"Bà, cháu bây giờ có thể nâng cấp tiệm bánh của chúng ta lên to hơn rồi."
"Còn có thể tân trang lại tiệm bánh đẹp hơn."
"Trồng thêm vài chậu hoa nữa."
"Nuôi thêm một chú mèo nhỏ, gia đình chúng ta sẽ có năm thành viên."
Tôi ngồi bên cửa sổ, không ngừng huyên thuyên về những dự định mà mình đã lập ra từ trước cho bà nghe. Bà tôi không trả lời, chỉ nở một nụ cười từ tốn, thỉnh thoảng sẽ gật gật đầu xem như rất đồng tình với ý kiến quái gở mà tôi đưa ra.
"Cháu có khiếu nghệ thuật lắm."
Bà nói, thanh âm rất dịu dàng.
Bà nội thường khen tôi như thế. Ngay cả khi cô giáo lớp mỹ thuật hồi tiểu học của tôi từng chấm bài vẽ của tôi vỏn vẹn có 2 điểm thì bà vẫn bảo rằng tôi rất có khiếu nghệ thuật và chỉ bởi vì không ai hiểu được điều đó nên mới không nhận ra mà thôi.
Tôi tự hỏi, nghệ thuật có phải hay không cần được chứng minh qua cách nhìn nhận của người khác? Ví dụ như người phê bình những tranh vẽ của Kỳ Dục chẳng hạn, ông ta thật sự hiểu được tâm trạng của anh khi vẽ nên bức họa nọ là gì sao, là vui, buồn hay tức giận, hay chỉ đơn giản là nhàm chán đến mức nghuệch ngoạc mấy đường cọ để ra được bức tranh vô nghĩa?
"Bà, bà có bao giờ nghe đến danh xưng Kỳ lão sư chưa?"
Bà nội ngẩng đầu nhìn tôi, có vẻ bà rất hứng thú với cái tên của người mà tôi vừa nhắc đến. Tôi không chắc bà có biết anh là ai không, bèn nhích ghế đến bên cạnh: "Anh ấy chính là cấp trên của cháu, một vị họa sĩ rất nổi tiếng đấy."
"Mọi người thường nói, bức tranh mà anh ấy vẽ nên thật sự rất có hồn, giống như chỉ cần nhìn vào sẽ cảm giác bản thân đang được đại dương ôm vào lòng, rất ấm áp. Nhưng đại dương có thật sự ấm áp không? Hay đó là cơn ác mộng mà anh ấy đã phải trải qua rồi biến nó thành những bức họa? Hôm nay, trên đường về nhà, cháu cũng tìm thấy một bài đăng từ một nhà phê bình nghệ thuật với cả triệu người theo dõi trên mạng xã hội, ông ta lắm lúc sẽ khen tác phẩm của Kỳ Dục lão sư, nhưng lắm lúc cũng bảo rằng tác phẩm anh ấy vẽ đôi khi bị thiếu chiều sâu, vô nghĩa."
Như thế chẳng phải người phê bình nọ sẽ chấm tác phẩm của Kỳ Dục 2 điểm như cô giáo mỹ thuật hồi tiểu học của tôi sao?
Bà nội mỉm cười, khẽ đáp: "Nghệ thuật ấy à, không phải ai cũng cảm nhận được rõ rệt bằng người tạo nên nó đâu."
Tôi nghiêng người, gác đầu lên thành ghế bà đang ngồi, im lặng nhìn vào khoảng không vô định với một mớ suy nghĩ chồng chất lên nhau. Giữa những dòng câu hỏi, tôi tìm thấy khoảng không vô định sâu hun hút đang thấp thoáng phía xa, rồi chẳng hiểu sao tôi ngã nhào vào làn nước trong veo, cảnh tượng trước mắt chỉ còn lại đốm sáng nhập nhoạng từ ánh mặt trời đang chiếu rọi trên mặt nước.
Nhưng lạnh lắm, đại dương không hề ấm áp.
Thay vì nói là ôm tôi vào lòng, tôi cảm thấy đại dương đang nuốt chửng lấy tôi thì đúng hơn.
Giấc mơ này hình như tôi đã mơ thấy rồi nhỉ? Cảm giác quen thuộc lắm, nhưng mãi mà vẫn không nhớ ra nổi.
Tôi bừng tỉnh khi dạ dày đã bắt đầu nổi trống khi ngửi thấy mùi bánh mới nướng của bà tôi ở tầng dưới, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, từ nơi tôi ngủ có thể nhìn thấy được mấy khóm hoa hướng dương ngoài ban công đang vươn mình đón nắng mới.
Đồng hồ hiển thị trên màn hình điện thoại, 8 giờ 47 phút. Tôi uể oải ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc bù xù như gà bới của mình, chắc có lẽ tôi đã thiếp đi khi đang trò chuyện cùng với bà, cũng thật may nhờ có tấm chăn bông trên người mà tôi mới không bị cảm khi ngủ trên ghế sofa.
Vào nhà vệ sinh, tôi ngắm nhìn mình trong gương, tự luyến rằng bản thân càng lớn trông càng có vẻ rất ra gì ấy chứ, không quá đẹp như mấy siêu sao hay hoa hậu nhưng cũng không quá tệ chút nào, rất có khí chất cháu của bà chủ tiệm bánh. Tiểu Ngư quấn lấy chân tôi, cất tiếng kêu meo meo gây sự chú ý, tôi đoán cô nàng yêu kiều này đang đói bụng chắc rồi.
"Đợi một chút, chị lấy pate cho em ngay."
Tôi đánh răng rửa mặt, thay một bộ quần áo mới, ném đồ dơ vào cái rỗ tre gần đó rồi mới dẫn đường cho Tiểu Ngư theo mình vào phòng khách. Trên kệ tủ gỗ, tôi lấy xuống một hộp pate mới, cẩn thận đổ ra tô đựng cho Tiểu Ngư và trộn thêm một ít hạt đồ ăn cho cô nàng.
Tiểu Ngư kêu lên một tiếng, rất thỏa mãn đi đến tô thức ăn nhâm nhi bữa sáng ngon miệng của mình.
Tôi bước xuống tầng, vài vị khách chợt xoay lại nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng.
"Ây! Bà bà, chị gái kia là ai thế, chưa từng nhìn thấy qua bao giờ?"
"Ui trời, tôi chưa từng nghe bà nói đến bà có một cô con gái trẻ măng đến thế này đấy."
Bà nội đem ra một mẻ bánh mới, vừa cười vừa cho từng cái bánh vào túi đựng giấy: "Là cháu ruột tôi, đi học xa mấy năm rồi mới trở về."
"Còn có chuyện như thế sao?!"
Mấy vị khách nọ đều đăm đăm nhìn về phía này, tôi đành cười gượng cúi đầu thay cho lời chào rồi lẻn vào góc bếp, tận hưởng hít hà mùi bánh thơm nức mũi, còn tiện tay chôm được một cái bánh bông lan vừa ra lò nữa.
Thật ra, tôi biết cái bánh bông lan này là bà làm cho tôi, vì chỉ cần nhìn thấy bên trên lớp bánh có phủ một tầng mật ong mỏng cùng vài hạt nho khô thì đã sớm nhận ra rồi. Trên đời này, bà nội thương tôi nhì thì ai thương tôi nhất cơ chứ?
Tôi cắn một miếng bánh, bên kia còn tiện tay làm thêm một cốc café đen. Mùi hương hòa quyện vào nhau trong không khí, càng làm cửa tiệm nhỏ này thêm hấp dẫn khứu giác.
Mở điện thoại, nhấp vào ứng dụng mạng xã hội, có vài thông báo người theo dõi mới hiện ra, lần lượt là mấy bạn học cũ thời đại học của tôi. Tôi đoán chắc La Ngọc Viên Nhi đã kể với bọn họ rồi. Vòng bạn bè lại nhiều hơn những bức ảnh và bài đăng, xem chừng trong 7 năm qua quả thật đã có không ít sự thay đổi. Vài người trong số họ đã lập gia đình, rất mãn nguyện và hạnh phúc đăng lên trên mạng xã hội khoe với mọi người.
Tôi thả cảm xúc yêu thích vào bài đăng, mường tượng không biết cảm giác có gia đình của riêng mình là như thế nào.
Tôi nhấp vào xem trang cá nhân của vị họa sĩ nọ, Kỳ Dục vẫn không có đăng thêm bài viết, có lẽ lúc này anh đang bận rộn chuẩn bị cho buổi triển lãm sắp tới.
Tôi cũng không rảnh rỗi, tiệm bánh của bà tuy nhỏ nhưng đông khách lắm, đa số là những người trẻ tuổi đến mua sau giờ tan học, thỉnh thoảng cũng có vài nhân viên công sở nữa.
"Từ hôm cháu về nhà, quán mới đông hơn đấy chứ. Lúc trước chỉ lai rai thôi."
Cuối ngày, tôi vừa dọn dẹp tiệm, vừa cùng bà trò chuyện. Nhưng lúc nghe bà nói thế, tôi hơi sững người, chẳng lẽ...tôi chính là mèo chiêu tài hóa kiếp thành sao?
Tiểu Ngư đứng đó ngao một cái, xem chừng nàng ta đã thấu được suy nghĩ của tôi rồi nên mới mắng tôi một cái như thế.
"Được rồi, em mới là mèo chiêu tài, được chưa? Cả em và Lão Đại đều là mèo chiêu tài."
Nhà tôi có nuôi hai đại miêu thần, một bên soái miêu, một bên mỹ miêu.
Lão Đại là mèo đực, tôi nhặt hắn ta về vào một ngày giông khi tôi còn là sinh viên năm thứ 3. Sở dĩ đặt tên là Lão Đại, là bởi vì hắn ta là mèo hoang, mấy lần trên phố đều bị tôi bắt gặp một mình xù lông đối chọi với mấy con mèo hoang khác lúc còn nhỏ, tôi cho ăn lại hung dữ với tôi, cuối cùng hôm mưa giông ấy cũng bị tình yêu của tôi làm cho xiêu lòng lẽo đẽo chui vào áo khoác theo tôi về nhà. Còn một lý do khác, là bởi vì lớp lông của Lão Đại vằn vện y như hình xăm vậy, giống hình tượng bang chủ trong phim truyền hình tôi hay coi nên đặt tên như thế.
Tiểu Ngư là mèo cái, được một người bạn tặng khi nàng ta còn bé. Cái tên của nàng ta xuất phát từ tình yêu đối với loài cá. Là mèo nhưng rất yêu cá. Từ chối ăn cá dưới mọi hình thức. Cá là bạn, cá là chân ái, là nguồn sống, là linh hồn, phải nâng niu yêu thương. Có một dạo, Lão Đại rất yêu thích Tiểu Ngư, không biết từ đâu đem về một con cá tươi làm quà cho Tiểu Ngư. Sau đó nàng ta liền giận hắn ta một 1 tháng, không thèm dòm mặt mèo luôn.
Bất quá, về nhà đến nay cũng được dăm ba hôm rồi, tôi không gặp Lão Đại. Bà nội nói rằng, Lão Đại tới mùa sinh sản nên đi mất, sau đó sẽ quay trở về sớm thôi.
Tôi bĩu môi.
Không phải Lão Đại rất thích Tiểu Ngư à? Chẳng lẽ không 'cua' được nàng nên bỏ cuộc rồi?
Tôi vuốt vuốt lớp lông trắng của Tiểu Ngư, nói nhỏ: "Em không buồn sao? Lão Đại bỏ đi mấy hôm rồi, chắc đi tìm vợ, em chẳng phải rất thích Lão Đại à? Còn kiêu căng như thế làm chi không biết."
Tiểu Ngư lại ngao một cái. Lần này, âm điệu có chụt nhẹ nhàng hơn, tôi đoán chắc nàng ta không phải đang mắng tôi, chẳng qua tôi chẳng hiểu được ngôn ngữ loài mèo nên đành thật xin lỗi là chỉ có thể cười cười cho qua.
Mỗi ngày trôi qua của tôi đều rất êm đềm, ít nhất là tôi đã cho rằng như thế, cho đến khi chuỗi ngày bình yên ấy bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại từ La Ngọc Viên Nhi.
"Họp nhóm bạn cũ đại học?"
"Ừ ừ đúng đúng, tớ đều nói mọi người cả rồi, ai cũng đồng ý cả. Cậu xem, khi nào cậu về nước, tụi mình đi chơi với nhau!"
"À ừ. Tuần này tớ về", tôi có chút miễn cưỡng đáp.
"Thế cuối tuần sau được không? Tối ngày thứ 7 ấy!"
Tôi bấm bấm ngón tay tính thử, giật mình nhận ra hôm đó hình như khai mở triển lãm tranh vẽ và điêu khắc của Kỳ Dục, chẳng mấy chốc đã sắp bước qua tháng mới rồi à? Thời gian thật sự trôi nhanh đến nhường này.
Không định khước từ lời mời, dù sao tôi có thể tham gia triển lãm vào buổi sáng, buổi chiều tối cùng bọn họ hẹn gặp mặt cũng được. Không có vấn đề gì mấy.
"Được."
La Ngọc Viên Nhi nghe tôi trả lời, cực kỳ phấn khích: "Tốt quá! À đúng rồi, tuần này cậu về ngày nào? Tụi mình đi mua sắm đi! Thật lâu rồi không cùng nhau đi mua sắm!"
"Chắc là chủ nhật đi."
"Ừ ừ, khi nào về nhớ gọi cho tớ nhá!"
Sau đó La Ngọc Viên Nhi chủ động ngắt máy.
Tôi có hơi chột dạ. Vốn dĩ đã về nước gần nửa tháng rồi, vậy mà giờ người ta còn tưởng mình vẫn đang ở nước ngoài du ngoạn chưa chịu đáp đất. Đã thế lại còn thuận theo người ta nữa cơ chứ. Đúng thật là thời gian đã bào mòn tôi trở thành con người khác biệt hẳn.
Hết chương 6
~~~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip