Chapter 5: Bị thương

- Lam ơi, Huyến đem bánh tới cho Lam nè~

Lần trước Hạ Lam đã nói rằng cái bánh mà nàng gửi cho thoongnqua mẹ Hạ Lam rất ngon, thế nên lần này nàng lại mang nó tới.

- Tui cám ơn cô Hai nhiều!

Nhã Huyến vừa cười vừa xua tay, ý nói không có gì to tát mà phải cảm ơn. Cũng chỉ là một cái bánh thôi mà, nếu Hạ Lam muốn thì nàng bưng cả hàng bánh tới cho còn được.

- Sắp tới có đoàn xiếc về làng mình á, Lam có biết chưa?

- À, bữa trước Nhân với chị Sa tới thăm có nói lại cho tui rồi.

- Vậy Lam có đi coi hông?

- Có. Từ hồi tui về tới giờ mới có một bữa như thế này, tui phải đi coi chớ.

Một người cứ Lam với Huyến, còn một người thì cứ tui với cô. Kiểu xưng hô bất đồng như vậy mà cô Hai Huyến cũng chẳng ý kiến gì, có lẽ nàng ta cũng đã quen dần với cách gọi này của Hạ Lam rồi, thế nên cũng không còn quá bận tâm như trước.

- Vậy bữa đó…bữa đó Lam đi với Huyến nhen? Ờm…có cả chị Hoa đi chung nữa.

- Ừa.

Nhã Huyến cầm cái bánh lên, gỡ bỏ lớp lá bọc ở bên ngoài rồi đưa cho Hạ Lam.

- Mà cô Hai có nói mơi mốt sẽ dẫn tui đi thả diều á, nhớ dẫn tui đi nhen!

- Ừa! Chừng nào Lam khoẻ, Huyến sẽ dẫn Lam đi thả diều!

.

.

Sau đó một thời gian, chân của Hạ Lam cũng lành, Hạ Lam đã có thể thoải mái đi lại và ra ngoài thăm bà con làng xóm.

Nhưng Hạ Lam vừa khoẻ thì lại đến lượt Nhã Huyến gặp chuyện. Hôm ấy đi xem xiếc về, chẳng hiểu nàng ta đi đứng kiểu gì mà lại để rách một miếng da dưới đầu gối. Tuy vết thương không nặng như Hạ Lam nhưng mấy ngày đầu, Nhã Huyến vẫn phải hạn chế ra ngoài, cũng bởi mỗi lần cử động chân là nàng ta lại đau đến mức nhăn mặt.

- Nh-nhẹ thôi, Lam nhẹ tay thôi nhen…

- Tui..tui sẽ ráng…

Hạ Lam từng làm việc này, nhưng không hiểu sao lúc này lại có một cảm giác khó tả. Hạ Lam lấy một ít thuốc ra đầu ngón tay, run run đưa lại gần vết thương của nàng.

Hạ Lam vừa chạm tay đến vết thương thì Nhã Huyến đã nhăn mặt, theo phản xạ mà rụt chân lại vì cảm giác đau xót từ phía dưới truyền đến.

- Cô Hai, cô…cô đau hả?! Tui…tui xin lỗi, tui hổng có cố ý đâu!!

Hạ Lam trông thấy biểu hiện của Nhã Huyến thì vội bỏ ra, cuống quýt hỏi han nàng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

- Hổng…hổng sao, xót có chút xíu à, Huyến chịu được.

Nhã Huyến gượng cười để Hạ Lam yên tâm mặc dù hồi nãy, khi Hạ Lam chạm vào, vết thương của nàng thực sự rất đau.

- Tui..tui sẽ nhẹ lại…

Hạ Lam điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng giữ bình tĩnh để có thể làm nhẹ nhàng nhất, tránh cho vết thương của Nhã Huyến quá đau.

- Xong ời hả? Cám ơn Lam nhen!!!

Nàng tươi cười nhìn Hạ Lam kéo ống quần xuống giúp mình. Hạ Lam thực sự là một người con gái rất xinh đẹp, đối xử với nàng cũng vô cùng dịu dàng. Nhã Huyến tự khen ngợi bản thân rằng, nàng đã chọn đúng người rồi.

- Mà nè, bữa trước Huyến có nói sẽ dẫn Lam đi thả diều á, mà giờ Huyến vầy nè, hổng có đi được. Hay là tui kêu Nhân dẫn Lam đi nghe?

- Hổng cần đâu, mốt cô Hai khoẻ rồi dẫn tui đi cũng được. Tui đợi được!

.

.

- A!!!! Em nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi!!!

- Hai ngồi yên đi, ngồi yên thì em mới xức thuốc cho Hai được chớ!

Trà Nhân cau mày khi Nhã Huyến cứ không ngừng giãy nảy kêu đau trong khi em đã rất nhẹ tay rồi.

- Thoi thoi em để đó, để đó đi. Để Hai kêu người xức giùm được rồi!!

Nhã Huyến lắc đầu lia lịa, giật lấy lọ thuốc mỡ trên tay Trà Nhân.

- Em mần cái chi mà mạnh tay muốn chết, bộ tính ám sát Hai ha gì?

- Em nhẹ tay lắm luôn ời đó! Có mà Hai muốn chị Lam xức giùm nên em xức mới la lên á!

Trà Nhân cứ như nhìn thấu tâm tư của Nhã Huyến, nói một mạch không chút ngập ngừng. Nàng ta bị em gái nói trúng tim đen thì đỏ cả mặt.

- Nè, hổng có đâu à!!

- Có!!!!

- Huyến, Nhân, mần cái chi mà cãi lộn om sòm vậy?

Hạnh Sa đi đến cổng đã nghe thấy tiếng chí chóe của Nhã Huyến và Trà Nhân, kể ra nhà hai người cũng nhộn nhịp thật.

- Huhu Sa ơi, Nhân ăn hiếp em kìa!

Nhã Huyến trông thấy Hạnh Sa đến gần mình thì kéo tay áo chị rồi mếu máo kể tội của Trà Nhân.

- Hai!!! Chơi mà chơi méc! Hai chơi xấu!

- Tại em xấu trước chớ bộ!

Hạnh Sa kịp ngăn lại cuộc cãi vã không có hồi kết, cầm lấy lọ thuốc mỡ rồi vén ống quần Nhã Huyến lên, hoà giải:

- Em với Nhân đừng gây lộn nữa, để Sa xức cho em.

- Hai em muốn được chị Lam xức nên mới la oai oái dị đó, Sa mà đụng vô coi chừng Hai em la lên nữa cho coi.

- Nhân!!!!!

Hạnh Sa bật cười khúc khích vì hai chị em nhà này. Chị vẫn tiếp tục lấy thuốc mỡ ra đầu ngón tay, nói:

- Lam kêu với Sa là bữa nay Lam có công chuyện, hổng có qua thăm em được đâu.

- L-Lam hổng qua được ạ? Sa nói thiệt hả Sa…?

Nhận được cái gật đầu xác nhận của Hạnh Sa, Nã Huyến thất vọng nhìn ra phía cổng. Nàng ta thở hắt ra, duỗi chân ra trước thêm một chút để Hạnh Sa giúp mình.

- Đó, ráng chờ người ta cho cố vô, giờ người ta mắc công chuyện có tới được đâu.

- Em có tin là Hai quýnh em hông hả nhỏ kia?

- Chừng nào Hai bắt được em đi rồi nói!

Trà Nhân chạy đi trước khi bị Nhã Huyến cốc đầu, lè lưỡi khiêu khích chị gái. Để em xem nàng ta sẽ đuổi theo em kiểu gì.

Nhã Huyến không thể làm được gì lúc này, cũng bởi vết thương đáng ghét của nàng chưa kịp lành. Nàng ta tỏ ra phẫn nộ với Trà Nhân đang đứng ở xa, được một lúc thì quay sang mè nheo với Hạnh Sa:

- Sa!!! Nhân ăn hiếp em nữa kìa!!!

Nhã Huyến không giỏi làm diều, không giỏi gọt quả, nhưng riêng chuyện mách với Hạnh Sa mỗi lần hai chị em cãi nhau mà không làm gì được Trà Nhân thì lại rất giỏi. Nàng ta biết mình chắc chắn sẽ được bênh nên được nước lấn tới đây mà.

Hạnh Sa phì cười:

- Nhân, em đừng có ghẹo Huyến nữa. Còn em nè, ngồi yên Sa xức thuốc cho em. Đợi xíu nữa bánh chín rồi Sa đem qua cho em ăn hen.

- Nhưng mà Sa hổng được chia cho Nhân đâu đó!

- Ừa ừa, hổng chia cho Nhân thì hổng chia cho Nhân.

- Sa!!!!!































































Mọi người thấy gì chưa?? Thấy gì chưa??? Ahy đã nói tiếng Việt đó 🦋

Bạn gấu nhỏ dễ thươnggg 🫶

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip