Chương 1270 - Hà Thần Tại Thượng (16)
Edit: Sa Nhi
===================
Toàn thân Sơ Tranh bốc lên hung khí, đạp thẳng một cước lên con 'cá chạch giả', cá chạch kia trong nháy mắt đã hóa thành bột mịn.
Tiểu Kim Long rụt lại phía sau Tuyên Ảnh, nữ tử này sao hung dữ thế.
Nghi hoặc dưới đáy lòng Tuyên Ảnh lại càng lớn hơn.
Cho dù chỉ là phân thân thì cũng có ít nhiều sức mạnh, sao có thể dễ dàng bị diệt đến thế, cô mới giẫm một phát đã biến thành bột phấn rồi?
"Chủ nhân, ngài nhìn kìa!"
Tiểu Kim Long đột nhiên la lên.
Mặt sông dần dần nổi lên sóng gió, sóng nước một tầng cao hơn một tầng trào lên từ mặt sông, cuối cùng dâng thẳng lên tạo thành bức tường nước to lớn, đang cuồn cuồn ép về phía bọn họ.
Nếu như thứ này ập tới, toàn bộ Hàn Giang Thành đều sẽ bị nhấn chìm.
Hiện tại Sơ Tranh đã rất hoài nghi, rốt cuộc lúc trước Lang Sa đã giết chết Hà Thần bằng cách nào!!
Chứ con hàng Hà Thần này quả thực chính là lũ gián đánh mãi không chết!
Tốc độ của tường nước cực nhanh, mới chỉ nhìn trong chốc lát như thế mà nó đã đến ngay trước mặt bọn họ.
Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh lại chuẩn bị bay lên không trung, nhưng cô còn chưa kịp động, dưới chân đột nhiên đạp hụt, cả người đều rơi xuống dưới.
Bao gồm cả Tuyên Ảnh đang bị cô túm lấy.
Trên đỉnh đầu là sóng nước ngập trời đổ ập xuống.
-
Thời điểm Sơ Tranh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một đống đá vụn, trên đỉnh đầu là ánh sáng choang choang, sáng đến mức làm mắt cô không thể mở ra nổi.
Chờ Sơ Tranh thích ứng hơn, lúc này mới có thể nhìn rõ, ánh sáng kia không phải ánh nắng.
Chỉ là thứ ánh sáng trắng treo trên đỉnh đầu, không biết là thứ gì.
Mà từ vị trí cô đang đứng phóng tầm mắt ra nhìn lại, tất cả chỉ là đá vụn mênh mông vô bờ bến, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Chỗ này cũng chỉ có một mình cô, không thấy tung tích Tuyên Ảnh đâu nữa.
Sơ Tranh bò từ dưới đất dậy tìm khắp một vòng xung quanh, cũng không trông thấy Tuyên Ảnh.
Đây là nơi quái quỷ gì?
Sơ Tranh nhớ là chỗ cô đứng đột nhiên sụp đổ, sau đó cô và Tuyên Ảnh bị rơi vào trong nước.
Tiếp theo……..
Là một đạo ánh sáng trắng không hiểu nhảy từ đâu ra, rồi sau đó là cô ở chỗ này.
Ngay lúc Sơ Tranh còn đang nghi hoặc, thân thể cô bỗng hơi lảo đảo, cái cung điện vốn đang trốn trong cơ thể cô đánh chết cũng không chịu chui ra, giờ lại đột nhiên xuất hiện giữa hư không.
Sơ Tranh: "......."
Cung điện đột nhiên bay về phía trước, Sơ Tranh nhìn nó, không đuổi theo, đặt mông ngồi phịch xuống.
Cung điện bay được mấy mét, thấy Sơ Tranh không đuổi theo lại bay trở về, lên lên xuống xuống trên không trung, di động trước trước sau sau, ý muốn Sơ Tranh đi theo nó.
Ha hả!
Bà đây không đi đấy!
Dường như cung điện đang rất vội, nhưng mà vì nó không biết nói chuyện nên chỉ có thể bay vòng vòng quanh Sơ Tranh.
Sơ Tranh mới không thèm để ý đến nó, chỉ dõi tầm mắt quan sát xung quanh.
Đống đá vụn này…... nhìn là lạ, sao lại giống xương cốt thế nhỉ?
Sơ Tranh nhặt mấy khối ‘đá’ lên cẩn thận nhìn, xác định những đá vụn này chính là xương cốt.
Mà sao còn vỡ rất đều, không biết là xương của động vật hay của người nữa.....
Mà nếu đây là xương người, vậy thì bao nhiêu người đã phải chết?
Sơ Tranh xoa xoa cánh tay, rùng mình một cái, cái nơi quỷ quái gì đây!
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn ánh sáng trắng chói mắt trên không trung, là thứ ánh sáng trắng này đưa cô tới đây.....
Vậy thì từ nơi đó cũng có thể đi ra ngoài?
Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, giẫm lên ngân tuyến bay về phía ánh sáng trắng kia.
Ánh sáng trắng nhìn như rất gần, nhưng bay cả nửa ngày mà cô vẫn không tới gần hơn được bao nhiêu, cúi đầu xuống nhìn lại, cũng vẫn cách mặt đất chẳng bao xa.
"........."
Đây là cái quái gì? Quỷ lạc đường?
Sơ Tranh giày vò một lát, vẫn không có phản ứng gì, đành phải hạ xuống.
Cung điện lại bay lên, ý bảo Sơ Tranh đi cùng nó.
Sơ Tranh: "......."
Không cần!!
Nhìn đã biết mi không có ý tốt!
-
Nửa canh giờ sau.
Sơ Tranh ngồi trên cung điện đã phóng lớn hơn, để cung điện chở mình bay về phía trước.
Đúng là bậc đại lão nói không ‘ đi ‘ liền không đi!
Mọi nơi cô bay qua toàn là đá vụn 'xương cốt' như thế, trải dài vô biên vô tận, làm ai thấy được cũng không khỏi cảm thấy rợn người.
"Dừng lại dừng lại!!"
Sơ Tranh nhìn thấy phía dưới có một người đang nằm.
Cung điện hơi dừng lại, Sơ Tranh nhảy xuống đi thẳng về bên kia.
Cô vừa định giơ tay chạm vào người kia lại đột nhiên cảm thấy kì lạ, nhưng đã không kịp nữa, ‘người kia’ đột nhiên xoay lại, túm được cổ tay Sơ Tranh.
Sơ Tranh lập tức cảm giác một trận cháy bỏng từ cổ tay lan tràn lên, vừa nhìn lại, ‘người kia’ hóa ra chỉ là một bộ xương khô, cánh tay đang bắt lấy cổ tay Sơ Tranh, cũng là những đốt xương trắng hếu.
Sơ Tranh: "!!!!!!"
A a a a a!!!
Bình tõm!
Không sao!
Sơ Tranh đá văng bộ xương kia đi, ngân tuyến trong lòng bàn tay cấp tốc hội tụ thành một thanh kiếm, cô lập tức chém tới.
Xương khô bị chém đứt rời một cánh tay, nhưng người ta có biết đau quái đâu, vẫn lao thẳng về phía cô.
Sơ Tranh xách kiếm chém lung tung, tận đến khi xương khô đã nát đến không đứng dậy nổi nữa.
Đây là nơi quái quỷ gì hảaaaaa!
Một con xương khô cũng dám chạy đến dọa bà đây!
Sơ Tranh nhảy lên cung điện, cung điện tiếp tục bay về phía trước.
Sơ Tranh cảm thấy cổ tay vẫn có cảm giác thiêu đốt, cô cúi đầu nhìn xuống, trên cổ tay giờ đã in dấu năm ngón tay màu đen cực kỳ rõ ràng.
Sơ Tranh thử lấy tay gãi gãi, không đau, chỉ có cảm giác nóng bỏng, khá giống với bị xát ớt, nóng nóng rát rát.
Sơ Tranh: "........"
Hơi… hơi hoảng rồi đấy.
Cũng may, tạm thời trừ cảm giác nóng rát ra thì cũng không cảm thấy gì khác, Sơ Tranh thở ra một hơi, bình tĩnh trở lại.
Lộ trình kế tiếp, Sơ Tranh liên tiếp không ngừng trông thấy Tuyên Ảnh.
Thứ cô trông thấy rõ ràng là ảo ảnh, Sơ Tranh cẩn thận lánh trên cung điện, không xuống dưới nữa.
Không biết đã bay bao lâu, rốt cuộc Sơ Tranh cũng nhìn thấy thực vật.
Nhưng là…..
Thứ thực vật kia màu đỏ, còn nối thành một dải tựa như bị nhuộm bởi máu, quỷ dị y hệt một mảnh xương cốt trải dài phía sau cô.
"Sao mi không bay nữa?"
Cung điện ngừng lại ngay trước phiến thực vật màu đỏ này, Sơ Tranh bụp cho nó mấy phát, nó cũng không phản ứng lại.
Sơ Tranh ngó ngó đám thực vật màu đỏ quỷ dị kia, rất vui vẻ quyết định: "Vậy mi bay trở về đi."
Cung điện: "......"
Cung điện đột nhiên nghiêng một cái, Sơ Tranh bị lật rơi thẳng xuống đất.
Cung điện lập tức thu nhỏ, hóa thành một vệt sáng bay chui vào 1 cái vào trong cơ thể cô.
Sơ Tranh: "....."
ĐM…... X!
Sao mi có thể mặt dày đến mức này hả!
-
Đám thực vật màu đỏ này nhìn hơi giống cây san hô, nhưng màu sắc của nó rất giống màu máu, đỏ đến mức làm cho người ta không thoải mái.
Trên cây còn có một chút dây leo quấn quanh, mà đến cả dây leo cũng là màu đỏ.
Cung điện không chịu bay qua, có lẽ là do bị hạn chế gì đó…..
Đây là bảo bổn cô nương tự đi à!
Vẫn nên chờ ở đây đi.
Dù sao trong không gian cũng còn có đồ ăn, lại không cần phá sản.
Tốt quá!
【 Chị gái nhỏ, chị mặc kệ thẻ người tốt của chị thế sao? 】
"Hắn đã hắc hóa rồi còn gì, hẳn không có việc gì." Sơ Tranh đối với thẻ người tốt đã hắc hóa có một loại tin tưởng mù quáng.
Thẻ người tốt đã là thẻ người tốt thành thục, phải học được cách tự cứu mình.
【........】
Vương Giả biết rõ không thể thúc giục được Sơ Tranh, chỉ có thể tận tình khuyên nhủ.
Sơ Tranh tìm một chỗ ở bên ngoài ngồi xuống, còn lấy từ không gian ra một cây dù, treo lên một chiếc ghế đu.
【......】
Vương Giả có rú lên cũng không được, cũng không thể phát nhiệm vụ gấp đôi hay cưỡng ép restart, căn bản là không làm gì được cô.
Vương Giả muốn héo đến nơi mất.
-
Nơi này không phân chia ngày đêm, ánh sáng trắng trên không trung luôn luôn tồn tại, không lạnh cũng chẳng nóng.
Sơ Tranh bất động, cung điện kia lại lòi ra, bảo Sơ Tranh đi vào trong đám thực vật đỏ kia.
"Mi bảo ta đi chịu chết à?"
Cung điện xoay mình như con quay, biểu thị không phải.
"Nhìn đã biết nơi đó chẳng phải thứ thiện lành gì, ta không đi." Sơ Tranh nằm dài trên ghế đu, như có như không lắc lư nhè nhẹ.
Cung điện bay lên rồi lại bay xuống, rất có cái tư thế 'hoàng đế không vội thái giám đã gấp'.
Nếu như cung điện biết nói chuyện, lúc này đại khái đã tức đến giậm chân bình bịch quá.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip