Chương 1205 - Hắc Ám Giáng Lâm (25)

Edit: Mông
Beta : Sa Nhi
===========

"Ngọc bội kia có vấn đề gì?"

Trên đường trở về, Quý Lâm không nhịn nổi tò mò, thứ này đáng giá đến mức cô phải tốn công tốn sức đi cướp về sao?

Bất quá, hắn lại ngẫm lại về đam mê vãi tinh thạch để thu thập hàng xa xỉ 'giá rẻ' của cô........

Quý Lâm trầm mặc. 

"Đây là đồ của Giang Như Sương."

"Tôi biết, đã nghe thấy cô nói. Tôi hỏi là nó có gì đặc biệt?"

Sơ Tranh đột nhiên trầm mặc, dường như không có ý định trả lời vấn đề này.

Quý Lâm tò mò, nhưng cũng không phải kiểu người lì lợm la liếm, hỏi một lần thấy Sơ Tranh không đáp, hắn liền thức thời không hỏi nữa.

Giang Như Sương đang ngủ mơ mơ màng màng lại bị Sơ Tranh kéo dậy, há mồm liền nói: "Tiểu Sơ…... Có, có zombie sao? Chúng ta phải chạy à?"

Sơ Tranh lẳng ngọc bội  qua.

"A…...."

Mắt Giang Như Sương sáng vụt lên: "Tiểu Sơ, cậu tìm được ở đâu vậy? Tớ còn tưởng nó bị mất rồi…...."

Ngọc bội bị mất từ trước mạt thế, nhưng ngọc bội kia là thứ Giang Như Sương ngoài ý muốn có được, cô ấy cũng đã tìm người giám định qua, vốn không phải thứ ngọc trân quý đáng tiền lắm.

Cho nên khi bị mất Giang Như Sương cũng không để ý, không nghĩ tới bây giờ sẽ lại được trông thấy nó lần nữa.

"Cố Hòa trộm." Sơ Tranh nói đúng như sự thật.

"Cố…. Hòa?"

Giang Như Sương ngẩn cả người.

Lúc ấy Sơ Tranh đã hôn mê bất tỉnh, Cố Hòa lựa chọn bỏ rơi bọn họ, tuy rằng cũng làm Giang Như Sương khó mà chấp nhận, nhưng rốt cuộc mọi người ai cũng chỉ vì mưu cầu sống sót.

Bởi vậy Giang Như Sương đối với Cố Hòa cũng không có nhiều địch ý, thậm chí việc lúc trước Sơ Tranh đối phó với cô ta như vậy, cô còn hơi thương cảm, muốn cầu tình giúp cho cô ta.

Có thể khí thế của Sơ Tranh quá cường đại, nên Giang Như Sương rốt cuộc không dám nói.

Hiện tại Sơ Tranh lại nói với cô, đây là Cố Hòa ăn trộm ngọc bội của cô?

Ngọc bội kia…...

Mãi một  lúc lâu sau, Giang Như Sương mới thì thầm một tiếng, hoang mang cùng nghi hoặc: "Ngọc bội kia đâu có đáng mấy tiền, cô ta trộm nó làm gì nhỉ?"

Sơ Tranh khoanh tay đứng trong bóng đêm, thản nhiên nói: "Trong ngọc bội có một không gian, cậu thử xem có thể vào hay không."

"Hả?"

Lời này, nếu tách ra cô đều có thể hiểu được, thế nhưng ghép lại với nhau thì là cái quỷ gì?

Không gian thì cô biết, Sơ Tranh cũng có, có thể chứa rất nhiều đồ vật nha.

Nhưng ngọc bội kia lại có không gian?

Quý Lâm vừa nghe đã hiểu ra, bà cô Cố gì gì đó đoạt mất ngọc bội, nhất định là vì cái không gian này.

Như vậy vấn đề lại là…..

Làm sao cô biết ngọc bội kia có không gian?

Rốt cuộc cô đã trông thấy Cố Hòa sử dụng, hay bởi vì cô cũng có không gian nên có thể cảm nhận được?

Năng lực phân tích của Giang Như Sương thì hơi chậm, nhưng cuối cùng vẫn có thể nắm bắt được, vấn đề là…..

"Tiểu Sơ, tớ nên thử thế nào?"

"Làm sao tôi biết được, cái này cũng không phải của tôi." Sơ Tranh buột miệng thốt ra.

"....."

Giang Như Sương cầm ngọc bội lật lật xem thử, không khác gì trong trí nhớ của cô cả, thậm chí ngay cả tạp chất trên ngọc bội cũng giống nhau như đúc.

Sơ Tranh nghĩ tới một cách theo quy củ cũ rích: "Thử nhỏ máu xem?"

Trên TV đều là kịch bản như thế.

Hẳn là không thành vấn đề.

Ừm!

Giang Như Sương: "........"

Thế này cũng quá ấu trĩ đi?!

Quý Lâm còn rất tốt bụng đưa con dao qua.

Giang Như Sương: "......"

Quý Lâm đưa dao xong, nhíu mày nói ra nghi ngờ của mình: "Nếu như dựa theo lời cô nói, ngọc bội cũng đã nhận chủ, giờ cô ấy mới nhỏ máu liệu có còn tác dụng không?"

Như trong phim truyền hình, kịch bản hay tiểu thuyết thiết lập, sau khi nhỏ máu nhận chủ, người khác sẽ không còn cơ hội nữa.

"Không biết."

Giang Như Sương cầm dao, khóc không ra nước mắt: "Vậy…... tớ còn cần nhỏ máu nữa không?"

"Có."

"Có."

Sơ Tranh cùng Quý Lâm trăm miệng một lời.

Giang Như Sương nuốt một ngụm nước bọt: "Được, được."

Cô nàng hít sâu mấy lần, cầm dao do dự không dám xuống tay: "Tiểu Sơ, hay là cậu xử lý giúp, tớ hơi sợ…."

Bị thương ngoài ý muốn với tự làm mình bị thương hoàn toàn là hai việc khác nhau.

Sơ Tranh nhận dao, kéo tay Giang Như Sương  cắt một đường nhỏ, một loạt các động tác liên tiếp lưu loát như nước chảy mây trôi không hề dừng lại.

Đợi Sơ Tranh nhỏ máu lên ngọc bội rồi, Giang Như Sương mới cảm nhận được đau đớn.

Máu tươi rơi xuống trên ngọc bội, không có phản ứng gì, yên lặng nằm trên đó, không có chút nào ý tứ muốn bị hấp thu.

"Tiểu Sơ….. Cái này là không được rồi sao?"

"......"

Thứ này mà có thể làm khó bà đây sao!

Dựa theo kịch bản huyền huyễn, chắc chắn là cần phải chặt đứt liên hệ giữa ngọc bội và Cố Hòa trước, có thể đây không phải là thế giới huyền huyễn, kịch bản cũng có thể chỉ là kịch bản, không nhất định là như vậy.

Sơ Tranh suy nghĩ cả nửa ngày: "Lại nhỏ thêm một chút." Cũng không phải máu của cô, tuyệt không đau lòng.

Giang Như Sương nhìn ngón tay còn đang chảy máu, nhỏ một giọt hay nhiều giọt nữa chắc cũng chẳng có gì khác biệt, lại lần nữa nhỏ máu lên ngọc bội.

Không có phản ứng.

"Lại nhỏ tiếp."

Vẫn là không có phản ứng.

"Tiếp tục."

Nguyên si, không có phản ứng.

Cuối cùng máu đã nhỏ ướt đẫm cả ngọc bội, trong hoàn cảnh tù mù tranh tối tranh sáng này, quả thực chính là hiện trường phim ma.

Quý Lâm hơi ghét bỏ đứng xa ra một chút, hắn ngồi trên tay vịn ghế sô pha, Nhạc Nhạc đã ngủ say sửa trên ghế, bụng nhỏ lộ ra, phập phồng theo hô hấp khẽ hàng, phi thường có quy luật. 

"Tiểu, Tiểu Sơ, có phản ứng rồi!!"

Quý Lâm ngẩng đầu nhìn lại.

Máu trên ngọc bội vậy mà biến mất hết, có lẽ là vì máu nhỏ lên quá nhiều, khiến ngọc bội ướt đẫm đến mất cả kiên nhẫn, cho nên đã hấp thu hết.

Thế này cũng được nữa?

Ngọc bội kia cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp đi!

Ngay một giây tiếp sau, Giang Như Sương đã biến mất tại chỗ.

Quý Lâm kinh ngạc: "Người đâu rồi?"

"Tiến vào rồi."

"......" Quý Lâm lướt qua những giả thiết huyền huyễn linh tinh trong đầu một lần, cuối cùng hỏi cô: "Không gian của cô cũng có thể đi vào sao?"

Sơ Tranh: "......."

Cô còn thực sự chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Dù sao đạo cụ kia cũng là của Vương bát đản, do cô cưỡng ép khóa lại nên mới có…. Đạo cụ mà có thể khóa lại, vậy những thế giới này quả nhiên là trong trò chơi à?

Sơ Tranh thử ngầm niệm thần chú muốn tiến vào không gian trong lòng.

【 Chị gái nhỏ, chị đừng niệm nữa, không thể vào đâu. 】 Vương Bát đản vô tình dội thẳng một chậu nước lạnh.

Sơ Tranh: "......."

Đạo cụ rác rưởi!

【...... 】 Chị mà còn công kích như vậy, no sẽ muốn….. Muốn……... Muốn khóc đấy!!

"Cô đang nghĩ gì thế?" Quý Lâm huơ huơ tay trước mặt cô.

Sơ Tranh hoàn hồn trở lại, lạnh lùng ném ra hai chữ: "Không thể."

Quý Lâm lưu manh nhướn mày, hắdn không nói gì, đợi vài phút, hắn lại nhìn về chỗ Giang Như Sương vừa biến mất: "Sao cô ấy vẫn chưa ra? Không gian truyền tống cũng cần thời gian à?"

Sơ Tranh: "......"

Cô cảm thấy cô nàng không biết làm sao để ra thì có.

-

Tới sáng hôm sau Giang Như Sương mới tìm được cách ra, không gian rất rộng lớn, bên trong chỉ có vật tư mà Cố Hòa tích trữ, cũng không có những vật khác.

Có điều, đám vật tư Cố Hòa tích trữ cũng đủ để Giang Như Sương thấy líu cả lưỡi.

Có rất nhiều thứ  đều là mua từ trước mạt thế.

Cô nhớ lại gia cảnh của Cố Hòa, cũng không biết Cố Hòa đào đâu ra nhiều tiền mua nhiều vật tư như vậy nữa.

Mà bây giờ, toàn bộ những vật tư này đều thuộc sở hữu của cô.

Giang Như Sương chẳng có lấy nửa điểm cao hứng.

Ngược lại là nặng trĩu trong lòng.

"Tiểu Sơ, tớ làm như vậy có phải là không tốt lắm không?" Lương tâm Giang Như Sương có hơi cắn rứt, nhiều vật tư như vậy…..

"Lúc Cố Hòa đoạt ngọc bội của cậu cũng không nghĩ nhiều như thế đâu." Sơ Tranh đang ăn sáng, không buồn ngẩng đầu lên đã trả lời.

"......"

"Đây vốn chính là đồ của cậu." Sơ Tranh lại nói: "Cậu chỉ là cầm lại đồ của mình, thế thôi."

"....." Tớ cũng có biết gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip