Chương 87

Tưởng Ngọc Trân đem điện thoại ra chơi game offline, Phạm Triết Ân sau khi mặc xong quần áo cũng mở ba lô ra tìm dầu gió, Tưởng Ngọc Trân giật lấy chai dầu trên tay Phạm Triết Ân.
"Là do tôi để cục xà phòng ở đó nên em mới ngã, để tôi xoa giúp cho!"

"Nhưng mà em tự xoa được!" Phạm Triết Ân muốn giành lại chai dầu nhưng bị Tưởng Ngọc Trân trừng cho một cái liền im lặng không dám nói gì. Dầu bạc hà mát lạnh khi tiếp xúc với da một lát sau liền trở nên ấm nóng, Tưởng Ngọc Trân nhìn mắt cá chân có lẽ là không sao chỉ do va đập nên hơi bầm một tí. Không quá nguy hiểm, cô khi đó từng được huấn luyện vận động mạnh nên vết thương này hoàn toàn bình thường. Bàn tay thon dài của Tưởng Ngọc Trân cứ lướt ở chân của Phậm Triết Ân làm cho gương mặt của cô bỗng nổi lên một tầng ửng đỏ.

"Xong rồi đó, tối nay em cứ ngủ ở đây, còn rất nhiều phòng!" Tưởng Ngọc Trân rửa tay rồi ra ngoài để Phạm Triết Ân ở đó, "Sợ ma thì cứ bật đèn mà ngủ, tôi không tiết kiệm đến nỗi đèn không được bật đâu. Tôi ở phòng bên cạnh, có gì cứ gọi tôi. Phòng không có cách âm!"

"Dạ...!" Phạm Triết Ân dạ một cái, Tưởng Ngọc Trân cũng gật đầu bỏ ra ngoài. Tưởng Ngọc Trân vươn vai một cái thì thấy đám cảnh sát kia chết ở xó xỉnh nào mới lết mặt về, cô hất cằm tra hỏi, "Đi đâu giờ này mới về?"

"Chúng tôi mới phát hiện ở đây có bán rượu, nên ở đó uống vài ly. Rượu rất thơm!" người cảnh sát nhớ lại mùi vị thơm nồng mà còn thòm thèm liếm môi một cái. Rượu thơm khi uống vào liền hơi tê đầu lưỡi, nuốt vào bụng rồi thì có một chút vị ngọt đọng lại ở cuốn họng, đúng là rượu ngon.

"Về rồi thì lo mà ngủ đi, làm ồn là tôi đấm chết các người!" Tưởng Ngọc Trân xuỳ một cái thì bước khỏi thuyền, cô phải xem đứa cháu của mình đã.

Y Nặc cùng Thanh Thanh bắt ốc ở bãi đá sau nhà, cô bé thích thú giơ một con sao biển lên khoe với Thanh Thanh, "Chị xem, con sao biển này có tận sáu cánh!"

Tưởng Y Y ngồi ở bãi cát thắp lên chút lửa, ngồi bên cạnh là Ngô Giai Di. Ở trong phòng miết khiến nàng vô cùng ngột ngạt nên mới ra đây ngồi hít thở một chút, "Cho em ăn cái này đi!" Tưởng Y Y chỉ tay vào con mực đang được nướng trên than hồng, thật thèm muốn chết nàng rồi.

"Không được, vết thương trên người em kỵ với hản sản. Ăn vào nó sẽ thành độc, em ráng nhịn đi khi nào lành rồi chị cho em ăn!" Ngô Giai Di đẩy đẩy cho than cháy đỏ hơn, Tưởng Y Y ngửi mùi từ hải sản nướng bốc ra làm nàng nước bọt cứ ứa ra. Mấy ngày nay toàn phải ăn cháo trắng, ác vừa thôi.

Mẹ Tưởng nhìn mặt của Tưởng Y Y như vậy liền bật cười, bà đưa cho nàng một hộp sữa trái cây, "Con nên uống cái này thì tốt hơn!" Tưởng Y Y dù không cam lòng nhưng vẫn phải cầm lấy, sinh nhật lần thứ mười chín của Tưởng Y Y đã qua mất rồi, không ngờ năm nay lại đón sinh nhật với vô số vết thương như vậy. Nàng thật tiếc rẻ chiếc xe kia, chính là ba mình mua cho vào năm sinh nhật mười tám khi nàng vừa có bằng lái xe, biển số 1111 cũng là ba đấu giá cho mình. Vậy mà bây giờ nó tan nát hết.

Tưởng Lâm Hoành nhìn con gái mình mà thầm thở dài, chợt Tưởng Ngọc Trân đến ngồi cạnh mình, cô cũng nhìn ra biển, "Anh mà thở dài là mau già đấy nhé!"

"Anh đã gần năm mươi mà còn sợ già hay sao, có em sắp thành bà cô rồi đó!" Tưởng Lâm Hoành sắc mặt hiện giờ đã hồng thuận có sức sống hơn, Tưởng Ngọc Trân cũng an tâm đôi chút. "Ba mươi hai còn quá trẻ, em chưa già đâu. Dương quý phi ở độ tuổi này mới là mặn mà nhất đấy nhé!" Tưởng Ngọc Trân rất tự tin với nhan sắc này của mình, gừng càng già càng cay. Thịt hầm càng mềm càng ngon, dù có già rồi thì cô vẫn đẹp hơn anh mình.

"Nhưng mà Dương quý phi mới ba mươi tám là chết rồi còn đâu!" Tưởng Lâm Hoành nhanh chóng trả lời câu nói của Tưởng Ngọc Trân.

"Anh phủi phui cái miệng đi, xui quá!" Tưởng Ngọc Trân đánh Tưởng Lâm Hoành một cái, ông anh này của cô đúng là không nói cái gì tốt đẹp với mình được hết, toàn nói mấy câu dìm cho mình xuống tận đáy biển sâu mới vừa lòng hả dạ. Tưởng Ngọc Trân đứng dậy không muốn nói chuyện với anh mình nữa, cô muốn hỏi Tưởng Y Y một số chuyện.

"Nhất Nhất, con có nhớ lúc đó vì sao mình phải lên núi Lam Sơn hay không?"

Tưởng Y Y vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó, chính mình cố gắng bám vào vách đá nhưng đã bị Thẩm Thiên Minh đạp vào bàn tay ra sức mà nghiền xuống khiến cho Tưởng Y Y phải buông tay ra mà rơi xuống biển.

Tưởng Y Y từ từ nói ra diễn biến lúc đó, Ngô Giai Di nghe từng câu từng chữ đều được cô thu vào trong đầu. Được, Thẩm Thiên Minh. Nếu anh là người làm em ấy ra như vậy thì tôi sẽ khiến anh không còn chỗ dung thân.

"Trong xe hơi của con có gắn camera bí mật ở trong con gấu con treo trên xe, cô xem khi họ vớt xe lên có tìm thấy không. Ở trong thẻ nhớ có bằng chứng!" Tưởng Y Y chỉ chỗ có camera vì nàng nhớ lúc tỉnh lại thì có xe của mình bên cạnh, nhất định là quay lại được khoảnh khắc đó.

Tưởng Ngọc Trân nghe Tưởng Y Y nói thì y như cô dự đoán, khi về thì cô sẽ tìm thêm vài bằng chứng nữa, lúc đó sẽ có cơ sở buộc tội Thẩm Thiên Minh. Dựa vào chức vị của anh em cô và mối quan hệ rộng rãi thì rất dễ dàng khép tội tử hình cho Thẩm Thiên Minh, trốn cách mấy cũng không thể thoát tội. Cháu vàng cháu bạc của cô mà dám làm ra nông nỗi này, cô sẽ hảo hảo dạy dỗ để hắn biết thế nào là lễ độ khi đắc tội với Tưởng Y Y.

Chợt Điền Tinh Tinh vừa chạy vừa hét, "Cô Trân ơi cô Trân, có án mạng!"

Điền Tinh Tinh mặt mày xanh mét chạy đến gọi Tưởng Ngọc Trân, "Chuyện gì, con bình tĩnh đã!"

Điền Tinh Tinh hít thở một chút rồi trả lời, trong giọng nói có phần vô cùng sợ hãi. "Khi nãy con cùng dì Doãn Quân đi mua ít rượu nhưng gọi mãi không thấy ai ra bán, khi vào trong thì thấy cô chủ ở đó đã treo cổ chết rồi!"

Lời nói này liền tập trung toàn bộ ánh nhìn của mọi người, Tưởng Ngọc Trân liêng đứng dậy.
"Mọi người cứ ở đây, tôi đi xem qua một chút!"

Nói xong Tưởng Ngọc Trân liền về giục những người cảnh sát kia đi theo, bọn họ còn trong cơn say ngủ đến khi tỉnh lại còn không biết mình đến nơi này bằng cách nào. Tưởng Ngọc Trân mở đèn trong điện thoại ra xem, cô gái chết trong tư thế treo cổ trên xà nhà. Mặt mũi tím tái nhưng không có dấu hiệu trợn mắt hay le lưỡi, "Các anh về đem ắc quy từ thuyền đến đây treo bóng đèn để có ánh sáng, và hãy đem dây căng bảo vệ hiện trường. Đừng cho người ngoài vào đây!" Tưởng Ngọc Trân quan sát thêm một lúc nữa, Điền Tinh Tinh sợ hãi không dám nhìn.
"Con sợ thì cùng dì Doãn Quân về nhà trước đi, cô phải ở đây xem có phải là giết người hay là tự tử!"

Điền Tinh Tinh dường như chỉ chờ có vậy liền chạy ra ngoài không ngoảnh mặt lại nhìn, lần đầu là thấy xác của Lâm Tử Ngọc. Lần này lại thấy xác treo cổ, nhưng mà Lâm Tử Ngọc lại đẹp hơn nhiều nha.

Cảnh sát nhanh chóng đem đèn cùng ắc quy đến, bỗng chốc cả căn nhà liền sáng rực, người dân ở đây liền tập trung rất đông để xem. Tưởng Ngọc Trân dùng màn để che lại hiện trường, lần này có ánh đèn nên cô có thể nhìn rõ hơn.
"Anh cầm điện thoại chụp lại đi, chụp xong thì gỡ xác xuống!" Tưởng Ngọc Trân phân phó cho một người cảnh sát đứng cạnh mình, anh ta nghe xong liền bắt đầu chụp lại tất cả.

"Xác chết được phát hiện vơi tư thế treo cổ cách mặt đất một mét, loại dây được dùng là dây kẽm. Anh ghi vào đi!"

Tưởng Ngọc Trân ra ngoài liền thấy tập trung cực kỳ đông người, trong đó có một người làm cho cô chú ý, anh ta đứng đó khóc đến bi thương.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip