Chapter 6

"Saguru"? Shiho giật mình khi nghe thấy cái tên ấy. Cô khép người bên tường, nheo mắt nhìn ra hai người đang đứng phía xa kia. Chàng trai có dáng vẻ điềm tĩnh, đang đứng đút tay trong túi quần, không có vẻ gì là thắm thiết lắm như cô gái kia. Shiho nhíu mắt nhìn. Đúng là anh ta. Vậy còn cô gái tóc vàng kia chính là... Shiho từ từ lùi người lại phía sau. Cô đứng lặng im một lúc lâu rồi bỏ đi với những ý nghĩ rối bời.

...
...
...

- Em buông anh ra được rồi chứ? - Saguru nhẹ nhàng gỡ vòng tay của Kristen ra khỏi cổ mình.

- Gì chứ? Lâu lắm rồi em mới gặp anh...

- Thì sao? Đừng cư xử như thể chúng ta có gì đó với nhau như thế. - Giọng Saguru vẫn đều đều.

- Hừ... Vì cô gái tóc nâu đó à? Cô ta có gì đặc biệt chứ?

- ...

- Anh chưa bao giờ đưa em đi cùng mỗi khi đi phá án cả. Tại sao lần này lại đưa cô ta theo chứ? Thật vô lí...

- Chẳng phải đã nói rồi sao? Cô ấy là nhân viên của Gary Shelton...

- Vậy tại sao anh lại quan tâm đến cô ta như vậy?

- Không như em nghĩ đâu - Saguru thở hắt ra rồi anh cố cười gượng - Đừng làm khó cô ấy, được chứ?

Kristen nhìn anh rồi nhếch mép.

- Nếu em vẫn cứ muốn làm khó cô ấy thì sao?

Saguru đáp lại bằng một nụ cười nhưng ánh mắt của anh thì đầy cương quyết.

- Anh sẽ không để em có cơ hội làm điều đó đâu. Anh sẽ bảo vệ cô ấy đến cùng.

Saguru quay lưng trở về phòng mình. Anh không biết là sau lưng anh, Kristen đang đứng lặng người vì tức giận. Bàn tay cô nắm chặt như thể đang nghiền nát thứ gì đó. Trong mắt chỉ còn thấy sự ghen tức đang dâng trào.

...
...
...

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi họ chính thức bước vào vòng hai nhưng vẫn chưa có thông báo gì. Cuộc đấu giá như bị đóng băng lại. Không chỉ vậy, một cuộc "chiến tranh lạnh" cũng đang âm thầm diễn ra giữa Saguru và Shiho. Hai ngày liền họ chẳng nói với nhau lấy một lời. Về phía Saguru, anh chẳng mấy bận tâm về chuyện này. Anh đang điều tra một số việc nên chẳng có thời giờ lo lắng. Chỉ có điều, thỉnh thoảng Shiho bỏ đi đâu đó mà không nói lại với anh khiến anh khổ sở đi tìm. Dẫu sao, anh nghĩ, anh cũng nên cho cô chút không gian riêng, miễn là anh luôn theo sau bảo vệ cô là được. Còn về phía Shiho, sau một loạt sự kiện xảy ra, cô không còn coi Saguru là người cô có thể tin cậy được. Cô lẳng lặng làm việc riêng của mình, đồng thời luôn cảnh giác, đề phòng với anh. Chính cô là người giữ im lặng trước trong những cuộc hội thoại của hai người, khiến cho không khí giữa họ trở nên kì cục thế này.

Sáng sớm, như thường lệ, Saguru bưng khay đồ ăn sáng đặt lên bàn. Shiho vẫn đang ngủ. Ở cùng phòng với cô vài ngày nay khiến anh nhận ra một điều là cô chưa bao giờ thức dậy sớm hơn 9 giờ cả. Saguru bất giác mỉm cười nhìn cô gái đang nằm quay lưng lại phía anh. Đúng là một cô gái kì lạ. Anh hít một hơi thật sâu rồi tiến đến bên giường, cầm mép chăn định kéo lên che kín người cô thì cô bật dậy. Shiho lạnh lùng nhìn Saguru. Saguru hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn mỉm cười.
- Bữa sáng sẵn sàng rồi. Cô đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng đi.

Khi Shiho bước ra khỏi nhà tắm, Saguru đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Cô nhìn anh với chút tò mò nhưng cũng không có ý định hỏi, một phần cũng bởi vì cô quá chán ngán kiểu trả lời nửa chừng của anh rồi. Như đọc được điều đó trong mắt cô, anh nói:

- Cô đã nói đúng. Nơi đây càng lúc càng không bình thường. Đã sang ngày thứ ba rồi mà bọn họ vẫn không đưa ra một thông báo gì về vòng thứ hai.

Shiho nghiêng đầu tỏ ý muốn nghe thêm.

- Ý tôi là, có vẻ như, vòng hai này xảy ra ngoài dự định của bọn chúng. Chúng còn giữ chúng ta lại nơi đây, nghĩa là cuốn sách chưa được mở ra. Có thể, cuốn sách còn một lớp mật mã nữa. Chỉ có điều, chính những kẻ mở cuộc đấu giá này cũng không biết manh mối để phá lớp mật mã này.

- Vậy... Chúng ta có nên đi tìm cuốn sách không?

- Cô muốn cướp lại cuốn sách từ tay bọn chúng sao?

- Tôi e rằng, nên kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt. Nếu để thêm vài ngày nữa, những người đang bị chúng nhốt lại sẽ chết vì đói khát mất.

- Ừm, tôi cũng đã nghĩ tới chuyện đó - Saguru gật đầu - Vậy tối nay, chúng ta sẽ hành động.
- Nhưng chúng ta sẽ tìm ở đâu đây?

- Chỉ hai chúng ta thôi sẽ không được đâu. Có lẽ, sẽ cần thêm trợ giúp.

- Ở đây mà có người chịu giúp chúng ta sao?

Saguru nở nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.

- Cô cứ từ từ mà ăn sáng đi. Tôi sẽ thu xếp mọi chuyện.
Shiho nhìn theo sau cánh cửa được đóng lại với ánh mắt đầy hoài nghi. Định nhờ cô ta sao? Hừ...

...
...
...

Shiho nhìn đồng hồ thở dài rồi cầm cái kính dò tín hiệu lên, cố định vị xem Saguru đang ở đâu. Kì quái... Không có tín hiệu. Gì thế này? Cô bực mình đập mạnh cái kính xuống bàn. Shiho cắn môi đầy sốt ruột rồi nhìn ra cửa sổ. Ánh sáng từ tòa nhà chính - nơi họ ở vòng trước - thu hút sự chú ý của cô. Thường thì có rất ít đèn được bật. Shiho mở toang cửa sổ để nhìn được cả tòa nhà. Cô nheo mắt nhìn. Một bóng người đang di chuyển rất nhanh qua những ô cửa sổ. Rồi ở một ô khác lại có một bóng người khác đang chạy vụt qua. Rồi lại một ô khác... Những người này đang làm gì vậy? Tại sao họ lại chạy ngang dọc khắp tòa lâu đài như vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở bên đó? Linh cảm có việc chẳng lành, Shiho lập tức rời khỏi phòng, chạy như bay ra khỏi tòa nhà. Cô vừa mở cửa chính ra định chạy qua hành lang sang tòa nhà bên kia thì ... "Bụp". Shiho đột ngột va rất mạnh vào một ai đó khiến cô ngã ra sàn. Cô ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình là cái dáng chống gậy quen thuộc của ông già Morgan Simpson. Ông ta đưa tay về phía cô.
- Cô Miyano, cô không sao chứ?

Shiho tự mình đứng dậy, gật đầu lịch sự nói:

- Tôi không sao cả.

- Có chuyện gì mà cô vội vàng vậy?

- Ở tòa nhà chính, mấy người đó đang vội vã đuổi theo thứ gì đó...

- Thật sao? Có chuyện gì vậy?

- Tôi cũng không rõ. Tôi đang định chạy qua đó thì...

- Hai người đang làm gì ở đây vậy?

Một giọng nói vang lên phía sau ông già Simpson khiến Shiho giật mình, nghiêng đầu qua vai ông ta xem là ai. Chính là gã đã đứng trên bục phổ biến luật chơi của vòng 1. Nhìn phong thái thì có vẻ, hắn chính là người đứng đầu ở đây.

- Bây giờ đã muộn rồi. Sao hai vị không về phòng nghỉ ngơi?

- Chúng tôi thấy có vẻ như tòa nhà chính đang có chuyện nên định qua xem. - Shiho vẫn bình
tĩnh trả lời hắn.

- Ồ... Đã làm phiền đến hai vị rồi. Thực ra chẳng có chuyện gì đâu. Giờ thì hai vị có thể về phòng được rồi.

Shiho gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

- Vậy xin phép, tôi về phòng trước.

Đi trên hành lang về phòng mình, Shiho không thể ngừng nghĩ đến cảnh cô vừa thấy khi ngồi bên cửa sổ. Rõ ràng có chuyện gì đó rất lớn đã xảy ra khiến cho bọn chúng phải hoảng loạn lên như thế. Chắc chắn chúng sẽ canh phòng cẩn mật hơn. Xem ra, tối nay không thể đột nhập vào tòa nhà chính được rồi. Đúng rồi, Hakuba. Anh ta đang ở đâu vậy nhỉ? Nếu anh ta không biết chuyện mà đột nhập vào đó thì không chừng... Phải ngăn anh ta lại. Chết tiệt! Anh ta đi tìm cứu trợ rồi chẳng thèm quay trở về. Làm thế nào đây? Bước chân Shiho nặng trĩu dần. Đôi mắt cô nhắm nghiền cố gắng tập trung suy nghĩ. Cứu trợ ư? Có khi nào là ở chỗ đó không nhỉ? Chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, Shiho rảo bước đến phòng của Kristen với hy vọng là Saguru đang ở đó.

Đứng trước cửa phòng Kristen, Shiho giơ tay lên định gõ cửa rồi lại rụt lại. Mình có quá đường đột không nhỉ? Nhỡ đâu anh ta ở trong đó thật thì mình biết phản ứng ra sao đây? Đừng nghĩ vớ vẩn nữa. Đây là chuyện quan trọng. Nghĩ rồi, Shiho nắm chặt bàn tay vung thật mạnh vào cái cửa. Nhưng cánh cửa mở tung ra đúng vào lúc tay cô gần chạm vào nó. Đằng sau cánh cửa là Kristen với khuôn mặt khá bất ngờ.

- Cô đang làm gì ở đây vậy, cô Miyano?

- Tôi...

- Cô đang làm gì ở đây vậy, cô Miyano?

- Hả?

Giọng nam vừa rồi rõ ràng phát ra không phải ở bên trong phòng mà là cùng ở phía bên ngoài phòng với cô. Shiho quay đầu sang trái thấy Saguru đang đứng cách mình vài bước chân. Cô mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên không kém. Nhanh chóng nhận ra mình vừa tự đào mồ chôn mình, Shiho lập tức mỉm cười điềm tĩnh:
- À, tôi đến đây vì muốn cô cùng hợp tác với chúng tôi có được quyển sách...

- Cái gì? - Kristen cười nhếch mép đầy khinh bỉ - Cô nghĩ tôi sẽ giúp cô giành được quyển sách sao?

- Đúng vậy đấy - Saguru cắt ngang - Người giúp cô giành được quyển sách sẽ là tôi chứ không phải cô Cox đây. Giờ thì chúng ta về phòng thôi.

Saguru tiến đến đẩy lưng cô đi về phía phòng họ.

...
...
...

Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng Saguru. Anh chốt lại cẩn thận rồi quay lại hỏi Shiho với vẻ mặt khó tin.

- Rút cục cô đã nghĩ gì vậy? Cô nghĩ có thể nhờ cô ấy giúp đỡ sao?

Shiho hơi ngạc nhiên. Hóa ra người mà anh định nhờ giúp đỡ không phải là cô ta à?

- Chỉ là ứng biến thôi mà.

- Vậy... tại sao cô lại ở đó?

- Hả?

Dù biết thế nào cũng bị hỏi câu này nhưng do quá gấp nên Shiho không kịp nghĩ ra câu trả lời xác đáng.

- Tôi... tìm anh.

Saguru nheo mắt nghi ngờ.

- Tại sao lại tìm tôi ở phòng cô ấy?

Shiho nhìn đi chỗ khác rồi quay phắt đi.

- Tôi đi tắm trước đây.

Ngay lập tức, Saguru chộp lấy cánh tay Shiho trước khi cô có cơ hội "tẩu thoát". Mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô đầy nghiêm túc.

- Tôi biết cô cho rằng chúng ta quen nhau chưa được bao lâu nhưng tại nơi này, chúng ta chỉ có thể trông cậy và tin tưởng vào nhau mà thôi.

- Thật vậy sao? - Shiho hỏi đầy mỉa mai.

- Ý cô là gì?

Shiho giật lại cánh tay mình khỏi bàn tay Saguru đầy dứt khoát. Cô hít một hơi thật sâu. Dù gì cũng không thể tránh được chuyện này.

- Anh biết không? - Shiho nói nhưng mặt quay đi hướng khác, không thèm nhìn vào Saguru - Một trong những điểm mà phụ nữ hay xịt nước hoa vào nhất chính là phía trong của cổ tay. Đó cũng chính là điểm nước hoa dễ bị phân tán đi nhất. Giả dụ như... người phụ nữ đó vòng tay qua cổ người yêu cô ta, phần cổ tay đó sẽ cọ xát với phần cổ của anh ta, khiến cho mùi nước hoa lưu lại tại chỗ gáy...

Nói đến đây, Saguru cũng đã nhận ra ý Shiho muốn nói đến.

- ...Khi ngủ trên giường, phần gáy của anh ta lại cọ xát với gối vậy nên trên chiếc gối lại phảng phất mùi hương nước hoa... - Lúc này thì Shiho nhìn thẳng vào mắt anh với ánh mắt vừa sắc sảo vừa lạnh lùng.

- Không như những gì cô nghĩ đâu...

- Tôi đã nhìn thấy hai người ôm nhau. Đừng có biện minh.

- Thế nên thái độ của cô mấy hôm nay mới như thế phải không? - Saguru thở dài - Cô nghĩ tôi định phản bội cô rồi giúp Kristen phải không? Cô nhầm rồi.

- Tôi đâu phải người yêu mới của anh. Đừng giải thích cho tôi mấy chuyện đó.

- Được rồi. Chuyện đó để sau. Vậy tại sao cô lại phải tìm tôi? Có chuyện gì à?

- Tôi sợ anh đột nhập vào tòa nhà chính nên chạy đi tìm để ngăn cản anh.

- Tòa nhà chính bị làm sao?

- Tôi không biết nữa. Có chuyện gì đó đã xảy ra. Bọn họ chạy tới chạy lui khắp tòa lâu đài làm gì đó không biết. Tôi nghĩ giờ chắc chúng đã tăng cường cảnh vệ rồi.

- ...

- Tôi định sang bên đó xem thử thì bị kẻ cầm đầu lũ đeo mặt nạ chặn ngay ở cửa.

- Cô chạm trán với hắn một mình sao?

- Không, cả ông Morgan Simpson nữa. Tôi từ phòng khách chạy ra thì gặp ông ta đi từ ngoài vào nên đâm vào nhau. Ngay sau đó thì gặp gã đeo mặt nạ kia.

- ... Cô nói ông Simpson à?

- Phải.

Mặt Saguru thoáng nở một nụ cười khó hiểu rồi anh nhìn Shiho cười.

- Đã muộn rồi. Đi ngủ thôi.

- Anh lại đang giấu tôi chuyện gì nữa vậy?

- Không có gì.

- Anh có biết mỗi lần anh nói dối anh lại nói câu đó không?

- ...

- Chẳng phải anh vừa nói chúng ta phải tin tưởng nhau sao?

- ...
- Thực sự thì... từ lúc mọi chuyện bắt đầu đến giờ, anh đã có quá nhiều chuyện không nói với tôi rồi - Shiho bước thêm một bước đến gần Saguru. Gương mặt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh không chớp mắt. Giọng cô nhẹ thênh, không tức giận, không sốt ruột, không trách móc.

- ...

- Có lẽ, thêm một chuyện nữa không nói với tôi cũng chẳng sao, nhỉ?

Saguru hơi ngạc nhiên. Đây là một trong những câu đối thoại bằng tiếng Nhật hiếm hoi giữa hai người kể từ lúc gặp nhau đến giờ. Shiho lùi lại một bước rồi quay người đi về phía nhà tắm. Thế nhưng cô chỉ có thể đi thêm được một bước nữa rồi đứng yên tại vị trí đó. Bởi lẽ, lại một lần nữa, Saguru nắm chặt lấy cánh tay Shiho.

- Tôi tin cô sẽ giữ bí mật chuyện này.

Shiho quay người mặt đối mặt với Saguru, biết rằng điều cô sắp nghe nhất định sẽ rất nghiêm trọng.

- Biết kể từ đâu đây... - Anh thở dài.

...
...
...

- Vậy là, cậu bạn Kaitou Kid đó của anh đã lần được dấu vết của quyển sách và đến tận đây để ăn trộm nó, phải không?

Saguru gật đầu đáp lại. Shiho chống tay lên cằm, chậm rãi nói tiếp.

- ...Theo như anh nói, cậu ta đã cải trang thành luật sư của ông Shelton để đến biệt thự ông Shelton thu thập tin tức và hiện giờ đang ở dưới lốt... Morgan Simpson?? Thật khó tin. Làm sao anh biết được chứ?

- Cậu ta vô tình nói ra chuyện hai bảo vệ bị bọn cướp giết khi bảo vệ quyển sách. Chuyện đó chỉ có ông Shelton, cô và luật sư của ông Shelton biết, phải không?

Shiho gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

- Nhưng chẳng phải người ta nói Kid chỉ thích ăn trộm đá quý, kim cương hay sao? Tại sao giờ lại đi ăn trộm sách chứ?

- Cô cũng biết mà. Trên quyển sách có một viên ngọc lớn.

- Ừm...

- Sao nữa?

- Tôi luôn tò mò. Tại sao tên trộm Kid đó lại chỉ thích ăn trộm trang sức nhỉ?

- Thực ra thứ cậu ta theo đuổi là một viên ngọc có tên Pandora. Người ta tin rằng nó đem lại sự trường sinh bất tử... Theo như tôi tìm hiểu được thì... đó cũng chính là lí do khiến cha cậu ta bị giết.

- Còn anh thì sao? Lí do thực sự của việc anh tham gia vào vụ này là gì? Anh muốn thắng cậu ta sao?

- Chuyện đó từ lâu nay đã không còn quan trọng với tôi nữa rồi - Saguru mỉm cười - Sau khi biết được mục đích của cậu ta, tôi chỉ muốn giúp cậu ta rời khỏi con đường đạo chích mà thôi.

Shiho mở to mắt nhìn anh ngạc nhiên. Saguru hít một hơi rồi nói.

- Vậy đó, tôi đã nói cho cô tất cả những gì tôi biết rồi đó.

- Được, giờ tôi tin anh hơn một chút rồi. Nhưng có điều, Kaitou Kid đã làm gì mà khiến bọn chúng toán loạn lên vậy?

- Tôi cũng không rõ. Tôi cũng chỉ đoán thôi. Đối với chúng thứ quan trọng nhất bây giờ là quyển sách...

- Hả? Cậu ta ăn trộm quyển sách rồi sao?

- Có vẻ là vậy...

Shiho đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế. Gương mặt cô trở lại vẻ lạnh lùng mọi ngày.

- Tôi đi tắm đây.

Shiho chốt chặt cửa nhà tắm. Hóa ra mọi việc là như vậy... Giờ vấn đề lớn nhất là tên Kid kia... Shiho tựa lưng trên tường nhà tắm, chau mày ngẫm nghĩ. Xem ra phải tấn công trực diện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip