Chương 93
"Được rồi, để con kiếm việc làm thêm để trả!" Phạm Triết Ân khẽ thở dài xoa xoa huyệt thái dương, dù cô có hận cỡ nào thì đó cũng là ba mẹ cô, cô không thể bỏ mặc được. Người bên kia dường như chỉ chờ có vậy, nhanh chóng cười rồi cúp máy, họ đâu sợ thiếu nợ vì mỗi khi thiếu nợ đều có người khác trả thay.
"Đánh tới sáng hôm sau đi, tôi nhất định gỡ được!" ba mẹ của Phạm Triết Ân ai cũng ngậm điếu thuốc phì phò trên miệng, đôi tay không ngừng xào bài trên bàn. "Yên tâm có con tôi trả!" ba của Phạm Triết Ân nhịp nhịp chân bình thản nói với người đối diện mình về khoản nợ một vạn tệ mình vừa mới gây ra nữa, nếu như nợ nhiều quá thì gả nó cho đại ca xã hội đen trừ nợ. Vừa có tiền còn vừa có chỗ dựa là ba vợ của đại ca xã hội đen, thử xem đi ra đường ai dám ăn hiếp vợ chồng ông ta nữa. Lúc đó ông ta sẽ tha hồ mà chơi nợ.
Phạm Triết Ân nặn ra một nụ cười gượng gạo bước vào trong, cô không ngồi xuống tiếp tục chơi với Y Nặc mà vào thẳng trong phòng nằm nghỉ, cô muốn ngủ để nghỉ ngơi một chút, thật mệt quá. Tưởng Ngọc Trân quan sát sắc mặt của Phạm Triết Ân cứ thấy là lạ, nhưng dù sao cũng không thân thiết lắm, vì vậy không nên hỏi nhiều người ta quá làm gì. Kẻo lại bị nói phiền.
Chiếc thuyền cập bến, tài xế nhanh chóng lái xe đến đón họ. Nhưng Phạm Triết Ân đã ngủ quá say không hay biết, "Mọi người cứ về trước, em muốn ở lại đây một chút nữa!" Tưởng Ngọc Trân muốn ở lại nên cô quay sang nói với Tưởng Lâm Hoành. Ngô Giai Di nhìn qua một lượt, "Triết Ân đâu, con bé không xuống cùng chúng ta à?"
"Con bé còn đang ngủ, có lẽ quá mệt mỏi. Mọi người cứ về trước, cô cũng muốn nán lại đây làm chút chuyện, nếu con bé có thức dậy thì cô đưa về giúp cho. Con đừng quá lo lắng!" Tưởng Ngọc Trân quay sang nói với Ngô Giai Di, Ngô Giai Di nghe xong cũng ậm ừ giao Phạm Triết Ân cho Tưởng Ngọc Trân, Tưởng Ngọc Trân nhìn mọi người đã rời đi hết thì mới lên thuyền ngồi. Cô ngồi trên sofa ký duyệt một vài giấy tờ, trước khi đi cô có đem theo một ít hồ sơ để duyệt vì hồ sơ ở nhà đã chồng cao như núi nên hiện giờ là thời gian rảnh để cô làm. Toàn là những bản báo cáo về vụ án nghiêm trọng và vài thứ khác liên quan đến việc đề đơn xin tăng lương chờ cô xét duyệt, Tưởng Ngọc Trân cứ miệt mài ngồi đó cắm cúi ký tên. Cho đến khi cảm thấy khát nước muốn uống chút trà thì sắc trời đã chuyển tối, cô đến bàn nước mở hộp định châm trà nhưng Tưởng Ngọc Trân suy nghĩ gì đó thì cô đóng hộp trà lại cất vào tủ, đổi sang một ly nước ấm.
Phạm Triết Ân dụi dụi mắt tỉnh dậy nhìn ra cửa sổ đã thấy sắc trời trở nên tối thui, đồng hồ trên điện thoại cũng đã điểm hơn tám giờ rưỡi, "Chết rồi, mình ngủ quên mất!" Phạm Triết Ân trong lòng chợt có cảm giác bị bỏ rơi, một nỗi cảm xúc tủi thân tự dưng trực trào sau trong đáy lòng cô. "Chắc mọi người về hết rồi!"
Phạm Triết Ân đeo ba lô lên bước ra ngoài, Tưởng Ngọc Trân đang ký nốt những bản báo cáo cuối cùng, cô gom gọn chúng lại nhét vào cặp táp. Phạm Triết Ân đứng ngây người nhìn Tưởng Ngọc Trân từ đầu đến cuối, bỗng trong lòng cảm thấy có chút gì đó vô cùng ấm áp xua đi buồn tủi khi nãy, "Thức rồi à, đói bụng chưa. Đi ăn với tôi nhé, tôi cũng đói sắp xỉu rồi!" Tưởng Ngọc Trân ngẩng đầu lên thấy Phạm Triết Ân đã đứng ở đó, cô tháo kính xuống lên tiếng.
Tưởng Ngọc Trân lại rót cho mình một ly nước ấm rồi uống cạn, Phạm Triết Ân từ đầu đến cuối vẫn im lặng không nói câu nào. Tưởng Ngọc Trân nhướng mày nhìn Phạm Triết Ân dường như biểu hiện ý hỏi rằng cô có đồng ý hay không, Phạm Triết Ân hiểu biểu hiện của Tưởng Ngọc Trân nên khẽ gật đầu.
Tưởng Ngọc Trân đi bộ một đoạn thì tới bãi đỗ xe, cô tuỳ ý chọn ra một chiếc, bảo vệ ở đó nhanh chóng lấy chìa khoá đưa cho cô, cả cái bến cảng này là của nhà cô thì đương nhiên cả xe lẫn công nhân ở đây cũng vậy, nên việc cô muốn lấy chiếc xe nào cũng không ai ngăn cản. Phạm Triết Ân ngồi trên xe gương mặt vẫn ủ rũ làm cho Tưởng Ngọc Trân cũng không khỏi nặng lòng, "Bộ đói bụng đến nỗi không vui được luôn hay sao, mặt mày cứ bí xị thế?" Phạm Triết Ân nghe câu hỏi này của Tưởng Ngọc Trân liền lắc đầu, cô hỏi lảng sang chuyện khác.
"Khi nãy chị không uống trà nữa à?"
"Có người cứ lèm bèm là uống trà đậm quá sẽ không tốt, uống trà đậm sẽ hại da rồi để bụng đói uống sẽ chướng bụng khó tiêu, nên tôi cũng không muốn phụ lòng người ta đã cất công lèm bèm!" Tưởng Ngọc Trân thở ra một hơi trả lời Phạm Triết Ân. Phạm Triết Ân nghe câu này tự dưng lại mỉm cười. Tưởng Ngọc Trân thấy nụ cười này liền trở nên phấn chấn, "Đấy cười lên có phải đáng yêu không, gương mặt của cô bé khi cười lên vô cùng xinh xắn. Đừng có mà ủ rũ nữa!"
Phạm Triết Ân nhìn sang Tưởng Ngọc Trân, có lẽ Tưởng Ngọc Trân đã biết rằng tâm trạng của Phạm Triết Ân hiện giờ rất buồn nên hiện giờ là đang nói những câu an ủi Phạm Triết Ân khiến cho buồn bã trong người cô bây giờ đã đánh đuổi đi vài phần.
Tưởng Ngọc Trân lái xe đến một quán ăn khá bình dân. Cô gọi ra món cơm thịt bò, "Cô bé ăn cái gì?"
"Em ăn gì cũng được!"
Tưởng Ngọc Trân băn khoăn một hồi nhìn lại thực đơn rồi đưa ra đề nghị, "Ăn giống tôi nhé?"
Thấy Phạm Triết Ân gật đầu thì phục vụ cũng nhanh chóng vào trong chuẩn bị món, Tưởng Ngọc Trân hơi ho lên vài tiếng có lẽ do thời tiết lạnh.
Lát sau cơm được đem ra nhưng Phạm Triết Ân có vẻ không có tâm trạng để ăn, "Có chuyện gì buồn cứ nói!" Tưởng Ngọc Trân không nhìn người đối diện mà cứ giả vờ nói bâng quơ để cho Phạm Triết Ân nghe thấy, Phạm Triết Ân cho một ít cơm vào miệng chầm chậm nhai rồi nuốt xuống.
"Không có gì đâu!"
Hai người lại rơi vào im lặng không ai nói với ai câu nào chỉ còn âm thanh của bát đũa lộp cộp va vào nhau, lát sau Tưởng Ngọc Trân thấy hai người cũng đã ăn xong cô đi đến quầy tính tiền, điện thoại của Phạm Triết Ân lại reo lên lần nữa. Cô từ chối bắt máy nhưng điện thoại vẫn cứ reo lên liên tục, "Nhỡ người ta gọi có chuyện quan trọng thì sao, cứ nghe đi!" Tưởng Ngọc Trân cứ thấy trên đường ra xe thì điện thoại trong túi của Phạm Triết Ân cứ reo lên, cô tưởng là Phạm Triết Ân ngại nên không nghe máy.
Phạm Triết Ân cảm thấy điện thoại cứ liên tục sáng lên đành tắt nguồn điện thoại tựa vào cửa kính xe nói rằng không có gì.
"Nhà ở đâu tôi đưa về?" Tưởng Ngọc Trân thấy thái độ chán chường khi nói về cuộc điện thoại kia thì cũng không hỏi nhiều nữa. Cô đanh sang chuyện khác hỏi Phạm Triết Ân.
"Chị vào khu nhà bình dân ở cuối đường này là tới, đưa em đến đầu đường thôi!" Phạm Triết Ân ảo não trả lời Tưởng Ngọc Trân, phải chi mình cũng có thể chết theo anh hai lúc đó luôn thì tốt biết mấy, nhưng chính anh trước khi chết đã nắm lấy tay cô căn dặn là phải cố gắng sống tốt thay cho anh quãng đời còn lại nên cô mới cố gắng mà sống qua ngày. Nhờ có Ngô Giai Di cùng vài người quan tâm đến mình mới tạo cho Phạm Triết Ân có một chút ấm áp của sự quan tâm.
Tưởng Ngọc Trân nghe đến khu nhà đó mà chợt nhíu mày, một cô bé yếu ớt lại đi ở trong khu nhà đó, nơi đó có đủ các loại tội phạm nghiện ngập, có người từng ở tù ra cũng về đó ở. Khu đó như là một khu tạp nham đầy đủ các thành phần bất hảo của xã hội, vậy mà cô bé này lại đến đó ở, có phải là quá đánh liều rồi không. "Tại sao không ở khu khác mà lại đi ở khu đó?"
"Em hết tiền rồi, cũng không làm gì khác được. Những người ở đó cũng rất tốt, họ cũng không làm gì em đâu. Em ở đó cũng hơn năm năm rồi!" Phạm Triết Ân đôi mắt sâu thẳm như một hố đen chứa vô vàn tâm sự, nó cứ sâu hút đen láy như thế. Cô biết câu nói của Tưởng Ngọc Trân là có ý gì, nhưng mà cũng thực hết cách, sống ở đó lâu quá cũng thấy khá thân thuộc rồi vả lại chỉ có khu đó là tiền nhà rẻ nhất đủ cho cô chi trả. Chỉ cần có chỗ nghỉ lưng là mừng lắm rồi không đòi hỏi gì nhiều hơn được nữa.
Tưởng Ngọc Trân lái xe đến cuối đường, Phạm Triết Ân tự mở cửa xe đi vào con hẻm nhỏ. Tưởng Ngọc Trân cứ nhìn bóng dáng nhỏ bé kia đi lững thững trong màn đêm trong lòng bỗng dấy lên một tia thương xót, cô mở cửa xe chạy theo đi song song với Phạm Triết Ân. Thôi thì tiễn một đoạn cũng không mất mác gì, cứ xem như là tập thể dục sau khi ăn cơm xong.
Phạm Triết Ân nhận ra người bên cạnh là ai cũng không nói gì, chỉ có điều cô hơi nhích người để đi gần với người bên cạnh hơn một chút, lúc vào đến bên trong có vài người đang ngồi ăn tối. Họ thấy Phạm Triết Ân vào cũng nở nụ cười thân thiện nhìn cô.
"À Triết Ân, cái đèn trong nhà em anh thay rồi đấy. Còn đường nước bị vỡ anh cũng đã sửa giúp em, em vào xem thử nếu còn rỉ nước thì nói với anh!" người đàn ông cởi trần với chi chít vết xăm trên người chỉ thiếu điều gương mặt chưa xăm nữa mà thôi, anh ta có vẻ không quan tâm trời lạnh bên ngoài vẫn cứ cởi trần mặc mỗi chiếc quần bò dài ngồi đối diện lò than đang cháy đỏ đỏ cứ y như rằng đã quá quen với sự lạnh lẽo đến buốt da này. Anh đang ăn cơm thấy Phạm Triết Ân về thì cũng quay sang nói chuyện với cô.
"Em cảm ơn anh nhé, bao tiền em gửi!" Phạm Triết Ân đưa tay mở ví muốn lấy tiền.
"Tiền bạc gì, tụi mình là hàng xóm bao năm nay. Anh giúp em chút chuyện này cũng bình thường, em cất tiền vào đi!" người thanh niên nọ đẩy lại tiền cho Phạm Triết Ân, chợt anh đảo mắt đến Tưởng Ngọc Trân đang đứng đó, "Bạn em à?"
"Chỉ là một người quen thôi, không phải bạn em đâu!" Phạm Triết Ân làm sao dám làm bạn với Tưởng Ngọc Trân, hai người cứ như là một thế giới hoàn toàn khác biệt, dù có làm bạn thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ nói cô là kẻ hám danh hám lợi.
Anh ta chợt đứng dậy lau tay vào quần bắt tay với Tưởng Ngọc Trân có lẽ anh sợ rằng bàn tay nhơ nhuốc của mình sẽ chạm tới người phụ nữ xinh đẹp lại thanh cao trước mặt này, Tưởng Ngọc Trân dù khó chịu nhưng vẫn đưa tay ra, anh ta cười rất tươi đáp lại "Chào cô nhé!" đôi bàn tay chằng chịt vết xăm và sẹo khi chạm vào da tay của cô thật thô ráp, "Ở đây chúng tôi thân thiện lắm cô đừng sợ!" anh ta thấy sắc mặt của Tưởng Ngọc Trân có vẻ hơi e dè nên nhanh chóng lên tiếng giải thích.
"À tôi không có gì đâu, mọi người cứ dùng cơm đi. Tôi không gián đoạn mọi người nữa!"
Phạm Triết Ân liếc sang Tưởng Ngọc Trân, có lẽ cô ấy không hợp với môi trường nơi đây nên liền kéo Tưởng Ngọc Trân đi khỏi. Phạm Triết Ân ngẩng đầu nhìn con người cao cao kia, "Chị đưa em tới đây rồi nếu không ngại vào trong uống một ít trà, anh ấy không có ý gì đâu chị đừng hiểu lầm." Phạm Triết Ân mở cửa nhà nói về việc khi nãy với Tưởng Ngọc Trân, cô vừa nhìn qua thì đã biết là Tưởng Ngọc Trân vô cùng khó chịu chuyện khi nãy. Cũng đúng thôi, chị ta là cảnh sát còn ở đây toàn là những tội phạm ra tù, đương nhiên là phải có ác cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip