Chương 1281 - Hà Thần Tại Thượng (27)

Edit : Sa Nhi
===================

"Cánh tay sao rồi?"

"Ngươi tự sờ đi." Sơ Tranh đưa tay ra.

Tuyên Ảnh đặt chén trà xuống, trước tiên kiểm tra dấu ngón tay màu đen trên cổ tay Sơ Tranh, tạm thời hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp nào khác.

"Sao con cá chạch kia lại chạy đến Hàn Giang Thành?"

Cá chạch?

Tuyên Ảnh chợt hiểu, Sơ Tranh đang nói đến Hà Thần.

Ngón tay thon dài của hắn chậm chạp di động, truyền nhiệt độ lạnh lẽo cho Sơ Tranh: "Hắn đã mất đi sự che chở của Thần Điện, còn dám sử dụng sức mạnh khắp nơi, pháp tắc thiên địa đã sớm phát hiện ra hắn."

Sơ Tranh đứng dậy kéo tay Tuyên Ảnh ra, ngồi vào trong lòng hắn, đưa cả cánh tay dán lên người hắn.

Tuyên Ảnh chợt cứng lại.

"Sơ Tranh cô nương…....."

"Như vậy mới thoải mái." Sơ Tranh còn lôi ra cái lý do rất chính đáng.

Tuyên Ảnh nhìn lại cô, nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì khác từ trên khuôn mặt đó, đôi mắt Sơ Tranh vẫn tỉnh táo trong veo, cứ như chỉ có hắn tự suy nghĩ quá nhiều.

Tuyên Ảnh đành phải mặc kệ cô, một tay hắn nắm lấy cổ tay cô, tay khác vòng qua bên hông cô, tiếp tục lời nói vừa rồi: "Pháp tắc của thiên địa muốn tiêu diệt tất cả sinh linh không thuộc chủng tộc nhân loại, hắn đã mất đi che chở, cũng chỉ có thể trốn ở nơi có nhiều người mới được an toàn."

Bên trong Hàn Giang Thành có đến mấy chục vạn nhân khẩu, mượn những nhân loại này để che lấp khí tức trên người y, để pháp tắc thiên địa không phát hiện được nữa.

Pháp tắc thiên địa cũng không phải là người, nó cũng không biết suy nghĩ, chỉ có khi những chủng tộc không phải nhân loại tiết lộ ra khí tức, nó mới có thể phát giác.

Hà Thần vừa thấy hắn đã quay đầu chạy biến không dám động thủ, có lẽ cũng vì y sợ nếu động thủ sẽ bị phát hiện.

Sơ Tranh nghe Tuyên Ảnh giải thích, nhớ lại đám lôi vân kỳ quặc lần trước…...

Cá chạch nhỏ vừa trông thấy đã ù té chạy.

"Sao ngươi lại biết rõ vậy?"

"Ta cũng cần phải che giấu hành tung như thế."

Hắn cũng là một sinh linh không thuộc chủng tộc nhân loại.

Sơ Tranh đưa mắt nhìn hắn, ánh mắt nam nhân hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm vào ly nước trà đã dần mất đi hơi nóng trên mặt bàn.

Thần ma quỷ quái từng phong quang vô hạn, lật tay là mây lật tay là mưa khi xưa, giờ lại đều như chó nhà có tang, sắp bị diệt trừ đến mức tuyệt chủng.

Duy chỉ có nhân loại, chủng tộc yếu ớt nhưng kiên cường này, lại trở thành kẻ thắng duy nhất.

Gương mặt Tuyên Ảnh bất chợt nóng lên, một đôi tay đang nâng mặt hắn, khiến hắn phải ngẩng đầu, trước mắt Tuyên Ảnh đột nhiên tối sầm lại, cánh môi mềm mại nóng ướt đã dán lên môi hắn.

Con ngươi Tuyên Ảnh co rụt lại.

Ngón tay đang nắm trên cổ tay Sơ Tranh chợt dùng sức.

Sơ Tranh dừng lại, nhưng cũng không rời đi, chỉ dán vào cánh môi hắn, nói: "Ngươi muốn phế cả cánh tay của ta sao?"

Lực đạo đang nắm cổ tay cô buông lỏng, Sơ Tranh liền hôn tới một lần nữa.

Tuyên Ảnh: ".........."

Ký ức của hắn mặc dù không được đầy đủ, nhưng trực giác nói cho hắn biết, từ trước cho tới nay đều chưa từng có ai thân mật với hắn đến mức này, ngay cả nắm tay cũng không có.

Hơi thở lạ lẫm giao hòa, quẩn quanh răng môi lạnh lẽo của hắn.

Bàn tay đang bưng lấy gương mặt hắn từ từ đặt xuống trên bả vai, hơi thở nóng rực từng chút từng chút tước đoạt đi buốt lạnh trên bờ môi của hắn.

Tuyên Ảnh đã không còn nghĩ nổi bọn họ đang nói gì nữa rồi, cái gì mà pháp tắc thiên địa, cái gì mà Hà Thần…..... Tất cả đều biến mất chẳng còn gì nữa.

Tuyên Ảnh ngậm chặt hàm răng, không cho Sơ Tranh cơ hội lấn tới.

Sơ Tranh thử mấy lần, thấy hắn không có ý tứ sẽ buông ra, cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ triền miên trằn trọc hôn hắn.

-

Hương thuốc trong phòng lan tỏa khắp nơi, Tuyên Ảnh nghiêng đầu, cánh môi đã đỏ bừng, giữa hai đầu lông mày như ảo não.

Sơ Tranh vẫn ngồi trong lòng hắn, đang bưng một ly trà chậm rãi uống, nhìn cô như vậy, lại chợt thấy dịu dàng ngoan ngoãn hơn bao nhiêu.

Ánh mắt Tuyên Ảnh liếc qua cô, trong lòng thầm suy nghĩ: Bây giờ mới biết từ tốn uống?

"Nàng…..."

"Uống không?"

Sơ Tranh và Tuyên Ảnh đồng thời lên tiếng.

Chén trà đã đưa đến bên môi Tuyên Ảnh, trong chén bằng gốm sứ sẫm màu vẫn còn hơn nửa lượng trà, hương trà phả lên bay qua chóp mũi của hắn.

Ma xui quỷ khiến thế nào, Tuyên Ảnh dựa theo tay Sơ Tranh, uống hết nửa chén trà còn lại kia.

Nước trà mang theo ấm áp chảy xuôi theo yết hầu, thẳng tới dạ dày, dường như còn dâng lên cả cảm giác thiêu đốt, khiến cho thân thể hắn bỗng thấy khó chịu.

Tuyên Ảnh uống xong mới chợt nhận ra, chén trà này cũng chính là chén cô vừa uống.

"Đi xuống!" Tuyên Ảnh nói trở mặt liền trở mặt, thanh âm trầm thấp, sắc mặt cũng trầm xuống.

Mũi chân Sơ Tranh giẫm lên mặt đất, nhẹ nhàng đứng dậy.

Trong lòng không còn người kia, Tuyên Ảnh khẽ thở phào, nhưng đồng thời cũng lại cảm thấy mất mát.

Hắn nhanh chóng đè những cảm xiúc này xuống, lúc Sơ Tranh xoay người còn khẽ lay động đến tay áo, che phủ trước người hắn.

"Nàng hôn ta làm gì?"

"Muốn hôn." Sơ Tranh chống bàn, hơi nghiêng đầu, giọng điệu còn cực kỳ nghiêm túc: "Không thể sao? Chàng cũng không đẩy ta ra, chứng minh chàng…....."

"Ngậm miệng!" Giọng nói của Tuyên Ảnh đã rất tức tối.

Ngay cả đống trà cụ của mình Tuyên Ảnh cũng không kịp thu dọn, lập tức lách mình rời đi.

Sơ Tranh dựa vào bàn, đầu ngón tay vân vê bên mép chén trà, trên gương mặt lạnh lùng kia, lại đột nhiên câu lên ý cười hờ hững.

Nụ cười quá nhẹ, cũng quá nhạt, chỉ thoảng qua đã biến mất, lại nhìn vào, vẫn chỉ là gương mặt vô cảm của cô nương.

-

Ban đêm, Tuyên Ảnh xách theo một con yêu xuất hiện trở lại.

Hắn ném con yêu vào trong hậu viện, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, đang nhìn hắn không chớp mắt.

Tuyên Ảnh vừa nhìn thấy cô đã nhớ lại nụ hôn kia.

"Sao nàng còn chưa nghỉ ngơi."

Tuyên Ảnh cúi đầu xuống, nặng giọng hỏi cô.

Sơ Tranh khoanh tay trước ngực dựa vào khung cửa: "Chàng lại đi nhặt thi thể gì vứt ở chỗ ta rồi?"

Tuyên Ảnh sửa lại: "Đây là yêu."

Sơ Tranh tức tối: "Khác nhau chỗ nào."

Sơ Tranh đi từ bên kia tới, nhìn qua con  yêu đã tắt thở: "Nó đã làm gì chàng?"

Tuyên Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên một tia u ám bức bách: "Phiền lòng nên muốn giết."

Mây đen trên bầu trời chẳng biết đã tản đi từ lúc nào, trăng non ló ra từ một góc, ánh sáng yếu ớt rơi trên người nam nhân.

Gương mặt tuấn mỹ lúc này lại bỗng có vẻ âm trầm.

Hắn nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh: "Sơ Tranh cô nương, cô đã thấy rõ chưa? Giết yêu và giết người đối với ta mà nói cũng chẳng có gì khác biệt. Ta không phải là người, ta không biết mình là thứ gì, ta…….."

Sơ Tranh vươn tay ôm lấy hắn.

"Ta không cần biết chàng là gì, chàng đều là của ta."

Mọi ngôn từ của Tuyên Ảnh bị vòng ôm này của Sơ Tranh chặn đứng trong cổ họng.

Tuyên Ảnh nhìn thấy ánh trăng chiếu rọi cái bóng của hai người trên đất, giao hòa triền miên ở bên nhau, thân mật không thể diễn tả.

Hắn muốn cho cô biết, nếu ở cùng với mình sẽ không có tương lai gì.

Hắn muốn dọa cô phải lui bước…...

Bọn họ không nên có bất cứ ràng buộc nào cả.

Thế nhưng…..

Nhiệt độ trên người cô quá ấm, tất cả làm Tuyên Ảnh bỗng trở nên tham lam.

Tuyên Ảnh chậm chạp giơ tay, ôm chặt lấy người trước mặt, dùng sức khảm chặt người vào trong lòng ngực.

-

Tuyên Ảnh là tỉnh lại từ dưới đáy hồ, lúc tỉnh lại, trừ bỏ một thân pháp thuật gần như đã tồn tại theo bản năng kia ra, thì hắn chẳng nhớ gì cả.

Không nhớ nổi mình là ai, vì sao lại ngủ say dưới đáy hồ.

Về sau, hắn dần dần có lại ký ức, nhớ được tên của mình, nhớ được Thần giới, nhớ được người Thần giới đã đào tim của hắn ra như thế nào.

Nhớ được cả nỗi oán hận và phẫn nộ cuối cùng hắn lưu lại.

Nhưng thông đạo đến Thần giới đã bị đóng chặt, hắn không có cách nào trở lại Thần giới được nữa.

Hắn đã không thể nhớ rõ, sau khi thanh tỉnh, hắn đã du đãng ở thời thế này bao lâu.

Mất đi trái tim, thân thể của hắn vĩnh viễn lạnh lẽo.

Không thể cảm nhận ược bất kì nhiệt độ nào.

Hắn vĩnh viễn cũng chỉ có một mình.

Hắn không cần người ở cạnh, cũng chẳng ai có thể ở bên cạnh hắn.

Cằm Tuyên Ảnh chống lên cổ Sơ Tranh, thanh âm như khàn lại: "Nàng sẽ hối hận."

Giọng nói kiên quyết của cô gái lập tức vang lên: "Tuyệt không hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip