Chương 1340 - Vấn Tiên Hoàng Tuyền (25)

Edit : Sa Nhi
============

Lúc Sơ Tranh tỉnh lại thấy mình vẫn còn ở trong căn phòng kia.

Cô lập tức sờ soạng người ngợm từ trên xuống dưới, còn may, chưa bị kéo đi hoả táng.

Việc đầu tiên cô làm là xem lại thời gian, vừa hay đến giờ tan tầm của cô...... Cho nên, Vương Bát Đản còn rất biết điều nha?

Sơ Tranh đau đầu bóp bóp trán.

Ánh mắt cô liếc đến cái vòng tay đang đặt trên khoang trò chơi......

Vô dụng.

Có tháo ra cũng vô dụng.

Vương Bát Đản vẫn có thể đưa cô vào như cũ.

Chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?

Hay là......

Sơ Tranh cầm vòng tay về, cô suy tư một lát, cuối cùng vẫn đeo lại trên tay.

Bất kể nói thế nào, vòng tay này đều ẩn chứa rất nhiều hiềm nghi.

Sơ Tranh nhìn sang khoang trò chơi một cái, đứng dậy rời đi.

Hồ Thạc đang không ở trong biệt thự, những người còn lại vừa thấy Sơ Tranh đi xuống thì cũng không dám cản lại, trơ mắt nhìn cô giẫm dép lào, xỏ mỗi quần cộc thùng thình, rêu rao rời đi.

Sơ Tranh trở lại Vấn Tiên Lộ, vừa đúng lúc Vấn Tiên Lộ đến giờ chuẩn bị kinh doanh.

Các cửa hàng đều đang lục tục mở cửa, Sơ Tranh đi đến số 13 Vấn Tiên Lộ, Tinh Kiều đang bưng mặt ngồi ở cửa ra vào một mình, như đang ngẩn ngơ nhìn Vấn Tiên Lộ dần trở nên bận rộn buôn bán.

Liễu Trọng không ở bên cùng cậu, có lẽ đã bận việc gì khác.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, chậm rãi đi qua: "Đã quen chưa?"

Tinh Kiều ngước mắt nhìn về phía Sơ Tranh, lập tức đứng lên, khô khốc trả lời: “Cũng được ạ."

Đôi mắt lạnh lẽo của Sơ Tranh nhìn vào trong cửa hàng đang không có gì cả: "Em đóng cửa lại, tới chỗ tôi trước đi."

"Vì sao?"

Sơ Tranh khoanh tay, làm tốt chức trách của một người dẫn đường: "Đối tượng khách hàng của Vấn Tiên Lộ cơ bản đều là sinh vật không biết, em mở cửa mà lại không có đồ gì, sẽ chọc đến phiền toái đấy."

Có một số sinh vật không biết rất xấu tính, mà mấy loại tranh chấp 'thường dân’ này xử lý cũng rất phiền.

Tinh Kiều sửng sốt: "...... Tới nơi này...... không phải chỉ có người sao?"

"Có cả người." Sơ Tranh nói: "Nhưng càng nhiều hơn là đám sinh vật không biết sống nhờ."

Biểu cảm của Tinh Kiều chợt hơi biến hóa, nhưng cũng bình tĩnh trở lại rất nhanh.

Cậu đóng cửa, đi theo Sơ Tranh ra về.

Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào, cũng không thấy cô làm gì mà đèn bên trong lại tự động sáng lên.

Thứ Tinh Kiều nhìn thấy đầu tiên là con người giấy đang đứng ngay trước quầy hàng, nó còn hướng về phía cửa cười rất quỷ dị.

Nếu như không nhìn đến mặt, thì nó rất giống một nhân viên cửa hàng đang đón khách.

Tinh Kiều không khỏi cảm thấy trong này âm khí giăng giăng, khắp nơi đều có cảm giác quỷ dị.

Tinh Kiều hít sâu một hơi dè dặt bước vào, ánh mắt không ngừng quan sát khắp bốn phía.

Trừ con người giấy và những nhang nến hàng mã trên kệ ra, thì cũng không có thứ kỳ quái nào khác.

"Ăn chưa?" Sơ Tranh hỏi cậu.

"...... Chưa."

"Tôi cũng chưa." Sơ Tranh kéo cái ghế ra ngồi xuống, sai cậu làm việc: "Em sang nhà kế bên bưng hai bát mì về đây."

Tinh Kiều: "......"

Tinh Kiều rất biết nghe lời, lập tức quay người đi sang hàng sát vách.

Liễu Trọng không ở đây, nhưng người làm thuê thì vẫn có.

Vừa nghe thấy là Sơ Tranh muốn ăn, nhân viên vội chuẩn bị nhanh chóng, còn giúp cậu đưa tới tận cửa.

Nhưng nhân viên không chịu đi vào, Tinh Kiều chỉ có thể tự bưng từng bát vào trong.

Tinh Kiều nhìn sang quầy hàng, con người giấy vừa rồi đã không còn ở đó nữa...... Mà đã đi ra bên cạnh Sơ Tranh.

Hai tay nó đặt trên bàn, đôi môi đỏ thẫm đang nở nụ cười toe toét với cậu.

Cứ như đang đợi ăn cơm.

Tinh Kiều cứng đờ tại chỗ.

Con người giấy này......

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh, cô đang tùy ý lướt lên trên màn hình, dường như không chú ý tới người giấy.

Tinh Kiều nuốt một ngụm nước bọt, buộc bản thân mình bình tĩnh đi tới, đặt bát mì lên bàn.

Sơ Tranh đóng màn hình ảo lại, cũng không để ý tới con người giấy kia, lấy bát mì sang bắt đầu ăn.

Tinh Kiều bưng bát của mình, đặt xuống đối diện với người giấy.

Cậu cũng không dám ngồi bên cạnh nó đâu.

"Chị...... thứ bên cạnh chị......"

"Đừng để ý đến nó." Sơ Tranh thản nhiên nói.

Tinh Kiều: "......"

Thứ kia chắc cũng không có gì nguy hiểm.

Nghĩ như vậy, Tinh Kiều liền thả lỏng hơn không ít.

"Đối với chuyện cha mẹ cậu tai nạn bất ngờ qua đời, em biết được những gì?"

Nhắc tới cha mẹ mình, biểu tìnhlãnh khốc của Tinh Kiều lập tức mềm nhũn.

"Em...... không biết nhiều lắm."

Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé.

Những việc này bọn họ sẽ không nói với cậu.

Tinh Kiều ngẫm nghĩ, nói: "Khoảng thời gian xảy ra chuyện, cha em luôn cảm thấy rất bất an, cả em cũng có thể cảm nhận được."

"Còn gì nữa không?"

Tinh Kiều nghĩ nghĩ, nhưng lắc đầu.

Sơ Tranh không hỏi ra được điều gì hữu dụng, ra hiệu cho Tinh Kiều nhanh ăn cho xong đi.

Tinh Kiều còn chưa kịp ăn xong, đột nhiên cảm giác được giấy thông hành trên người cậu như đang nóng lên.

Cậu bèn lấy giấy thông hành ra.

Đồ án trên giấy thông hành đang phát ra ánh sáng.

Tinh Kiều theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh một tay chống cằm, thong thả nói: "Có tình huống cần em phải xử lý."

"......"

Hai mắt Tinh Kiều ngập tràn luống cuống, căn bản không biết phải xử lý thế nào.

Sơ Tranh thầm thở dài, đi sang nhà bên cạnh tìm Liễu Trọng.

Kết quả lại được người làm thuê báo, Liễu Trọng đã đi ra ngoài, bây giờ vẫn còn chưa trở về.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, giẫm lên ngạch cửa suy nghĩ một lát, bảo Tinh Kiều sang đây.

Liễu Trọng không có ở đây, đứa nhóc này lại chưa từng làm nhiệm vụ nào cả, nếu cô không đi theo thì nó cũng chỉ có thể ngỏm củ tỏi.

Sau đó cô sẽ còn phải đi tìm người kế nhiệm tiếp theo.

Chuyện này rất phiền phức!

Tinh Kiều đi từ bên trong ra, chỉ mới một lúc mà con đường  vừa rồi còn quạnh quẽ vắng vẻ, lúc này đã lục tục có người.

Chỉ nhìn như vậy thì cũng chẳng có gì khác biệt so với khung cảnh chợ đêm.

Ồn ào náo động, náo nhiệt, phồn hoa......

Nhưng Tinh Kiều có thể trông thấy thứ bên trong những thân thể đang sống sờ sờ kia là gì.

Tinh Kiều căng khuôn mặt nhỏ đi ra ngoài.

Sơ Tranh cũng không đóng cửa, để mặc cho cửa vẫn mở thông thống, dẫn cậu đi về số nhà 13.

Tinh Kiều quét thẻ ra đi vào, Sơ Tranh đưa cậu tới trước cái gương.

Sơ Tranh giống như đại lão dùng chân đạp đạp tấm gương: "Truyền tống mau."

Trên gương hiển hiện lên một dấu chấm than rất lớn màu đỏ, còn có máu chảy ròng ròng xuống nữa.

Sau đó là ký tự thể hiện tức giận*. (*trong truyện tranh hay có cái nhăn nhăn á)

"Nhanh lên." Sơ Tranh lại đạp nó thêm một phát.

Tấm gương hiển thị ra mấy trang chữ thể hiện tinh thần kháng nghị, Sơ Tranh thờ ơ, cũng nhấc chân lên còn định đạp tiếp.

Lúc này mặt gương mới có biến hóa, mặt kính trong suốt bỗng nhiên nổi lên gợn sóng, một vòng rồi một vòng khuếch tán ra ngoài, tận đến khi khuếch tán hết toàn bộ mặt gương.

Sơ Tranh thô lỗ xách cổ áo Tinh Kiều lên, đẩy cậu vào trong gương.

Tinh Kiều theo bản năng nhắm chặt mắt lại.

Nhưng mà cậu cũng không đụng phải mặt gương, cả nguồi đột nhiên bị cảm giác không trọng lượng ập vào, sau đó không khí mới mẻ hoàn toàn khác với Vấn Tiên Lộ tràn vào phổi, hạt mưa li ti như bụi mịn bay xuống.

Tinh Kiều mở mắt ra, phát hiện mình đang bị người xách, từ từ được thả xuống đất.

Nơi này hẳn là một công viên, bởi vì trời mưa, nên cho dù thời gian còn sớm nhưng cũng đã không nhìn thấy người nào.

Cậu cứ...... như thế mà đến một nơi khác rồi?

"Xem giấy thông hành của em ấy." Một tay Sơ Tranh đã cầm chiếc ô không biết lấy từ đâu ra, một tay tùy ý đút trong túi, giọng nói như bị làn mưa bụi xâm nhiễm, mang theo khí tức lạnh lẽo.

Cho dù trải qua một đống chuyện lạ đời như vậy, Tinh Kiều cũng xem như khá bình tĩnh.

Cậu kiểm tra giấy thông hành của mình, trên đồ án có một điểm đỏ đang lóe lên, cậu nhanh chóng điều chỉnh đối chiếu lại với phương hướng của mình để xác định vị trí, hóa ra giấy thông hành còn có thể dùng như bản đồ.

Sơ Tranh hơi cúi mắt nhìn Tinh Kiều.

Tinh Kiều xác định rõ phương hướng, rảo bước chân vừa nhỏ vừa ngắn đi về một hướng.

Thân ảnh nho nhỏ, lúc này nhìn lại có nét cô đơn trong can đảm.

Con ngươi Sơ Tranh khẽ nheo lại, cô che ô chậm rãi đi theo phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip