Chương 62

Lê Uyển Đan cười khùng khục làm cho Tiểu Cát khó chịu, "Cô cười gì, có gì đáng cười. Im ngay!"

Lê Uyển Đan nghe xong bỗng dưng ngậm miệng lại im lặng không dám hó hé gì nữa, lát sau Lê Uyển Đan suy nghĩ. Ủa vì sao mình lại sợ cô ta, rõ ràng mình trên cơ cô ta cơ mà.

"Tiểu Cát này, cô họ Tiểu à?" Lê Uyển Đan thấy không khí đột nhiên im lặng nên khuấy động bằng cách hỏi Tiểu Cát vài câu, nhưng mà sau khi hỏi xong thì chỉ muốn tự đập đầu mình một cái để chết đi cho rồi. Hỏi một câu lãng nhách.

Tiểu Cát nghe Lê Uyển Đan hỏi đến cũng chầm chậm trả lời, "Không. Tôi họ Trịnh!"

"Ồ, vậy mà tôi cứ nghĩ cô họ Tiểu!" Lê Uyển Đan đáp lại câu này cũng thật muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống, trả lời toàn mấy câu đâm bang đến câu hỏi cũng lãng xẹt. Vậy mà Tiểu Cát cũng có thể trả lời mình nữa chứ.

"Tiểu Cát cũng chỉ là nhũ danh của tôi!" Tiểu Cát không biết vì sao lúc này cũng nói mấy câu ngớ ngẩn với Lê Uyển Đan, cô ta đã hỏi mình mấy câu ngu ngốc kia thì thôi đi. Chính mình cũng ngu ngốc theo trả lời tất tần tật với cô ta.

Lê Uyển Đan bất ngờ, vì trong công ty cứ gọi cô cô là Tiểu Cát ai ngờ đó chỉ là nhũ danh, đến nỗi Lê Uyển Đan tưởng là cô họ Tiểu.
"Vậy tên thật của cô là gì nhỉ?" Lê Uyển Đan thắc mắc.

"Trịnh Sang Sang!" Tiểu Cát thờ ơ trả lời câu hỏi của Lê Uyển Đan. Tiểu Cát di di ngón tay trên màn hình điện thoại, đúng lúc Ngô Giai Di nhắn tin đến. Trên môi Tiểu Cát cũng bất giác nở ra nụ cười, cuối cùng cứu tinh cũng đã tới, ngày mai Ngô Giai Di sẽ bay về. Trời phật thật phù hộ Tiểu Cát.

Lê Uyển Đan cứ thế lái xe lòng vòng hết chỗ này tới chỗ kia không có điểm dừng khiến cho Tiểu Cát bực bội.
"Rốt cục cô muốn đưa tôi đi đâu đây?"

"Chạy khi nào hết xăng thì thôi!" Lê Uyển Đan cũng thờ ơ đáp lại câu hỏi của Tiểu Cát, Tiểu Cát liếc nhìn Lê Uyển Đan thầm mắng một câu.
"Thần kinh!"

Lê Uyển Đan bật đĩa nhạc của mình lên nghe thử vì nó mới xuất bản hôm qua, giọng hát trong trẻo tựa như chim sơn ca cất lên cùng với điệu nhạc êm dịu khiến cho ai cũng phải nhắm mắt mà thưởng thức. Tiểu Cát nhíu mày, "Tắt đi, hát gì như bò rống!"

"Gì, tôi được giải nữ ca sĩ xuất sắc nhất đến cả già trẻ lớn bé đều thích nghe nhạc của tôi. Vậy mà cô chê giọng tôi như bò rống, đây gọi là đàn gảy tai trâu thì đúng hơn!" giọng hát của Lê Uyển Đan phải nói êm dịu tựa dòng suối, ấm áp như bình minh, thánh thót như chim sơn ca, trong trẻo như sương sớm vậy mà cái con người này lại chê như bò rống. Đúng là anti chính hiệu có khác hoặc là tai cô ta hỏng nặng rồi.

"Không những hát như bò rống mà đến cả nhan sắc của cô cũng y như dạ xoa, mắt lồi, mũi nhọn, mày xụ, mặt dài, đến cả môi cũng méo xệch như hai miếng thịt bò đắp vào, tóc thì tựa như chổi chà lông mày y như hai thanh đoản đao. Nhan sắc của cô doạ ma chúng nó còn phải sợ!" Tiểu Cát không ngừng công kích Lê Uyển Đan làm cho cô trên trán nổi lên một tầng hắc ám, mặt Lê Uyển Đan bây giờ khó coi đến nỗi người khác nhìn vào có thể tưởng là cô đến tháng nên là trở nên cau có.

Lê Uyển Đan trời sinh da trắng hồng mịn màng như da em bé, gương mặt V line không góc chết. Mắt phượng mày liễu, mũi cao thon nhỏ, môi trái tim căng mọng cứ như hoa anh đào đang chớm nở, mi mắt dài cong vuốt, tóc đen nhánh mượt mà như thác nước.

Ngũ quang xảo, mi mục thanh tú đến vậy mà qua miệng của Tiểu Cát không biết đã biến cô thành cái dạng gì. Đúng là đại đại anti có khác, nói câu nào là sát thương giết người câu đó, nếu đó là người khác mà không phải Lê Uyển Đan thì có lẽ đã sớm ôm mặt mà khóc từ lâu rồi.

"Cô có cần nói hơi quá vậy không, anti thì cũng nói đúng một tí chứ. Tôi cũng đâu đến nỗi nào!" Lê Uyển Đan nhăn mặt nói với Tiểu Cát, cha mẹ sinh mình ra gương mặt đẹp như thiên nga mà qua miệng Tiểu Cát liền biến thành vịt bầu, thật khiến cô cảm thấy có lỗi với tạo hoá là không thể tát lập tức cái con anti này chết ngay tại chỗ. Người gì mà độc địa xấu xa, mồm miệng nói câu nào là bắn ra dao lam câu đó thật là khủng khiếp.

"Đó chính là đúng sự thật, cô tự về nhà mà soi gương đi chứ. Đúng là tự luyến!" Tiểu Cát nhìn Lê Uyển Đan bằng một cặp mắt khinh bỉ, đúng là không có điểm nào ưa nổi ngoại trừ cô ta khi nãy dám chống lại Dương Thái Nhi giúp mình, cảnh cáo Dương Thái Nhi thay mình, xoa tay cho mình khi nãy và đứng chắn phía trước bảo vệ mình. Chỉ có làm được vậy thôi chứ có tốt đẹp gì đâu, nữ nhân xấu xa vẫn là xấu xa.

"Cô anti tôi chi bằng đi anti Dương Thái Nhi còn có nghĩa hơn!" Lê Uyển Đan biết mình xinh đẹp, nên không sợ những lời chê bai từ Tiểu Cát. Nhưng có điều Lê Uyển Đan cũng là phụ nữ nên bị chê thậm tệ như vậy cũng khiến cô có chút khó chịu. Ai mà không muốn mình được khen xinh đẹp chứ.

"Tôi thích anti cô hơn được không?" Tiểu Cát đưa tay tắt đĩa hát đang hát đến đoạn cao trào của Lê Uyển Đan, hát khó nghe như vậy mà cứ bắt mình nghe cùng. Muốn nghe thì tự về nhà trùm chăn nghe chứ, đừng có mà tra tấn hai màng nhĩ của cô.

Lê Uyển Đan cho xe dừng trước một bãi cỏ xanh ở vùng ngoại ô, Lê Uyển Đan mở cửa xe ra nhìn vào nói với Tiểu Cát.
"Ra ngoài đi, hôm nay tôi trả lương cho cô. Không mất việc đâu, nốt hôm nay thôi!"

Tiểu Cát nghe trong lời nói của Lê Uyển Đan mang đầy thành ý không hề có vẻ muốn trêu chọc mình nên Tiểu Cát cũng bước ra, Lê Uyển Đan thả mình xuống bãi cỏ. Cô vỗ vào vị trí bên cạnh nói với Tiểu Cát, "Ngồi xuống đi!"

Tiểu Cát ngồi xuống, Lê Uyển Đan đưa tay vén tóc của Tiểu Cát đang bị gió thổi bay tán loạn kia. Tiểu Cát cũng quay sang nhìn cô , bờ môi mỏng xinh đẹp phun ra một câu, "Cô dừng ngay cái trò ái muội đấy cho tôi!"

Lê Uyển Đan lúc này cũng cảm nhận được động tác mình vừa làm cũng có chút gì gì đó thật gây hiểu lầm nên rụt tay lại ấp úng lảng sang chuyện khác, "À ừm gió to quá!"

Thấy Tiểu Cát im lặng nhìn lên bầu trời Lê Uyển Đan cũng tìm chuyện để nói.
"Vì sao cô lại anti tôi nhỉ, chắc chắn nguyên do không phải là tại tôi đáng ghét rồi. Tôi dễ thương như vậy mà!"

Tiểu Cát nhớ lại tầm ba năm trước khi cô còn làm thêm cho quán bánh ngọt, lúc đó Lê Uyển Đan mới vừa nổi tiếng đi qua làm cho fan vây đến kín hết đường đi. Đã vậy còn vướng vào người Tiểu Cát làm cô ngã rơi bánh kem ra đường, đám fan của Lê Uyển Đan không biết điều giẫm nát hết chiếc bánh mà Tiểu Cát sắp đi giao khiến cho cô bị chủ mắng một trận, đền gấp đôi tiền bánh và bị đuổi thẳng cổ. Từ đó Tiểu Cát quyết định lập group anti kêu gọi mọi người chung tay đả đảo Lê Uyển Đan.

Lê Uyển Đan nghe kể xong mà cũng bàng hoàng, nữ nhân này lại thù dai đến vậy. Ghét mình tận mấy năm trời chỉ vì chiếc bánh kem.

Ngồi ở bãi cỏ nhìn ngắm một hồi thì hoàng hôn buông xuống, Lê Uyển Đan muốn đưa Tiểu Cát về nhà nhưng mà cô từ chối. Tỏ ý muốn đi taxi về, nhưng ở vùng ngoại ô này taxi làm sao mà có được nên phải miễn cưỡng lên xe cho Lê Uyển Đan đưa về.

Tiểu Cát ngồi trên xe mệt mỏi, vì giờ này thì cô đã hết làm và đang ngồi ăn cơm ở nhà rồi. Nhưng hiện tại lại phải đi cùng cái con người ngốc nghếch này thật bực bội. Vừa đói vừa mệt, lôi đi từ trưa đến chiều chưa có gì vào bụng.

Lê Uyển Đan tấp xe trước một căn nhà đơn giản, nếu so căn nhà này với phòng ngủ của cô thì có lẽ phòng ngủ của cô cũng lớn hơn vài phần. Tiểu Cát chau mày vì đói bụng, tính tình của Tiểu Cát khi đói thì rất hay cau có nên cô luôn luôn ăn đúng giờ. Lúc mà đói bụng ai đến làm phiền cắt ngang bữa ăn của cô thì đừng có trách.

Lê Uyển Đan kéo tay Tiểu Cát lại, cô moi trong ví ra một xấp tiền dày cộp.
"Đây là lương hôm nay tôi trả cho cô!"

Tiểu Cát nhận lấy xấp tiền và rút ra đúng năm tờ một trăm tệ rồi trả lại xấp tiền kia cho Lê Uyển Đan.
"Tôi chỉ nhận đúng số tiền làm một ngày của tôi thôi, tôi không cần nhiều như vậy!"

"Tôi đã nói tôi trả cô thì đây là tiền của cô, cô mà càm ràm nữa là tôi lôi cô lên xe đi một vòng nữa đấy. Cô xem như là lương thưởng nóng hôm sinh nhật đi!" Lê Uyển Đan kỳ kèo muốn Tiểu Cát nhận cọc tiền này vì lý do là muốn Tiểu Cát đừng có mà nhọc công vì Dương Thái Nhi nữa.

"Nhưng Giai Di cậu ấy thưởng cho tôi rồi!" Tiểu Cát trả lại tiền nhưng Lê Uyển Đan mở túi xách của Tiểu Cát ra khoá lại rồi nhanh chóng đá Tiểu Cát vào nhà. Tiểu Cát chưa kịp la lên thì Lê Uyển Đan đã lên xe chạy mất.

Tiểu Cát khó chịu vào nhà, mẹ của Tiểu Cát hiện tại đã nấu ăn xong. Bà đang dọn ra chờ Tiểu Cát về ăn thấy cô bà cũng hỏi.
"Sao hôm nay con về trễ thế?"

Tiểu Cát thấy thức ăn mắt liền sáng rỡ chạy đến đưa tay bốc lấy một miếng thịt. Tiểu Cát nhanh chóng bị mẹ mình đánh một cái vào tay, "Vào trong rửa tay rồi mới được ăn, ở bẩn quá đi!"

Tiểu Cát trề môi nhìn mẹ mình một cách đau khổ cũng vào trong rửa tay, cô xắn tay áo lên gắp một miếng cơm to cho vào miệng, đúng là sướng hơn ở tiên cảnh.

Đời người có ba cái sướng, ăn ngay khi đói, đi vệ sinh đúng thời điểm và đi ngủ đúng giờ. Tiểu Cát cuộc đời chỉ như vậy đã làm mình thật sướng muốn phát điên lên rồi, cô không cần quá cao sang gì gì đó. Chỉ cần đủ tiền ăn cơm là được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip