Chương 71
Ngô Giai Di lôi Tiểu Cát đến quán lẩu thân quen, hai người ngồi trong một góc kín gọi rượu ra uống, "Hôm nay uống không say không về!"
"Được, cạn!" Tiểu Cát nâng ly rượu lên.
Tưởng Y Y sau khi về nhà nhìn sắc trời vẫn chưa ngớt mưa, nàng vào phòng thờ vẽ thêm một số lá bùa khác bởi những lá bùa kia ở trong rừng trúc đã ướt hết rồi. Cái túi này không hề chống thấm, biết vậy thì nàng đã sớm mua cái túi khác.
Tưởng Y Y ngồi ở nhà đến chiều cũng không thấy Ngô Giai Di về, trời cũng đã bớt mưa. Tưởng Y Y lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Ngô Giai Di, Ngô Giai Di ở đầu dây bên kia nghe máy, "Chị nghe!"
"Chị đi đâu sao giờ này chưa về, bộ bận lắm sao?" Tưởng Y Y ấn cho tivi nhỏ âm thanh xuống rồi nói chuyện với Ngô Giai Di. Nàng sợ cô chiều rồi còn chưa về nhà sẽ rất đói bụng nên muốn hỏi cô ở đâu có cần nàng mua đồ ăn đến hay là không.
"Hôm nay chị uống cùng Tiểu Cát để tiễn cậu ấy về quê, em ăn gì không để chị mua?"
"Vậy chị có cần em đến đón chị về không?"
"Không cần đâu, chị sắp về rồi. Chị mua cho em há cảo nhé, yêu em!" Ngô Giai Di cúp máy, hai người nói là uống không say không về nhưng mà uống năm sáu chai rồi mà hai người vẫn không say, Tiểu Cát tửu lượng cũng không cao nhưng chả hiểu sao hôm nay lại uống ừng ực lại thấy rượu như nước lã.
"Thôi chúng ta về đi, uống mãi chả say. Mình còn phải chuẩn bị đồ cho mẹ về trước nữa!" Tiểu Cát đề nghị ra về, Ngô Giai Di gọi ra một phần há cảo đem về rồi tính tiền. Cô chở Tiểu Cát về nhà, trên đường về Ngô Giai Di mập mờ nói về chuyện của Tiểu Cát và Lê Uyển Đan, "Cậu sắp về quê mà không thông báo cho Lê Uyển Đan biết à?"
"Mình thông báo với cô ta làm gì, mình với cô ta cũng đâu có thân. Vả lại mình cũng đâu có ưa cô ta đâu!" Tiểu Cát khi nghe nhắc đến cái tên này thì thật hối hận khi hôm đó đi sinh nhật cô ta, nếu không thì cô cũng đâu có phải khổ sở về chuyện trinh tiết như thế này. Lê Uyển Đan là đại đại đại đáng ghét.
Ngô Giai Di đưa Tiểu Cát về nhà xong thì mới lái xe về căn hộ, cô xách phần ăn tối về thì thấy Tưởng Y Y đang cắm cúi làm gì đó, Ngô Giai Di đặt phần ăn xuống rồi sờ đầu nàng một cái. Cô phải vào trong tắm, vừa nãy ăn lẩu cả cơ thể bị bám mùi thật khó ngửi.
Ngô Giai Di tắm xong đi ra thấy Tưởng Y Y đang ngồi ăn há cảo, cô đi tới ôm nàng trong hơi thở còn mang một chút mùi rượu nhè nhẹ, "Cục cưng của chị đói rồi sao, chị đem đồ ăn về có trễ không?" Ngô Giai Di cọ cọ mũi vào mái tóc của nàng, vẫn là cái mùi thơm này khiến cô vô cùng dễ chịu.
Tưởng Y Y gắp một miếng há cảo đưa đến trước miệng Ngô Giai Di, cô theo đó cũng há miệng ra ăn. Ngô Giai Di kéo ghế ngồi cạnh Tưởng Y Y, "Em khi nãy nghe chị nói là chị Tiểu Cát sắp về quê, nhưng vì sao chị ấy lại về. Công việc ở đây rất ổn định mà!"
"Có vài thứ cậu ấy rất khó nói, có lẽ là sốc về chuyện tình cảm." Ngô Giai Di gối đầu xuống bàn, cô không biết nên làm gì để giúp Tiểu Cát đây, nhưng có lẽ về quê cũng là lựa chọn tốt của Tiểu Cát đấy chứ.
Đêm đến Tiểu Cát đang nằm ngủ trong nhà, mẹ của cô đã về quê vài tiếng trước đó để kịp chuẩn bị xây chuồng ở trang trại , bỗng cửa nhà của Tiểu Cát có tiếng gõ, tiếng gõ càng lúc càng mạnh. Mưa ở bên ngoài cứ phất phất kéo theo những cơn gió rít lạnh buốt, "Tiểu Cát, mở cửa đi!" người bên ngoài run run có vẻ rất lạnh gọi Tiểu Cát ra mở cửa.
Tiểu Cát mở cửa ra trước mặt mình là l Lê Uyển Đan một thân áo phông mỏng manh, mái tóc dài đen mượt đã bị mưa phủ lên tạo nên một tầng sương mỏng còn mang theo một chút ẩm ướt, đôi môi bởi vì lạnh mà đã trở nên nhợt nhạt, hai hàm răng cũng va vào nhau tạo nên âm thanh lập cập.
"Cô tới đây làm gì?" Tiểu Cát trố mắt ra nhìn Lê Uyển Đan.
"Cho, cho tôi vào trong đi. Lạnh quá!" Lê Uyển Đan run lẩy bẩy, đôi môi tái nhợt vì gió lạnh mà không nói được một câu nói hoàn chỉnh. Tiểu Cát mở cửa rộng ra cho Lê Uyển Đan vào trong.
Tiểu Cát lấy cho Lê Uyển Đan một chiếc khăn lông để cô lau khô tóc, Lê Uyển Đan nhận lấy khăn nâng tay lên nhẹ nhàng lau mái tóc cùng với những giọt mưa còn đọng trên người mình. Tiểu Cát phủ thêm cho Lê Uyển Đan một tấm chăn bông, Lê Uyển Đan sau khi có chăn phủ lên người thì thật là ấm áp.
"Nửa đêm cô gõ cửa nhà tôi làm gì?" Tiểu Cát khoanh tay ngồi nhìn Lê Uyển Đan ở phòng khách.
"Tôi khi nãy đi quay về khuya, đi được nửa đường thì xe hỏng. Điện thoại cũng hết pin còn tiền cũng không mang theo, bên ngoài lại mưa. Tôi chỉ có cách đến đây thôi, vì nhà cô là gần nhất rồi!" Lê Uyển Đan nhận lấy ly trà nóng từ tay Tiểu Cát uống một ngụm rồi từ từ trả lời.
"Vậy là cô bỏ xe giữa đường rồi đi bộ đến đây?"
Lê Uyển Đan chầm chậm gật đầu.
"Cô xài điện thoại loại gì, bên trong tôi có dây sạc xem có thể dùng không!" Tiểu Cát mở cửa phòng ra tìm áo khoác để mặc vào, đúng là thời tiết hơi lạnh nhưng mà tìm cả buổi vẫn khônng thấy cái áo khoác nào nên đành đi ra.
Lê Uyển Đan lấy điện thoại trong túi đặt lên bàn, Iphone X, Tiểu Cát chỉ cho Lê Uyển Đan chỗ cắm sạc ở trong phòng. Lê Uyển Đan đứng dậy đi vào nhưng loay hoay cả buổi vẫn không tìm ra dây sạc.
"Cô vào tìm hộ tôi đi, tôi không tìm thấy!" Lê Uyển Đan đứng bên trong nói vọng ra, Tiểu Cát đi vào lấy trong góc ra dây sạc.
"Đã hát dở mà còn bị quáng gà!" Tiểu Cát lườm Lê Uyển Đan một cái, "Sạc một lát đầy pin thì gọi người nhà đến đón đi, tôi còn phải đi ngủ!"
Lê Uyển Đan định đi ra ngoài thì căn phòng nhỏ của Tiểu Cát làm cho cô vô cùng khó khăn đi lại, vừa quay đi đã vấp chân giường kéo luôn Tiểu Cát ngã xuống. Hai người đối mặt với nhau, hơi thở của Lê Uyển Đan cứ chầm chậm phả vào mặt Tiểu Cát, Tiểu Cát định vùng người ngồi dậy thì Lê Uyển Đan giữ chặt người cô lại.
"Lê Uyển Đan, cô định làm gì tôi?" Tiểu Cát cố gắng vùng vẫy, nhưng cánh tay trái của cô mỗi lần nhúc nhích thì nó lại trở nên rất đau. Nên là Tiểu Cát không dám vùng mạnh nữa, kẻo vết thương lại rách ra.
Tầm mắt Lê Uyển Đan nhìn lên cánh tay Tiểu Cát đang băng bó, đôi môi mỏng khẽ mở, "Còn đau không?"
Tiểu Cát lúc này nhìn thấy ánh mắt của Lê Uyển Đan như vậy cũng không vùng vẫy hay làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Tiểu Cát chợt thấy trên môi mình bị bao phủ bởi một thứ gì đó âm ấm, khi mà xác định được đó là gì thì Tiểu Cát mới biết chính là môi của Lê Uyển Đan đang hôn mình. Lê Uyển Đan cứ thế hôn cô mà không nói gì cho đến khi chiếc áo ngủ đã trở nên xốc xếch không còn ngay ngắn trên người Tiểu Cát nữa.
Tiểu Cát nhìn Lê Uyển Đan, "Lê Uyển Đan, trả lời tôi. Cô có yêu tôi không?"
Hai người lúc này mặt đối mặt với nhau, Lê Uyển Đan khi nghe đến Tiểu Cát hỏi mình câu này thì trái tim đột nhiên nhói lên một chút, mình có yêu cô ấy hay không. Nhưng còn tình cảm với Thanh Tư thì gọi là gì, hai người cũng đã sắp kết hôn rồi. Tiểu Cát nằm dưới thân Lê Uyển Đan chờ mong câu trả lời, nhưng Lê Uyển Đan từ đầu đến cuối chỉ là im lặng. Tiểu Cát cũng đã hiểu kết quả ra sao. Cô nhìn Lê Uyển Đan, "Đêm nay, tôi là của cô. Cô hãy làm những gì mình muốn, qua hết đêm nay thì chúng ta sẽ không quen không biết, không ai nợ ai. Được chứ?" Tiểu Cát nhìn gương mặt của Lê Uyển Đan hiện giờ đã đẫm lệ, Lê Uyển Đan phải làm sao đây.
Lê Uyển Đan trong vòng suy nghĩ chưa có lời giải đáp thì môi của Lê Uyển Đan bất chợt bị Tiểu Cát hôn lấy, Tiểu Cát hôn một cách mạnh bạo như muốn đem đôi môi kia nuốt trọn không chừa ra một kẽ hở. Lê Uyển Đan cũng không tự chủ được nữa mà đem toàn bộ những thứ gì có thể che lấp trên người của Tiểu Cát vứt ra, Lê Uyển Đan hôn lên mi mắt của Tiểu Cát và cô cảm nhận được một dòng nước mắt mặn chát đang chảy xuống. Tiểu Cát thì thầm vào tai Lê Uyển Đan, "Chỉ đêm nay thôi!"
Lê Uyển Đan di dời ngón tay thon dài lau nước mắt trên mặt Tiểu Cát, cô chỉ biết đêm nay Tiểu Cát là của cô, trong đầu Lê Uyển Đan hiện giờ không nghĩ được thứ gì khác nữa. Lê Uyển Đan hôn đến phần xương quai xanh đang lộ rõ kia, Tiểu Cát khẽ kêu ưm lên một tiếng, bàn tay của Lê Uyển Đan cũng lướt xuống phần dưới ẩm ướt mà bắt đầu dò tìm. Bàn tay của Lê Uyển Đan vừa chạm đến phần nhạy cảm thì Tiểu Cát rên nhè nhẹ, âm thanh nhu tình êm ái như sóng vỗ làm cho Lê Uyển Đan tăng lên vạn phần kích thích. Ngón tay không tự chủ mà tự động tiến vào, một tầng ấm áp bỗng bao lấy toàn bộ ngón tay cô, Tiểu Cát bắt đầu thở mạnh ra. Cảm giác này..... thật dễ chịu.
Bên ngoài mưa càng ngày càng lớn hơn, nhưng cũng không thể bao phủ được âm thanh của từng đợt rên rỉ đầy gợi dục từ miệng Tiểu Cát, Lê Uyển Đan cứ thế say mê mà lần mò không cho Tiểu Cát một lần nào được dịp nghỉ ngơi, ngón tay cứ thế mà ra vào nơi hang động kia khiến cho Tiểu Cát phải bấu chặt vào chiếc gối bên cạnh.
Hai người cứ thế mà quấn lấy nhau không rời nửa bước, Lê Uyển Đan sau khi thấy gương mặt Tiểu Cát đã vô cùng mệt mỏi thì cô mới ngừng lại. Lê Uyển Đan lại chăm chú nhìn gương mặt của Tiểu Cát đang nằm ở dưới, gương mặt ửng đỏ cùng với mồ hôi khiến vài sợi tóc bết dính vào. Lê Uyển Đan đưa tay vén vài sợi tóc loà xoà kia, bỗng dưng Lê Uyển Đan cúi xuống ôm lấy Tiểu Cát mà khóc.
"Thật xin lỗi, xin lỗi!" Lê Uyển Đan cứ thế mà xin lỗi Tiểu Cát, vì ngoài câu này ra cô không biết phải dùng câu gì nữa, mối quan hệ hai nhà của cô không chỉ đơn giản là tình yêu của Lê Uyển Đan và Cố Thanh Tư, mà còn là di nguyện của ông bà hai bên trước khi mất.
Và chuyện lớn nhất là việc làm ăn lẫn mặt mũi gia đình, nhà của cô là một nhà danh giá nổi tiếng đến cả thiệp mời lẫn những thứ khác đều đã được chuẩn bị, báo chí và truyền thông cũng đã đưa tin đầy các trang mạng, Lê Uyển Đan không thể vứt bỏ được. Lúc đó ba mẹ của cô lẫn ba mẹ của Cố Thanh Tư không biết sẽ để mặt mũi vào đâu vì đó là danh dự của cả hai nhà, nên Lê Uyển Đan khóc vì sự bất lực và nhu nhược này của mình. "Tiểu Cát, thực xin lỗi!"
Tiểu Cát xoa lấy lưng của Lê Uyển Đan đang run rẩy, "Tôi hiểu, nào đi ngủ đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip