Chương 1105 - Trượng Kiếm Thiên Nhai (9)

Edit : Sa Nhi - Shadowysady
=======================

Nữ tử kia bị dọa sợ nhảy dựng.

Vị công tử mà vừa rồi còn nhìn không có uy hiếp gì, lại đột nhiên lộ ra khí thế doạ người như thế, làm nàng ta cứng đờ tại chỗ.

"Khụ khụ..."

Minh Tiện chống lên lan can ho khan.

Nữ tử cắn cắn môi, quyết định tiếp tục đi lên phía trước: "Công tử, ngươi không sao chứ."

Minh Tiện lui hẳn về phía sau, tay nữ tử rơi vào khoảng không, nàng ta cố gắng nở một nụ cười: "Công tử, ta chỉ là thấy ngươi khó chịu nên quan tâm mà thôi, ngươi không sao chứ?"

"Ngươi đang làm gì?"

Thanh âm quen thuộc làm thân thể Minh Tiện chợt khựng lại, đáy lòng cũng vô cớ trở nên hoảng loạn.

Nhưng mà một giây sau hắn lại ngơ ngác nghĩ, hắn lại không làm gì cả, hoảng cái gì mà hoảng?

Minh Tiện ôm lấy bả vai bị thương mãi chưa phục hồi của mình, lấy kiếm chống đỡ thân thể, không lên tiếng.

Nữ tử kia cũng không thèm để Sơ Tranh vào mắt, lúc hai người này tiến vào, nàng ta đã nhìn rõ, cô nương kia đều coi vị công tử này là chủ, mọi chuyện về sau đều do nàng bận bịu giải quyết.

Ở thời cổ đại, chỉ có tùy tùng mới đi làm những chuyện như thế.

Nàng ta tự gán cho Sơ Tranh cái vị trí tùy tùng này một cách rất tự nhiên.

"Ta cùng vị công tử này chỉ nói vài câu..."

Nữ tử còn chưa nói hết lời, đã thấy cô nương kìa từ đằng sau tiến đến, một tay đỡ công tử kia, một tay vòng qua eo hắn, cơ hồ là nửa ôm lấy hắn vào người.

Mà công tử kia đến nửa phần giãy giụa cũng không có.

Nàng là hạ nhân... Có đỡ chủ nhân mình một chút cũng không thành vấn đề.

Nữ tử tự nhủ như thế.

Nhưng một tùy tùng, nhẽ có thể đỡ chủ tử của mình một cách thân mật đến thế sao?

"Ngươi còn không đi?" Sơ Tranh nhìn về phía nàng ta: "Không đủ tiền chắc?"

Nữ tử ngập ngừng: "Ta... Ta không có nơi nào để đi, công tử thả chúng ta đi, đưa chúng ta ra khỏi hố lửa, ta và các tỷ muội đều vô cùng cảm kích, ta... ta có thể lưu lại để chăm sóc báo đáp ân điển của công tử được không?"

Sơ Tranh: "........."

Gì đấy má?!

Đây là muốn cướp việc của ta à!

Thẻ người tốt là người mà ngươi có thể chăm sóc chắc?!

Sơ Tranh âm trầm nhìn sang Minh Tiện, giống như nếu hắn dám gật đầu, cô sẽ bóp chết nữ tử kia ngay trước mặt hắn.

Minh Tiện rũ mắt xuống, lại phát giác được ánh mắt của Sơ Tranh: "Ta chẳng nói gì với nàng ta cả."

Nói xong hắn lại cảm thấy tức giận, dựa vào cái gì mà hắn phải giải thích với cô chứ.

"Cái gì ta cũng biết làm, chỉ xin công tử ra tay thu nhận." Nữ tử đột nhiên khóc lóc kể lể thân thế của mình, rất chi là cảm động.

Những cô nương ở nơi này thì được mấy người có thể có thân thế tốt???

"Đi mau lên, đừng để ta phải ném ngươi ra." Sơ Tranh lạnh mặt.

"Công tử..." Nữ tử không nhìn Sơ Tranh, hai mắt đẫm lệ chỉ nhìn vào Minh Tiện, trước kia những nam nhân kia trông thấy nàng ta như thế, đều nhất định sẽ mềm lòng.

Đáng tiếc Minh Tiện lại không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.

"Công tử, ta ra ngoài sẽ không sống nổi, xin ngài rủ lòng từ bi cho ta ở lại, dù có phải làm gì cũng được."

"Ra ngoài không sống được, ngươi có thể đến thanh lâu sát vách tiếp tục hành nghề, ta cũng đã nói chuyện với tú bà ở đó rồi."

Khi Sơ Tranh phân phát bọn họ cũng đã nói rất rõ ràng, cầm tiền rồi phải tự động rời đi.

Nếu như cảm thấy mình chỉ có thể làm cái nghề này, thì có thể đến thanh lâu hàng xóm tiếp tục, hơn nữa giờ còn là người tự do, không cần phải giống những cô nương khác trong lâu, bị tú bà quản đến gắt gao như thế.

Nữ tử: "........."

Đám sai vặt trong lâu vẫn được giữ lại, Sơ Tranh gọi gã sai vặt đến, để bọn họ đuổi nàng ta ra ngoài.

-

"Sao ngươi lại phải chọn nơi này?"

Y phục Minh Tiện đã nửa cởi ra, Sơ Tranh đang bôi thuốc cho hắn.

"Ngươi từng đi dạo thanh lâu chưa?" Sơ Tranh hỏi lại.

"... Chưa." Minh Tiện cắn răng: "Loại chỗ thế này, ta không có hứng thú."

"Vậy ta mang ngươi đi dạo cho biết." Làm người cũng phải có kiến thức, sao có thể đến thanh lâu cũng chưa từng dạo qua một lần!

"..........."

Minh Tiện không nói nữa.

Bởi vì hắn đã thấy cạn lời để nói.

Tung hoành giang hồ đã nhiều năm, hắn còn chưa từng thấy loại người như thế này!

"Ta dã liên lạc được với một số người, bọn họ sẽ tới đây sớm thôi." Sơ Tranh kéo y phục lên, cúi đầu buộc dây lưng cho hắn.

Trước đó đều là Minh Tiện tự buộc, hiện giờ lại là Sơ Tranh làm tất.

Có đôi khi Minh Tiện cảm thấy rất đáng sợ, giữa lúc bất tri bất giác, cô đã ngày càng tới gần với thế giới của mình.

Hắn có thể nhận thức rất rõ ràng, nhưng mỗi lần đều không cách nào ngăn cản.

"Người nào?"

"Người của Phạm Tiên giáo." Sơ Tranh nói: "Giáo chủ, ngươi đừng quên thân phận của mình chứ." Giáo chủ thì phải có bộ dáng của Giáo chủ!

Đại bộ phận giáo chúng của Phạm Tiên đã bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một số, Sơ Tranh dùng phương pháp liên lạc trong giáo, không nghĩ tới lại thực sự có người đáp lại.

Giáo chủ thẻ người tốt không thể là một cái hư danh* được.

(*Quang can tư lệnh(光杆司令): làm tướng mà không có binh; làm sếp mà không có nhân viên, ý chỉ hư danh có mỗi cái chức cho kêu.)

Thời điểm đánh nhau không có đệ tử sẽ ăn nhiều thua thiệt.

Vì thẻ người tốt mà nghĩ đến mệt tim.

Minh Tiện sửng sốt, thời gian dài như vậy mà hắn chưa từng nghĩ đến việc liên lạc với những người kia, hắn đã không còn tín nhiệm với ai nữa, trước kia chẳng qua chỉ là lợi dụng bọn họ mà thôi.

Nửa ngày sau Minh Tiện mới lên tiếng: "Ngươi biết ta đến Liễu Châu làm gì không?"

Đúng thế.

Liễu Châu là nơi hắn muốn tới.

Nhưng cô lại không hề hỏi hắn muốn đến Liễu Châu để làm gì.

Hắn nói muốn tới, cho nên cô liền thay đổi lộ trình.

"Làm gì?"

"Giết người."

Thừa dịp hắn còn chưa chết, vẫn còn có thể hành động.

"Ồ."

Sơ Tranh thu bình thuốc lại, bình tĩnh cứ như nghe hắn nói một câu 'thời tiết hôm nay khí khá đẹp' .

Sơ Tranh đột nhiên dừng lại, chống bàn: "Ngươi vừa nói cái gì?"

Minh Tiện lặp lại một lần: "Giết người."

Con ngươi Sơ Tranh hơi nheo lại: "Giết ai?"

Minh Tiện nhìn chằm chằm vào cô, giống như muốn nhìn ra thứ gì từ trên mặt cô không bằng, cánh môi hắn hé mở: "Dương Lập."

"........" Không biết là con hàng nào.

-

Dương Lập là mệnh quan triều đình, chức quan còn rất cao, là tuần phủ Liễu Châu.

Dương Lập còn có một thân phận khác - con rể của phái Thiên Môn.

Thê tử ông ta cưới chính là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn phái Thiên Môn.

Nghe nói trước khi Dương Lập lên làm quan, cũng là người trong giang hồ.

Sau này hắn mới đi làm quan, cũng lấy hòn ngọc quý của chưởng môn phái Thiên Môn, hai người sinh hạ được một đứa con trai, ít ngày nữa sẽ chính là ngày đại hôn nhi tử của Dương Lập.

Nhi tử tuần phủ Liễu Châu cưới vợ, tất nhiên phải tổ chức linh đình rồi.

Bởi vì còn có mối liên hệ là phái Thiên Môn ở đây, nên người trong giới võ lâm hào kiệt cũng đến chung vui khá nhiều.

Người của Phạm Tiên giáo kịp đuổi tới Túy Hồng lâu trước ngày con trai Dương Lập đại hôn.

Đám người này vừa trông thấy chiêu bài của Túy Hồng lâu thì cũng thấy cổ quái, đại khái là không nghĩ tới, vị giáo chủ chỉ biết giết người, căn bản không biết nữ nhân là gì của bọn họ, vậy mà lại ở Túy Hồng lâu.

Chờ sau khi tiến vào Túy Hồng lâu rồi, lại phát hiện bên trong chỉ có mấy gã sai vặt, cũng không có đám nữ nhân oanh oanh yến yến, đám người lại thở phào một hơi.

Giáo chủ vẫn là giáo chủ lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt như trước thật rồi.

"Tham kiến giáo chủ."

"Giáo chủ, chúng ta biết ngài nhất định còn sống mà."

Minh Tiện ngồi ở vị trí chủ vị, tay chống cằm, cũng không nói gì.

Bọn giáo chúng cũng đã quen thuộc với bộ dạng như vậy của Giáo chủ nhà mình, đại đa số thời điểm hắn đều không nói lời nào.

Giáo chúng ngươi một câu ta một lời, đem những chuyện bọn họ gặp phải trong thời gian này nói lại với Minh Tiện.

Minh Tiện thả tay xuống, ánh nến chiếu trên mặt nạ lạnh băng của hắn: "Chuyện sau này các ngươi cứ nghe theo Sơ Tranh sắp xếp, không cần nói với ta nữa." Hắn cũng chẳng sống được bao lâu nữa, chờ giết xong những kẻ cần phải giết, chắc hắn cũng sẽ đi tới cuối con đường...

Sơ Tranh?

Đám người đưa mắt nhìn nhau một lát, đại khái là đang cố nhớ xem đây là ai.

Lúc lâu sau mới có người nhớ ra, đây không phải là thị nữ của Giáo chủ lúc trước sao?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip