏi: "Tiểu Kiệt, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đây không phải trình độ của em."
Cảnh Kiệt không giỏi nói chuyện, chỉ cúi đầu im lặng.
Các thành viên trong đội cũng bó tay với Cảnh Kiệt.
Bởi vì khi đưa Cảnh Kiệt vào đội thi đấu, họ cũng đã chuẩn bị tinh thần cho việc này rồi. Nhưng suốt bao nhiêu lâu, Cảnh Kiệt thể hiện vô cùng tốt, chưa từng xảy ra sơ suất gì. Không ngờ lần đầu tiên xảy ra sơ suất lại ở trận bán kết.
Trong hậu đài, mọi người đều im lặng cúi đầu.
Đội Brilliant do Đội trưởng Ngô Cực dẫn đầu, đi đến phòng nghỉ của Đội Shadow.
"Ồ, đây chẳng phải Tề Thịnh sao? Một
con chó bị Đội Brilliant đuổi đi lại tự lập team riêng cơ đấy."
Các thành viên Đội Shadow lũ lượt đứng dậy khi Đội Brilliant đi đến cửa.
Chỉ có Tề Thịnh và Cảnh Kiệt là vẫn ngồi.
Cảnh Kiệt biết mình không biết nói m chuyện, càng không biết cãi nhau, đánh nhau thì cậu còn biết được vài chiêu, những cái khác thì cậu chẳng giỏi gì.
Nhưng...
Nơi này cũng chỉ có thể cãi nhau, không thể đánh nhau.
"Đội trưởng của chúng tôi là Đội trường tốt nhất." Mục Tiểu Thông nói.
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 619:
"Đúng vậy, Đội trưởng của chúng tôi là người như thế nào, không cần anh nhọc lòng. Bởi vì bây giờ cũng có chung một đội nữa đâu."
"Đây là phòng nghỉ của chúng tôi."
Hai thành viên còn lại ra lệnh đuổi khách ngay lập tức.
Họ biết việc Tề Thịnh từng là Đội trưởng của Đội Heyday. Trước đây Tề Thịnh từng dẫn Đội Heyday giành được hạng nhất toàn quốc, nhưng lại thất bại trong cuộc thi đấu với đội của nước R.
Trận đó thua rất kỳ lạ, hoàn toàn không thể hiện được trình độ của Tề Thịnh.
Sau trận đó, Đội trưởng Tề Thịnh bị đuổi, Ngô Cực trở thành Đội trưởng của Đội Heyday sau đổi tên thành Đội Brilliant.
Sau đó có rất nhiều người đồn rằng, Tề Thịnh nhận quà của nước R nên mới khiến Đội Heyday thua.
"Biết chỗ này là phòng nghỉ của bọn bay nên bọn tao mới cố tình đến xem bộ dạng thảm hại của thằng giặc bán nước chứ." Phó Đội trưởng Đỗ Huyền của Đội Brilliant cười tít mắt, lên tiếng.
"Mày nói ai là giặc bán nước?"
Khúc Thừa Ý của Đội Shadow ghét nhất là kiểu nói như thế, cậu ta vung nắm đấm về phía Đỗ Huyền.
"Thừa Ý!" Tề Thịnh đột ngột quát to, đứng dậy khỏi sofa.
Anh đi đến bên cạnh Khúc Thừa Ý rồi nắm chặt lấy vai cậu ta, nói: "Bọn họ đến là để chọc tức chúng ta, kệ đi."
Đỗ Huyền cười: "Đúng rồi, anh đã nhận lợi ích từ người khác rồi làm giặc bán nước, tất nhiên sẽ không để ý mấy cái này rồi. Nhưng..."
Đỗ Huyền liếc nhìn người của Đội Shadow đang tức giận, vừa cười vừa nói tiếp: "Chỉ khổ đám đồng đội mới của anh, chẳng hiểu sao lại đi theo một thằng giặc bán nước."
Bitch!!!
Phó Đội trưởng - Đỗ Huyền vừa dứt lời, hắn ta đã được ban cho một phát nổ đom đóm mắt.
"Đứa quái nào thế?"
Đỗ Huyền quay đầu lại, trông thấy Cảnh Thiên.
Mắt Đỗ Huyền trợn trừng.
Bởi vì hắn ta thích lướt Weibo khi rảnh, thế nên hắn ta gần như nhận ra ngay cô gái trước mặt mình là ai chỉ sau một ánh mắt.
"Thiên Phản Pháo?"
Cảnh Thiên ngơ ngác, sau đó mới nhận ra rằng người kia gọi mình là gì.
"Sao cô lại đánh tôi?" Đỗ Huyền thắc mắc ôm đầu, hắn cảm thấy mình thích nhầm người rồi.
"Anh không biết vì sao tôi đánh anh à?Nói linh tinh rằng người ta là giặc bán nước, anh có chứng cứ không?"
"Đương nhiên! Trước đây anh ta là Đội trưởng - Đội Brilliant bọn tôi, nếu không phải anh ta nhận tiền của nước R thì làm sao trận đó anh ta chơi chán như thế được?"
"À, thế sau này mà Đội Brilliant các anh thua ai thì tức là nhận tiền của người ta rồi?" Cảnh Thiên hỏi vặn.
"Không phải... ôi chao, cô làm trong giới giải trí, cô không hiểu đâu."
"Tôi không hiểu? Khi tôi chơi game, chẳng biết anh còn đang bú sữa ở đâu đâu."
Đỗ Huyền mở to mắt khi nghe Cảnh
Thiên nói vậy.
"Năm nay tôi 22 rồi mà cô mới 20, vậy mà cô cũng có mặt mũi nói tôi còn đang bú sữa khi cô chơi game à?"
"Tôi mới 20 thì làm sao? Tôi vẫn có thể nghiền bẹp anh trong game thôi."
Cảnh Thiên nói một cách rất mạnh mẽ, hai đội còn đang anh chết tôi sống bỗng
bị những lời không đầu không cuối của cô chen ngang, không biết nên tiếp lời như thế nào.
"Nếu đã làm trong giới giải trí thì yên ổn mà làm người nổi tiếng đi. Khoe khoang bản thân trước mặt tuyển thủ thể thao điện tử không khiến người ta nghĩ cô giỏi đâu, họ sẽ nghĩ cô là một tên hề chỉ biết mua may cho bàn dân thiên hạ xem đấy." Ngô Cực lên tiếng với bộ mặt không biểu cảm.
Cảnh Thiên cười: "Anh là Đội trưởng của Brilliant phải không? Thế thì anh
chính là người có quyền phát ngôn nhất Đội Brilliant rồi? Hay là thế này đi, lát nữa họ còn phải nghỉ ngơi, để tránh các anh quấy rầy thời gian nghỉ của họ, bây giờ chúng ta đấu một trận nhé?"
..**..**..**..**..**..**..**..**..**..**..
🍇 Chương 620:
Ngô Cực cười rất lịch lãm: "Cô nghĩ đủ thời gian không?"
"Anh là tuyển thủ Esport, tốc độ tay và thị giác chắc chắn không tồi. Bây giờ chúng ta chọn một bản nhạc trên
Rhythm Master, anh chọn đi, sau đó
chúng ta xem ai nhiều điểm hơn thì người đó thắng, thế nào?"
Ngô Cực ng1he vậy thì bật cười.
Các thành viên trong đội cũng cười.
Đỗ Huyền thấy Cảnh Thiên như vậy thì không nhịn được, lên tiếng: "Đội trưởng của bọn tôi là cao thủ trong game Rhythm Master, cô chắc chắn muốn để Đội trưởng bọn tôi chọn bài?"
"Thế thì đừng nói nhiều nữa, bắt đầu ngay đi, thua rồi thì cút ngay khỏi phòng nghỉ của họ cho tôi, không được quấy rầy họ nghỉ ngơi. Cũng không được phép bước chân đến đây trong thời gian nghỉ của mấy trận tới."
Nói xong, Cảnh Thiên mở Rhythm Master lên, chọn chế độ PK rồi nhướng mày với Ngô Cực.
Ngô Cực như nhận được lời mời, gã cười tà rồi ngồi xuống cạnh bàn, hỏi: "Nếu tôi thắng thì sao?"
"Thắng?" Cảnh Thiên liếc nhìn người kia một cái bằng ánh mắt kỳ lạ: "Đừng mơ, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thua anh."
Ngô Cực bật cười, gã đang định lên tiếng thì bị Đỗ Huyền ngắt ngang: "Đội trưởng, cô ấy là người như vậy đấy. Cô ấy nổi tiếng trong làng giải trí lắm, mọi người đều gọi cô ấy là Thiên Phản Pháo, bởi vì cô ấy chưa từng thua khi cãi cọ và mặt người ta bao giờ?"
Nói xong, Đỗ Huyền quay ra: "Thế này đi, nếu cô thua thì cùng chúng tôi ăn tối, được chứ?"
Ngô Cực liếc Đỗ Huyền, bất mãn vì hắn ta là Phó Đội trưởng nhưng lại quyết định thay gã. Nhưng nghĩ đến lúc cô ả xinh đẹp này ăn tối cùng mình, ăn tối xong còn có thể làm gì đó nữa, gã thoải mái hơn.
"Được." Cảnh Thiên đồng ý rất thản nhiên.
Cuộc cãi vã ban đầu đã được hóa giải bằng một màn PK trong phòng nghỉ.
Ngón tay của hai người bắt đầu múa lên trên bàn phím cùng với tiếng nhạc.
Đỗ Huyền là fan của Cảnh Thiên, đã xem cô vả mặt không biết bao nhiêu lần, hắn cũng muốn xem chị Thiên bị người ta vả mặt. Thế nên khi Cảnh Thiên PK với Đội trưởng của mình, hắn vội vàng lấy điện thoại ra quay video.
Cuối cùng cũng có một ngày chị Thiên siêu lợi hại bị người ta vả mặt.
Nhưng khi nhìn rõ tốc độ tay của Cảnh Thiên, Đỗ Huyền kinh ngạc.
Trong đầu hắn liên tục chửi thề.
Đã từng thấy người lợi hại, nhưng thực sự chưa từng thấy ai lợi hại đến mức này.
Tốc độ này thực sự là của con người à?
Một bài hát hoàn thành, điểm số của Cảnh Thiên cao hơn điểm của Đội trưởng Ngô Cực đến 20.000 điểm.
Quan trọng là...
Cảnh Thiên luôn được điểm tối đa!!!
"Anh thua rồi. Bây giờ, ngay lập tức dẫn đội của anh rời khỏi phòng nghỉ này."
Ngô Cực cau mày, định lên tiếng thì Cảnh Thiên nói tiếp: "Đừng có đánh rắm nữa, có muốn đánh rắm thì cũng thắt cái lỗ hậu lại. Đã nói rồi, cút ngay!Sau này cũng đừng để tôi thấy các người phòng nghỉ."
Mắt Ngô Cực cau lại đầy nguy hiểm, hắn ra hiệu với các đồng đội.
Đám đồng đội cũng rời khỏi phòng nghỉ trong kinh ngạc.
Ra ngoài rồi, Ngô Cực mới hỏi Đỗ Huyền: "Cô gái này tên là gì?"
"Cảnh Thiên. Dạo này nổi tiếng lắm. Chỉ cần là người cô ta chướng mắt, gây hiềm khích với cô ta trong giới giải trí, từ tiểu hoa tuyến hai đến lưu lượng thời đại mới, tất cả đều flop hết. Anh không biết đâu, bây giờ có rất nhiều học sinh sinh viên không thắp hương cho Quan nhị gia khi thi nữa mà quay sang thắp hương cho Thiên Phản Pháo rồi."
Ngô Cực cười lạnh, ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại vặn vẹo dữ tợn.
Không ai có thể thắng gã trên lãnh địa của gã.
Gă ghim người phụ nữ này rồi.
Tuy đám đáng ghét Đội Brilliant đã đi, nhưng vì cuộc cãi vã trước đó, lại thêm trận đấu vừa rồi, thời gian nghỉ mười phút trôi qua rất nhanh.
Các thành viên của Đội Shadow đứng dậy ngay lập tức, chuẩn bị đi vào khu thi đấu.
Cảnh Kiệt cũng ngơ ngác đứng dậy, chuẩn bị đi vào cùng đồng đội.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip