Chương 81
Điền Tinh Tinh hôm nay vô cùng cáu bẵng vì điện thoại không cánh mà bay, tìm hết nhà lẫn gầm giường, đến nỗi đổ toàn bộ ba lô ra để tìm nhưng vẫn không thấy, điện thoại đắt lắm chứ ít ỏi gì, thế nào mẹ cũng đánh mình nát mông cho mà coi.
Tưởng Y Y đang nhìn Ngô Giai Di chơi game, nàng tựa cằm lên vai Ngô Giai Di mà mè nheo.
"Nè, đừng chơi game nữa. Chơi với em đi!" Tưởng Y Y phồng má uỷ khuất khi Ngô Giai Di mới phát hiện ra game nuôi mỹ nữ cực hay thế là cô cứ mải miết chơi không để ý Tưởng Y Y nữa.
"Nè Y Y em xem, mỹ nữ sinh được song thai long phụng luôn này!" Ngô Giai Di thích thú với nhân vật trong game sinh con nên liền khoe với Tưởng Y Y.
Tưởng Y Y trề môi không động tới Ngô Giai Di nữa, Ngô Giai Di thấy Tưởng Y Y đã giận nên cô cất điện thoại vào, "Nè, giận hả?"
"Không giận!" Tưởng Y Y đáp lại Ngô Giai Di một câu trả lời cộc lốc vừa nghe qua đã biết là đang rất giận.
"Không giận vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, chị đói rồi!" Ngô Giai Di ôm lấy eo của Tưởng Y Y, cô dụi dụi vào người của nàng bắt đầu giở trò lưu manh. Tưởng Y Y gỡ tay Ngô Giai Di ra. "Chị đi mà ăn với đám Tây Thi, Điêu Thuyền của chị đi. Cần gì đến em, còn nữa kêu song thai long phụng gì gì đấy mà cùng chị ăn. Em đây không rảnh!"
Ngô Giai Di bị Tưởng Y Y xổ cho một tràng vẫn chưa kịp định thần thì Tưởng Y Y đã đóng cửa cái rầm bỏ ra ngoài, Ngô Giai Di thầm tự trách không thể đấm mình một cái.
"Lần này chơi ngu thật rồi!"
Tưởng Y Y ngồi ở sofa nhìn ra cửa sổ, thật tức chết đi mà, người sống sờ sờ ở đây không thèm ngó ngàng. Còn cái đám mỹ nữ không thể động chạm được mà lại đi điêu đứng, cầu mong cái game đó sớm sập đi cho rồi, đúng là đáng ghét không còn đường chữa.
Ngô Giai Di sau khi Tưởng Y Y bỏ ra ngoài cũng nhanh chóng đuổi theo, đi khắp cả một khuôn viên nhà rộng lớn cô mới thấy Tưởng Y Y đang ngồi cạnh lò sưởi gương mặt lộ rõ vẻ tức giận. Ngô Giai Di đi đến nửa ngồi nửa quỳ trước mặt nàng, "Bảo bối đừng có giận nữa mà, là chị đây không tốt, là chị mê game bỏ em. Em xem, chị xoá nó rồi nè!" Ngô Giai Di cười giơ điện thoại ra trước mặt Tưởng Y Y, đúng là Ngô Giai Di đã xoá cái game kia không còn một vết tích gì ở điện thoại nữa.
Nhưng Tưởng Y Y vẫn còn giận, nếu mà nàng dễ dãi như vậy thì mất giá hết, phải làm căng lên chứ. Ngô Giai Di vẫn như cũ giơ giơ điện thoại cho nàng xem, Tưởng Y Y liền xoay mặt chỗ khác vờ như không quan tâm. Ngô Giai Di liền trân ra bộ mặt mèo con, hết làm mặt quỷ rồi đến mặt khóc, méo mó đủ các kiểu để cho Tưởng Y Y cười. Tưởng Y Y nãy giờ kìm chế nhưng lần này đã bật cười ra tiếng, "Được rồi, không bao giờ giận chị được quá ba mươi phút hết ấy. Hôm nào để em giận lâu tí đi!"
"Em giận một chút như vậy mà chị đã đủ đau lòng muốn chết rồi, nếu em giận lâu hơn là chị chết thật đấy!"
Tưởng Y Y che miệng Ngô Giai Di lại, "Nè đừng có nói xui như vậy, em hết giận rồi. Đừng nói mấy câu như vậy, không nên!"
"Được, chị không nói nữa!" Ngô Giai Di đứng dậy kéo Tưởng Y Y lên, "Chị đói bụng rồi, mình đi xuống nhà ăn cơm đi!"
Tưởng Y Y đứng dậy cùng Ngô Giai Di xuống lầu, bỗng điện thoại có tin nhắn. Tưởng Y Y chần chừ một chút cũng mở ra xem, dòng tin nhắn khiến đôi mi của Tưởng Y Y khẽ nhíu.
"Nhất Nhất, tớ bị kẹt trên núi Lam Sơn không xuống được. Chân tớ do ngã từ trên cao xuống vì va vào tảng đá bị gãy rồi, tớ không thể liên lạc với ai khác ngoài cậu. Cậu mau tới cứu tớ đi!"
Ngô Giai Di thấy sắc mặt của Tưởng Y Y chợt biến đổi, cô cũng lo lắng hỏi.
"Em làm sao vậy, có chuyện gì à?"
"Tinh Tinh cậu ấy bị kẹt ở trên núi, chân cũng bị gãy nên không thể xuống được. Em phải đi cứu cậu ấy, giữa trời này mà ở trên núi cậu ấy sẽ chết rét mất!" vài ngày trước Điền Tinh Tinh có nói với Tưởng Y Y là cả lớp tổ chức một buổi dã ngoại nhưng mà do bão tuyết nên cả nhóm còn kẹt ở khách sạn trên đỉnh núi không xuống được, hôm nay nàng nhận được tin nhắn này làm cho tâm tình Tưởng Y Y lại nôn nóng. Nàng rất lo lắng cho Điền Tinh Tinh nên cố gắng gọi lại, nhưng tất cả chỉ đáp lại là tiếng tút kéo dài rồi im bặt.
"Chị ở nhà ăn cơm trước, em phải đến núi Lam Sơn. Tinh Tinh cậu ấy đang bị kẹt trên đó, em sẽ về sớm thôi!" Tưởng Y Y nhanh chóng kể sự việc với Ngô Giai Di.
"Nhưng mà bên ngoài bão tuyết rất lớn, em làm sao đi được. Chi bằng gọi cho cứu hộ để họ tìm kiếm!" Ngô Giai Di lo lắng, vì bên ngoài gió cùng tuyết vô cùng dày đặc, nếu mà lái xe lên núi lúc này là vô cùng nguy hiểm. Còn chưa nói đến trời lạnh vô cùng, đường xá đã đóng băng đã trở nên vô cùng trơn trượt, cô không thể để nàng ra ngoài trong thời tiết như thế này được.
"Em sẽ không sao. Em hứa với chị hai giờ sau em sẽ trở về, chị hãy yên tâm!" Tưởng Y Y giữ chặt vai của Ngô Giai Di trấn an, nàng khoác thêm một chiếc áo dày để giữ ấm nữa rồi nhanh chóng lấy chìa khoá chạy ra ngoài. Ngô Giai Di bỗng dưng ôm chặt Tưởng Y Y lại không cho nàng đi, vì cô có một cảm giác bất an vô cùng. Ngô Giai Di cố gắng khuyên nhủ Tưởng Y Y lần nữa, "Em ở nhà đi, em mà có chuyện gì thì làm sao?"
"Em hứa chắc chắn em sẽ không sao, nếu như cơ thể em có trầy xước gì thì em cho chị đánh em!"
"Nhưng mà...!" Ngô Giai Di vẫn không an tâm cô vẫn ngập ngừng chuyện này.
"Hãy nghe em lần này thôi, từ đây về sau bất cứ chuyện gì em đều nghe lời chị, Tinh Tinh cậu ấy hiện giờ rất nguy hiểm cậu ấy có thể mất mạng bất cứ lúc nào."
Tưởng Y Y cố gắng thuyết phục, nàng hôn Ngô Giai Di một cái rồi gấp rút rời đi, "Hai giờ sau em sẽ về, chị nhớ nói với ba mẹ hộ em!"
Tưởng Y Y nói xong không đợi Ngô Giai Di đáp lời lại mà nhanh chóng rời đi, Ngô Giai Di chỉ có thể nhìn theo chiếc xe dần dần biến mất trong màn tuyết trắng xoá, cô khẽ chắp tay cầu khấn, "Làm ơn cho hai người bọn họ không có chuyện gì!"
Tưởng Y Y lái xe trong làn bão tuyết, nàng vẫn cố gắng gọi nhiều lần cho Điền Tinh Tinh nhưng không được, Tưởng Y Y bực tức quăng điện thoại sang một bên. Đường lên núi vô cùng khó đi vì bão tuyết nên Tưởng Y Y chỉ có thể nhấn ga từ từ mà tiến lên, nàng dựng xe sát vào vách núi rồi mở cửa xe ra đi tìm Điền Tinh Tinh. Cửa xe vừa mở ra là tiếng gió rít cùng cơn lạnh thấu xương đập vào cơ thể mỏng manh của nàng, Tưởng Y Y khẽ rùng mình một cái nhưng điều đó không quan trọng, nàng phải đi tìm Điền Tinh Tinh.
"Tinh Tinh à, Tinh Tinh!" Tưởng Y Y khẽ gọi, nàng bắt đầu đi sâu hơn vào trong rừng. Tưởng Y Y vẫn cất tiếng gọi nhưng mà nàng sợ rằng Điền Tinh tinh đã sớm ngất đi rồi, Tưởng Y Y lấy điện thoại gọi cho cứu hộ. Nhưng cứu hộ đã sớm phải đến những nơi khác để khai thông đường nên có lẽ sẽ đến hơi trễ thế nên Tưởng Y Y tự mình đi tìm trước.
Ngô Giai Di chờ Tưởng Y Y ở nhà mà đứng ngồi không yên đã qua hơn một tiếng rưỡi mà Tưởng Y Y vẫn chưa về còn điện thoại cũng không gọi được, mẹ Tưởng cũng lo lắng không thôi, giữa bão tuyết như vậy mà đi lên núi sẽ rất nguy hiểm. Núi Lam Sơn là một dãy núi vô cùng quanh co, bên dưới còn có biển và những đá ngầm lởm chởm. Nếu mà rơi xuống thì chắc chắn sẽ không còn toàn mạng.
Ngô Giai Di đang gọt trái cây, bỗng con dao sắt bén cắt trúng vào ngón tay một vệt rất sâu khiến cho máu chảy không ngừng, Tưởng Ngọc Trân cũng hoảng hốt nhanh chóng đi tìm thuốc cầm máu, "Sao mà con không cẩn thận vậy, máu ra nhiều quá!" Tưởng Ngọc Trân dùng băng gạc bịt lại miệng vết thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra khiến chiếc bàn phủ lên vô số máu đỏ tươi từ tay của Ngô Giai Di chảy ra.
Ngô Giai Di trái tim chợt đau lên một cách khủng khiếp khiến cho cô phải nhăn mặt mà ôm lấy ngực. Lúc đó điện thoại nhà họ Tưởng cũng vang lên. Tưởng Lâm Hoành đến nhấc điện thoại lên nghe xem là chuyện gì, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khàn khàn vì lạnh và tiếng gió hú làm cho âm thanh cũng không được rõ ràng.
"Ngài Tưởng, xin ngài hãy bình tĩnh mà đến hiện trường. Hiện tại chiếc xe mang biển số A68. 1111 của đại tiểu thư Tưởng Y Y đã được trục vớt từ dưới biển ở chân núi Lam Sơn lên, chiếc xe đã vỡ nát hoàn toàn còn cô ấy chúng tôi không thấy đâu. Do bão tuyết và nước quá lạnh nên hiện giờ chúng tôi không thể tìm cô ấy được!" người đàn ông bên kia run run nói với Tưởng Lâm Hoành.
"Làm sao, con gái tôi làm sao?" Tưởng Lâm Hoành trong giọng nói có hơi lớn tiếng làm cho Ngô Giai Di phải nhìn ra, mẹ Tưởng nghe đến có chuyện liên quan đến con mình mà đi tới xem.
Người ở đầu dây bên kia lặp lại lần nữa, "Điều này tôi phải nói, có lẽ đại tiểu thư đã mất mạng và bị sóng đánh trôi mất xác rồi. Xin người nhà hãy bình tĩnh chúng tôi sẽ cố gắng tìm Tưởng tiểu thư trong thời gian sớm nhất, xin người nhà hãy chuẩn bị tinh thần!" từng âm thanh đều lọt vào lỗ tai mẹ Tưởng, đầu óc bà chợt choáng váng không đứng vững.
Tưởng Lâm Hoành hét lên, "Dù cho có lục tung cái đất nước này thì cũng phải tìm được con gái tôi, sống phải thấy người còn chết phải thấy xác, nếu không thì các anh chờ nghỉ việc đi!"
Tưởng Ngọc Trân chạy ra xem là chuyện gì mà ồn ào đến vậy, cô bước ra đã thấy mẹ Tưởng nằm ngã ra ghế còn anh trai mình thì hai bàn tay nắm chặt. Cô đi đến hỏi Tưởng Lâm Hoành.
"Anh, có chuyện gì sao?"
"Nhất Nhất nó....nó bị tai nạn rơi xuống biển. Hiện tại không tìm thấy được nó!" Tưởng Lâm Hoành nhắm mắt lại, một giọt nước mắt ấm nóng chảy dài xuống gương mặt có vài nếp nhăn, đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt người khác. Ông không thể nào kìm chế được nữa, Ngô Giai Di đứng đó khi nghe đến việc này đầu óc trở nên mù tịt, trước mắt bỗng tối sầm lại. Cô chỉ nghe được âm thanh của Tưởng Ngọc Trân gọi mình, nhưng cố gắng mở mắt cách mấy vẫn không thể được, âm thanh cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi trở nên im bặt chỉ còn một màu đen kịt ở trước mắt cùng sự đau đớn ở ngực trái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip