chương 70

Eun Ji thở dài một cái, nói: "chị mới vừa còn chứng kiến Sunnie ở trong phòng bếp, bảo là muốn làm món em thích ăn nhất. Người ta dành cả ngày nghỉ hiếm hoi cho em, tất cả tâm trí đều đặt trên người em, em lại còn tức giận!"

Park Jimin có chút ngoài ý muốn nhìn lấy Eun Ji, "cô ấy đang ở phòng bếp?"

"Đúng!" Eun Ji nhìn lấy Park Jimin, "em không biết chứ, con bé đều bận rộn một hồi lâu, chị con bé không làm được, muốn giúp nó, con bé còn không cho."

Eun Ji nói lời này, làm cho sự không thoải mái trong lòng Park Jimin trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Kết quả, Eun Ji vừa mới dứt lời, Hye Sun liền gõ cửa, cô đứng ở cửa, không nghĩ tới Eun Ji cũng ở đây, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "em có thể vào không?"

Cô mới vừa làm xong từ trong phòng bếp đi ra, tạp dề vẫn còn ở trên người, thoạt nhìn rất biết điều bộ dáng.

Eun Ji hỏi: "Thức ăn làm xong rồi sao?"

Hye Sun gật đầu: "vâng ạ, có thể ăn cơm rồi."

Cô nhìn một chút Park Jimin , biết anh còn đang tức giận, cho nên muốn làm chút chuyện tới dỗ anh.

"Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Eun Ji cố ý nắm cả bả vai của Hye Sun, mang theo cô đi ra ngoài.

Jimin nhìn lấy một màn này, nhíu mày một cái, anh biết, Eun Ji là cố ý cùng anh đối nghịch.

Trơ mắt nhìn lấy Hye Sun bị Eun Ji mang theo ra cửa.

Park Jimin ngồi trên xe lăn, nhìn lấy hai người đi ra, nhớ tới Eun Ji nói: Hye Sun mới vừa ở trong phòng bếp làm món anh thích ăn.

Anh nhìn về phía Jang Hyuk , "cậu không phải nói cô ấy đang ngủ sao?"

Jang Hyuk xấu hổ, "Tôi không thấy cô ấy đâu, tưởng là cô ấy đi ngủ."

Không nghĩ tới Hye Sun lại đi làm thức ăn, lấy lòng Park Jimin rồi.

Hye Sun đi theo Eun Ji đến hành lang, dừng bước, nói: "Chị, chị đi trước đi, em đi gọi chú ấy."

Eun Ji nói: "nó lúc nãy nghe thấy rồi, nó sẽ tự xuống thôi."

"Em còn có chút chuyện muốn nói với chú ấy." Mặc dù Eun Ji nói như vậy, nhưng Hye Sun vẫn không yên tâm.

Dù sao anh còn đang tức giận, cô vì dỗ anh, mới bận rộn như vậy nửa ngày, chính là vì tìm một cái cớ để cho anh nói chuyện với mình.

Eun Ji nhìn một chút Hye Sun cố chấp bộ dáng, không nhịn được cười một tiếng, "Được rồi."

Chị vốn là muốn cùng Park Jimin đùa một chút, nhìn ra được, mới vừa Jimin biết Hye Sun đang làm thức ăn, cũng đã mềm lòng.

Eun Ji đi sau, Hye Sun mới một lần nữa tiến vào thư phòng.

Park Jimin mới vừa giáo huấn xong Jang Hyuk, chuẩn bị cùng Jang Hyuk cùng nhau đi xuống, liền thấy rời đi Hye Sun trở lại.

"Chú ơi, ăn cơm thôi." Hye Sun nhìn lấy anh, lấy lòng nói: "Tôi làm món chú thích ăn nhất đấy. Chú tha thứ cho tôi một lần, có được hay không? Tôi bảo đảm, lần sau không bao giờ cùng người khác nói chuyện nữa!"

Trước trong thang máy còn nói tên của Kim Taehyung, cô bây giờ là trực tiếp liền tên của Kim Taehyung đều không nhắc đến, có thể thấy cô là biết bao thành tâm.

Jang Hyuk đứng ở một bên, phát hiện Hye Sun còn rất cơ trí, làm được loại trình độ này, không nói Park tiên sinh, coi như là anh ta, cũng phải mềm lòng.

Park Jimin cũng không nói lời nào, chẳng qua là nhìn lấy trên mặt Hye Sun nụ cười ấm áp.

Anh cũng không tức giận, nhưng, nhìn lấy Hye Sun trịnh trọng như vậy theo sát anh nói xin lỗi, anh trong lúc nhất thời lại có điểm không biết rõ làm sao tiếp lời.

Cũng may Jang Hyuk hiểu chuyện, Park Jimin bắc thang cho anh, giúp đỡ Hye Sun khuyên nhủ: "Park tiên sinh, đến giờ rồi, chúng ta trước đi ăn cơm đi."

Hye Sun nhanh chóng tiến tới giúp Park Jimin đẩy xe lăn, "Đi ăn cơm thôi!"

JungKook cùng Taehyung mới từ phòng JungKook đi ra, liền thấy Hye Sun đẩy Park Jimin tiến vào thang máy.

JungKook nhìn lấy phương hướng của hai người, từ cầu thang đi, Taehyung đi theo sau lưng hắn, nói: " Go Hye Sun cùng cậu của cậu quan hệ tốt như vậy à?"

Mặc dù cậu ta cùng Park Jimin chào hỏi, nhưng vẫn có thể ở trên người Park Jimin cảm giác được lãnh đạm xa cách cảm giác.

Hơn nữa lúc trước liền từng nghe nói, Park Jimin là một người rất lạnh nhạt.

Nhưng mà, Hye Sun mới vừa cùng với Park Jimin ở chung một chỗ,bộ dáng lại có vẻ rất vui vẻ.

JungKook nghe được Taehyung hỏi cái vấn đề buồn cười này, không nhịn được cười một tiếng, "sắp kết hôn rồi, có thể không tốt sao?"

"Cái gì?" Taehyung nghe không hiểu.

JungKook sợ cậu ta đợi lát nữa xuống phía dưới lại ngu ngốc, không nhịn được nói thật với Taehyung, " Go Hye Sun là vị hôn thê của cậu tôi, bọn họ sắp kết hôn rồi."

Định chính là tháng mười kết hôn, mà bây giờ, đã là cuối tháng chín rồi.

Không bao lâu nữa, tất cả mọi người đều sẽ biết,tin tức Go Hye Sun gả cho cậu hắn.

"..." Taehyung không dám tin tưởng trợn to hai mắt, "Không thể nào!"

Đột nhiên nghe được tin tức bùng nổ như vậy, Taehyung quả thật là hoài nghi Jeon JungKook là đang đùa.

"Có tin hay không tùy cậu." JungKook đi xuống dưới nhà, Taehyung rất nhanh theo sau, hỏi: " Go Hye Sun điên rồi sao? Cô ấy bằng tuổi tôi và cậu, gả cho cậu của cậu sao được!"

Mặc dù nói, tuổi tác không phải là vấn đề, Park Jimin so với Hye Sun cũng lớn không quá nhiều, nhưng là bây giờ, anh bệnh liệt nửa người, ngồi trên xe lăn, có thể nửa đời sau đều cần người phục vụ, Go Hye Sun đây là điên rồi, mới làm ra quyết định như vậy chứ?

Taehyung nói, giống như là châm một chiếc đinh vào trong lòng Jeon JungKook, ai nói không phải sao?

Hiện tại Hye Sun, phảng phất trúng độc rồi, mặc kệ Park Jimin thế nào, cô chính là phải lấy anh bằng được.

Liền ngay cả mình muốn cùng cô ấy tái hợp, cô ấy cũng không nể mặt mình.

Jeon JungKook hiện tại đã bỏ ý định khuyên cô rồi.

Hắn sẽ chống mắt nhìn, Hye Sun gả cho Park Jimin , nửa đời sau làm sao trải qua.

Cùng với Park Jimin ở chung một chỗ, sớm muộn có lúc cô phải rơi lệ.

JungKook cùng Taehyung từ trên lầu đi xuống thời điểm, trong phòng ăn người đã trải đến đủ, ba mẹ của Park Jimin, còn có Park Eun Ji, cùng với Go Hye Sun và Park Jimin.

Hye Sun ngồi ở trên ghế, cùng Park Jimin giới thiệu: "chú, chú nhìn cái này..."

Park Jimin nhìn sang, ở trước mặt bọn họ mâm thức ăn bên trong, dùng củ cải trắng làm thành hai hình người nhỏ, trông rất sống động, nam một mặt lạnh lùng đem đầu xoay người một bên, nữ tiến tới lấy lòng...

Ngũ quan khắc mặc dù không tính là đặc biệt tinh xảo, nhưng mà, trọng điểm lại tóm đến rất đúng chỗ, rất truyền thần, để cho người ta liếc mắt liền có thể nhìn ra, cô làm cái này chính là cô cùng Park Jimin.

Hye Sun chỉ về hình nhân nữ nói: "Cái này cho chú, cái này chính là tôi rồi!"

Cô đem "Park Jimin " đang tức giận kẹp đến trước mặt mình trong khay.

Cô nhìn Jimin, nói: "chú nhìn xem, tôi đều đem mình đưa cho chú rồi, chú à, chú hiểu tôi nhất, còn muốn tiếp tục giận tôi sao?"

Eun Ji liền ngồi ở bên cạnh, đem lời của hai người nghe được rất rõ ràng, không nhịn cười được, " Sunnie, em còn có thể làm cái này, thật là lợi hại a."

Có thể đem củ cải cắt tỉa thành như vậy, Eun Ji cũng không biết nên khen Hye Sun tay nghề nấu ăn khá, hay là khen cô mỹ thuật căn bản tốt.

Hye Sun cười một tiếng, "Chỉ là làm chơi thôi ạ."

Khi còn bé trong nhà không có cái gì chơi, mẹ cô trồng củ cải, Hye Sun thường xuyên lấy củ cải làm thú vui, vì vậy mà kĩ thuật cắt tỉa rau củ khá tốt...

Chỉ bất quá, cái này cũng không có ích lợi gì, dù sao cô cũng không có ý định đi làm đầu bếp.

Nhưng mà, ở trong mắt người nhà họ Park, cái này cũng đã rất lợi hại!
Mẹ Park rất chiều chuộng Park Jimin , cho nên nhìn thấy Hye Sun dỗ Park Jimin, nhìn Hye Sun liền đặc biệt thuận mắt.

Cười khích lệ nói, " Sunnie tay nghề nấu nướng không tệ a! Trước nghe dì Han nói, mẹ còn không tin, hôm nay thấy mới biết."

Chỉ là thoạt nhìn, cũng rất thèm ăn.

Eun Ji phụ họa theo, "Đúng a! Nhìn đã thấy ngon miệng rồi."

Chị vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp hai tấm ảnh.

Hye Sun cầm đũa,gắp thức ăn cho ba Park cùng mẹ Park, cười nói: "Đến lâu như vậy, lần đầu tiên nấu cơm cho ba mẹ ăn, ba, mẹ, nếm thử, mong hai người đừng chê thức ăn con nấu là được ạ."

Ba Park nhìn lấy Hye Sun như vậy, nói, " Sunnie khách sáo rồi."

Mẹ Park nhìn lấy Hye Sun, cũng không nhịn được cười một tiếng.

Mặc dù trong nhà Hye Sun không có thứ gì, mẹ thậm chí có điểm không giảng đạo lý, nhưng Hye Sun thật biết điều, lại dỗ được Park Jimin vui vẻ,một điểm này, để cho người trong nhà đều rất hài lòng.

Park Jimin ngồi ở một bên, nhìn lấy Go Hye Sun, nhu thuận lại lễ phép bộ dáng, vốn là ở trên lầu, nghe nói cô vì mình mà làm thức ăn, anh cũng đã hết giận rồi.

Hiện tại nhìn lại cô như vậy, ngực càng là mềm đến đạp một cái hồ đồ.

Hye Sun ngồi trở lại,gắp cho Park Jimin thức ăn, "chú ơi, chú nếm thử một chút cái này,là thứ chú thích nhất. Ăn có ngon không?"

Park Jimin nếm thử một miếng, gật đầu, "Ăn ngon lắm."

Tâm đều bị cô ngâm đường rồi còn có thể ăn thức ăn cô làm mà cảm thấy không ngon sao, cho dù bây giờ có cho anh ăn thuốc trừ sâu anh vẫn cũng cảm thấy ngọt.

Thấy anh rốt cuộc mở miệng nói chuyện với mình, Hye Sun cười một tiếng, anh chịu để ý đến cô là tốt rồi, cô là thật sự sợ hãi anh bởi vì chuyện của Kim Taehyung tức giận.

Park Jimin nhìn lấy Hye Sun, đột nhiên nhìn thấy trên tay cô có băng dán cá nhân, cau mày, "Tay em bị làm sao thế?"

Hye Sun nói: "Không có việc gì."

Bởi vì không quen dùng đồ bếp của Park gia, không cẩn thận bị một vết thương nhỏ, nhưng cô đã xử lý rồi.

Biết Park Jimin cho tới bây giờ đều không thích cô bị thương, cô theo bản năng mà vừa muốn đem tay giấu đi, thả vào dưới bàn, nhưng mà, một bàn tay lớn, lại từ dưới bàn, nắm tay cô.

Trong nháy mắt, Hye Sun có cảm giác bị điện giật, là điện cao thế, điện cao thế đấy!!!

Cô nhìn Park Jimin một cái, Park Jimin dùng một tay khác cầm đũa lên, gắp thức ăn, nghiêm túc ăn, phảng phất như anh không hề làm gì cả, càng không có len lén đi cầm tay Hye Sun.

Sau khi ăn xong, tất cả mọi người giải tán, Hye Sun cùng Park Jimin cũng trở về phòng của mình.

Jimin ngồi trên xe lăn, Hye Sun ngồi xổm ở trước mặt anh, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to nhìn anh.

Jimin nhìn thấy cô như vậy, hỏi: "Nhìn anh như vậy làm cái gì?"

Như vậy trừng trừng mà nhìn lấy anh, phảng phất là một loại câu dẫn vô hình thật mê người...

Hye Sun giơ giơ lên khóe miệng, "Tôi chính là muốn nhìn một chút, tại sao bình thường chững chạc như vậy, làm sao lại dễ ăn giấm như thế! Chú là thùng giấm sao?"

Trước mặt mới ăn giấm của huấn luyện viên Lee, nơi này lại tới ăn giấm của Kim Taehyung, mặc dù cô biết, chuyện này đúng là bởi vì Kim Taehyung mà ra, nhưng là, Park Jimin ăn giấm, cũng quá đáng sợ rồi.

Anh nói: "Trách anh?"

Đều là vì cô vô cùng đáng yêu, mới để cho người khác luôn muốn theo đuổi như thế.

Hye Sun dịch chuyển về phía trước, cầu sinh dục vọng mười phần mà tiến tới trước mặt Park Jimin, nắm tay anh, nghiêm túc nói: "Trách tôi, cho nên, tôi nói xin lỗi với chú! Không tức giận nữa, có được không?"

Park Jimin nhìn lấy cô cặp kia phảng phất mắt biết nói chuyện, đưa cô kéo lên, để cho cô ngồi ở trên chân mình, ôm cô, dán vào lỗ tai của cô, nói, "em rất biết dỗ ngọt anh!"

Hye Sun bắt được bên hông hai tay kia, cúi đầu cười nói: "Đó là bởi vì tôi rất sợ chú không để ý tới tôi nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip