Chương 20: Tình bạn hiếm có.

'Reng reng reng....'

Một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn quơ loạn trên giường tìm điện thoại, Điển Nhu cầm lấy mắt không mở mà ấn nghe máy

- Alo~

Giọng nói vừa ngủ dậy, mang theo vài phần lười nhác cùng quyến rũ khó tả

- Là anh, tiểu Nhu em đã khỏe chưa?

- Ồ, anh nào?

- Thành Nghị

- À

- Vẫn đang ngủ sao?

- Biết rồi còn hỏi, cúp đây

Chưa để người bên kia trả lời, Điển Nhu thẳng tay cúp máy. Tiếp tục tiến vào mộng đẹp đánh cờ cùng Chu Công

Tám giờ sáng tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài khiến Điển Nhu khẽ nhíu mày khó chịu, cô uể oải rời giường, lê lết tấm thân mệt rã rời ra mở cửa

- Tiểu Nhu!!

Giọng nói trong sáng nhí nhảnh mang theo vài phần vui vẻ của Giải Hồi vang lên khi thấy Điển Nhu ra mở cửa

- Ừm vào đi

Điển Nhu đưa tay lên miệng che lại để ngáp, lại gãi gãi đầu buông cửa ra xoay người tiếp tục nằm vật lên giường

- Cậu đã khỏe hơn chưa?

- Đã khỏe rồi

- Hôm qua là bọn mình sơ xuất, để con nhỏ độc ác đó có cơ hội

- Là do cô ta, không phải do các cậu

- Một phần cũng là do bọn...

- Được rồi, được rồi, tớ sẽ tính sổ với cô ta sau. Giờ mình mệt quá, ngủ một chút lại dậy đi chơi

- Được, cậu ngủ đi. Mình sẽ ở đây với cậu

- Ừm

Điển Nhu vùi mình vào trong chăn, lại chìm tiếp vào giấc ngủ. Cô mệt, hôm qua cô mê man rồi sau đó không biết kiểu gì lại lên giường ngủ luôn với Hoắc Quân. Nên giờ cô phải ngủ bù, mệt quá

Giải Hồi nhìn Điển Nhu mệt mỏi nằm đó đau lòng không thôi, cô ngồi một bên xem điện thoại nhắn vào nhóm wechat

[Giải Hồi: Điển Nhu đã hạ sốt, giờ vẫn đang ngủ]

[Mĩ Lệ: Cậu ấy đang ở phòng à?]

[Giải Hồi: Ừm, mình đang trong phòng cậu ấy]

[Tiên Tiên: Để mình sang]

[Mĩ Lệ: Mình cũng sang]

[Giải Hồi: Tới cửa thì nhắn cho mình, đừng gõ cửa]

Nhắn xong mấy dòng đó, liếc nhìn qua Điển Nhu khẽ thở dài

Một lúc sau thì tin nhắn đến, Giải Hồi nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa nhìn ba cô bạn

- Vào đi, đừng phát ra tiếng động

Ba người làm hành động 'ok' đi vào, nhìn cô gái đang say giấc trên giường, sự phẫn nộ đối với Cố Hiểu Tinh càng lúc càng lớn

Đồng hồ điểm 10 giờ, Điển Nhu chậm rãi mở mắt ra, chóng tay lên giường ngồi dậy ngẩn ra một chút, rồi nhìn sang chỗ ba cô gái đang nhìn chằm chằm vào cô

- Xin chào

- Haha tiểu Nhu, trông cậu ngốc quá

Ba cô gái đồng thanh cười lớn

- Azzz đừng cười nữa, để mình đi sửa soạn một chút, xong rồi đi chơi

- Được, cậu đi đi

Mĩ Lệ điều chỉnh lại giọng nói

Điển Nhu bước xuống giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh đánh răng, rửa mặt, tắm rửa thay quần áo

15 phút sau cô bước ra với áo giả bra hở bụng có ren đen, quần jean đen bên ngoài khoác cardigan mỏng màu xanh dương

- Đi thôi

Thấy Điểm Nhu ba người cũng lần lượt đứng lên, đi theo cô ra ngoài

- Hôm qua Hoắc Quân đưa mình về à?

- Đúng vậy, nghe mấy người kia nói là thế

Tiên Tiên ôm cánh tay Điển Nhu khẽ trả lời

- Ồ

- Sao thế?

Mĩ Lệ nhìn nét mặt căng ra của Điển Nhu hỏi

- Không sao, chỉ ngạc nhiên thôi

- Gì mà ngạc nhiên. Tớ thấy tiếp theo là ba người kia cũng sẽ như thế với cậu á

- Như thế với tớ?

- Chứ còn gì nữa, Tiêu Vũ hôm qua cầu cậu cho cơ hội, xong lại tới Hoắc Quân cả đêm chăm sóc cậu. Cậu thử nói xem?

- Hắn là bác sĩ, gặp bệnh nhân thì đó là điều hắn nên làm

- Mình thấy không như thế đâu

Giải Hồi híp mặt nhìn Điển Nhu tỏ vẻ

- Mặc kệ như thế nào, mình ngại phiền

- Bọn Hàn Dương kia

Mĩ Lệ reo lên, kéo tay Điển Nhu chạy tới

- Các cậu!

- Chào

- Hj, Điển Nhu đã khỏe hẳn chưa?

- Sáng hảo. Ổn chứ?

- Mĩ Lệ chạy chậm một chút, té thì làm sao

- Hì hì

Mĩ Lệ vừa nghe Bách Dật nói thì thả bước chân chậm lại

Điển Nhu nghe câu hỏi của ba người kia, nhướng mày một chút rồi cũng từ từ trả lời

- Đã khỏe, hôm nay có thể đi chơi

- Vậy đi đâu?

- Tùy ý

- Sáng nay đi khu vui chơi thấy thế nào?

- Ổn

- Tối mở party

- Chốt luôn

Mọi người bên cạnh gật đầu đồng ý với kế của Hoắc Thời đưa ra.

Điển Nhu ra vẻ 'các cậu muốn chơi sao cũng được'

- Thế giờ có đi ăn không thế? Tớ đói

Điển Nhu vô thức đưa tay xoa bụng, nhìn đám người vẫn còn đang bàn luận việc đi chơi kia

- Cậu vào gọi món đi, bọn tớ sẽ vào sau

- Ok

Đáp lời Cận Du Thần xong Điển Nhu quay người đi vào sảnh ăn, ngồi vào bàn, giơ tay gọi phục vụ

- Quý khách cần dùng gì ạ

Phục vụ cung kinh đưa menu cho Điển Nhu

- 4 phần bánh nướng sốt dâu, 4 phần cơm tây, 8 phần nước cam, 4 phần bánh tart trứng bơ sữa, 4 phần salad cá hồi, 8 phần cua sốt phô mai

- Xin quý khách đợi một lát, đồ ăn sẽ được phục vụ lên ngay

Nhận lấy menu, phục vụ xoay người cho người báo với đầu bếp

Năm nam chính cũng vừa xử lí công việc xong, bước xuống thì nhìn thấy Điển Nhu ngồi một mình tại bàn ăn

Tiêu Vũ cùng Hoắc Quân bước lại, hai người ngồi hai bên kẹp lấy Điển Nhu ở giữa

Điển Như khó hiểu nhìn hai tên này

Bên kia có bàn trống sao không ngồi?!!!

Tính giành bàn với cô hả?

Tính đánh nhau hay gì!????

- Tiểu Nhu, sao em dậy không gọi cho anh?

Tiêu Vũ lên tiếng, bàn tay nắm lấy tay của Điển Nhu vuốt ve

- Em vừa dậy, sẵn tiện xuống ăn trưa luôn

- Vậy cũng phải gọi cho anh chứ

- Quên

Điển Nhu không nhanh không chậm đáp lại, tùy ý để Tiêu Vũ nắm tay

- Đã khỏe chưa?

- Khỏe

- Có thấy chỗ nào khó chịu không? Đặt biệt là chỗ giữa hai chân em?

Điển Nhu liếc nhìn qua tên Hoắc Quân ý hỏi hắn muốn gì

- Không cần nhìn anh như thế, tối qua làm cũng đã làm. Em còn ngại ngùng gì cơ chứ

- Hoắc thiếu, có ai nói anh rất vô sỉ hay chưa?

- Chưa từng

- Giờ có rồi đó

- Em quá khen rồi

- Ồ?

Điển Nhu mặc kệ cái tên Hoắc Quân đang lải nhải không ngừng bên tai, tốt nhất là đừng để ý hắn.

Tiêu Vũ nghe vậy cũng đủ hiểu tối qua hai người xảy ra chuyện gì, mày rậm khẽ nhíu lại, rồi lại trở về bình thường

Ba tên nam chính kia cũng đi qua, ngồi xuống im lặng không nói gì

Phục vụ đã đưa đồ ăn lên, đám bạn cũng đã vào bàn, đến giờ ăn rồi, chỉ có ăn mới khiến con người ta hạnh phúc

____________________________

🐰Sab: Vô sỉ quá trời rồi nha

Bé⭐cầu các chị ấn ạ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip