chương 23

Cậu ta cảm giác mình trước kia là coi thường Hye Sun, cô quả nhiên giống như Clara nói không biết xấu hổ.

"Không biết trời cao đất rộng, một ngày nào đó, cô khóc đều không có chỗ để khóc."

Hye Sun cầm điện thoại di động, nghe JungKook thanh âm giễu cợt, nói: "Nếu như không có chuyện gì nói, tôi liền ăn tỏi rồi."

JungKook đặc biệt gọi điện thoại tới mắng cô, cũng hẳn mắng đủ rồi chứ!

Hye Sun giọng điệu cứng rắn mới vừa nói xong, JungKook đã giành trước cô một bước, cúp điện thoại.

Cô nhìn cuộc gọi bị cắt đứt, quả thật là không biết nên nói cái gì.

Chia tay người là cậu ta, hiểu lầm mình cũng là cậu ta!

Cô không có tìm JungKook tính sổ liền coi như xong, từ khi mình qua tới, cậu ta liền khắp nơi nhằm vào cô. Giống như kiếp trước cô thiếu nợ cậu ta mấy tỉ vậy.

Không người nào rảnh rỗi tới mức này, Hye Sun cũng coi là mở rộng tầm mắt.

Jimin nhìn Hye Sun lần nữa ngồi trở về, có thể cảm giác được rõ ràng tâm tình, "Điện thoại của ai? Tức giận như vậy? Nhà em gọi sao?"

"Không phải, là một cái người đáng ghét." Hye Sun đem điện thoại di động buông xuống, uống một hớp nước.

Thật sự tức giận!

Cô hiện tại đột nhiên bắt đầu đối với cuộc sống của mình sinh ra hoài nghi, mình trước kia, rốt cuộc là lúc nào mù, làm sao lại có bạn thân với bạn trai như vậy?

Cô đưa tay cầm lấy quả vải mới vừa rồi dì Han đưa vào, bắt đầu bóc, rất nhanh liền lột một đống vỏ tú lu.

Ăn no, mới tạm thời đè xuống lửa giận trong lòng.

Jimin nhìn Hye Sun không nói một lời, đợi cô bớt giận, mới mở miệng hỏi: "Hôm nay bụng còn đau không?"

Hye Sun sửng sốt một chút, nhớ tới tối hôm qua thân mật, khặc một tiếng, "Đã tốt hơn nhiều."

Bình thường chẳng qua là ngày thứ nhất thời điểm hơi đau một chút, hôm nay mặc dù vẫn có chút không thoải mái, nhưng cũng không trở thành liền nói đều không nhúc nhích.

Jimin nói: "Vậy thì tốt! Cơm cũng ăn xong, trái cây cũng ăn rồi, có muốn lên trên giường nằm một lúc?"

"Chú thì sao?" Hye Sun nhìn lấy Jimin, ý của cô, là muốn hỏi một chút anh định làm cái gì, kết quả, sau khi hỏi xong, luôn cảm thấy nơi nào thật giống như không đúng lắm.

Jimin nhìn lấy Hye Sun, có chút ngoài ý muốn, "Làm sao, muốn để cho anh ngủ cùng em?"

"..." Nói nghiêm túc, Hye Sun lúc này, chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Cô nói: "Không có! Tôi chỉ là muốn hỏi một chút chú buổi chiều muốn làm cái gì."

"Không làm cái gì, ở cùng em."

"..."

Hye Sun đẩy Jimin trở về phòng xong, đóng cửa lại, lập tức trở nên có chút khẩn trương lên.

Cô nhìn lấy Jimin, "Ban ngày đi ngủ, hình như không hay lắm?"

"Bác Sĩ nói, em như vậy cần phải nghỉ ngơi nhiều."

"Tôi lại không phải là bị bệnh." Hye Sun cúi đầu, vô cùng khẩn trương, đến nỗi tay đều không biết để ở chỗ nào tốt rồi.

Chính cô tự ngủ trưa là không có ý kiến, nhưng, nghĩ đến có anh ngủ cùng, liền đặc biệt lúng túng.

Jimin nhìn lấy cô, "Không ngủ sao? Vẫn là, cần anh ôm em lên giường?"

"... Không, không cần đâu." Cô có tay có chân, Jimin hành động bất tiện, nếu để cho anh giúp, vậy còn cần nói sao?

Hye Sun rất nhanh liền đi đổi lại "Quần áo ngủ", nằm ở trên giường.

Jimin đưa tay, giúp cô đắp chăn, anh cùng cô khoảng cách rất gần, cơ hồ chỉ cần anh vừa cúi đầu, liền có thể hôn cô.

Hye Sun nhìn anh một cái, chột dạ nói: "Tôi... Tôi ngủ trước!"

"Ừm."

Cô khẩn trương nhắm mắt lại, anh nhìn lấy cô như vậy, nhịn không được bật cười.

Làm sao bây giờ? Cô càng như vậy, làm cho anh càng muốn bắt nạt cô!

Hye Sun mặc dù nhắm mắt lại, không thấy được cái gì, nhưng, làm Jimin cúi đầu xuống, môi cơ hồ áp vào trên mặt của cô, cô vẫn là bị dọa sợ đến mở mắt...

Cô nhìn lấy Hye Sun, hết lần này tới lần khác Jimin không tránh không né, duy trì cái khoảng cách vô cùng xấu hổ này thản nhiên nhìn lấy cô.

Cô càng lúng túng hơn!

Nhìn lấy anh, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, chẳng qua là mở to mắt nhìn lấy Jimin.

"Ngủ đi!" Anh cơ hồ là dán vào mặt của cô đang nói chuyện.

Hye Sun nói: "Tôi không ngủ được."

Anh như vậy, coi làm sao ngủ a!

Cô đang khẩn trương chết đi được đây?

Jimin giơ giơ lên môi: "Không phải là em bảo anh ngủ cùng em sao?"

"..." Hye Sun thề, cô cũng không có nói qua lời như vậy, rõ ràng là anh hiểu lầm rồi.

Cô nhìn Jimin , lấy dũng khí nói: "Chú, chú là chính nhân quân tử, sẽ không hôn trộm tôi, đúng không?"

"Chính nhân quân tử?" Jimin nhìn lấy coi, "Ai nói với em?"

"..." Hye Sun vốn là nghĩ, cô nói như vậy, anh thuận theo lời của cô, liền sẽ tiếp theo, làm sao biết, anh lại không thèm để ý chút mặt mũi.

Đây chính là rõ ràng muốn hôn cô?

Hết lần này tới lần khác, thân phận của cô bây giờ, là vợ của Park Jimin, muốn tránh, còn không tránh khỏi, cô không thể làm gì khác hơn là nhận mệnh mà nhắm hai mắt lại.

Run rẩy lông mi, cô lộ ra vẻ khẩn trương nồng đượm hơn.

Trong lòng Hye Sun lộn xộn mà nghĩ, cũng còn khá Jimin không thể sinh con, nếu không, đến lúc đó anh muốn cho cô sinh con mà nói, phải lúng túng đến mức nào?

(Vâng, Jiminie không sinh được, con cứ tự ăn ủi mình như vậy đi Sunnie ạ)

Ngay lúc Hye Sun chờ lấy nụ hôn của anh, cửa phòng bị gõ.

Jimin đi mở cửa.

Hye Sun len lén mở mắt ra, nhìn thấy Jang Hyuk nói chuyện với anh, sau đó, hai người cùng đi ra ngoài, còn đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Hye Sun nằm ở trên giường, thấy anh một mực không có trở lại, lấy điện thoại di động ra chơi một hồi.

Ngày mai là sinh nhật của chủ nhiệm lớp, lớp học đang thương lượng giúp thầy giáo tổ chức sinh nhật. Hye Sun nhớ tới thầy giáo chủ nhiệm lớp, đối với cô tốt vô cùng.

Biết nhà Hye Sun nghèo, thầy luôn hỗ trợ Hye Sun, có lúc Hye Sun kêu đến bên trong phòng làm việc, đi thu thập bên trong giấy vụn, sau đó để cho Hye Sun đem những thứ kia giấy vụn cầm đi bán, có thể đổi lấy một ít tiền tiêu vặt.

Mặc dù không nhiều, nhưng, đây cũng là thầy đối với cô một loại trợ giúp.

Hơn nữa, thầy Bae cũng sẽ thường xuyên khích lệ cô, nói cho coi biết, đi học là con đường ra duy nhất, vô luận điều kiện gia đình khó khăn đi nữa, đều không thể bỏ học.

Là một cái đối với nàng ảnh hưởng rất lớn.

Hye Sun đang do dự có muốn đi hay không đi, đột nhiên, Clara lại tag tên cô vào bài viết trên nhóm lớp: " Hye Sun, cậu bây giờ không phải là ở thành phố Fire sao? Thầy Bae tốt với cậu như vậy, cậu không đến tham gia?"

Hye Sun có chút không nói gì,sinh nhật thầy Bae , đi tham gia là phải, chẳng qua là, Clara tag tên cô như vậy, là có ý gì?

Cô ta lại muốn làm chuyện xấu gì?

Bởi vì Clara đăng, nhiều người đều đi theo điểm danh Hye Sun, "Đúng vậy, Sunnie, cậu không đến liền không nói được! Cậu là lớp phó học tập của lớp mình mà!"

Loại thời điểm này, Hye Sun cũng không thể chối bỏ, nàng trả lời: "mình sẽ đi."

Sau đó cơ hội gặp mặt càng ngày sẽ càng ít, hiện tại đi xem một chút thầy Bae, là chuyện cô nên làm.

Nhìn thấy Hye Sun đáp ứng, Clara giơ giơ lên khóe miệng, hỏi người đang chơi game- JungKook , "Ngày mai thầy Bae sinh nhật, anh muốn tới không?"

"Không đi." JungKook hai ngày nay tâm tình xấu tới cực điểm, nhất là mới vừa... Thái độ Hye Sun, càng làm cho cậu ta kìm nén đến hoảng.

Clara nói: " Sunnie mới vừa đáp ứng muốn đi, anh cũng không đi sao?"

"..." JungKook có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó sửa lại, "anh đi."

Clara thấy JungKook bởi vì Hye Sun đổi lời nói đổi đến nhanh như vậy, con ngươi âm thầm, liền biết JungKook quan tâm Hye Sun, nghĩ đến đây, cô ta liền giận đến bầm mặt.

Cô ta nơi nào không thể so với Go Hye Sun ?

Go Hye Sun trừ sẽ học ra, có điểm nào, có thể cùng với cô ta so với?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip