Chương 52
.
.
.
Tokyo, 24/12/1995...
" Rindou, con mang gói đồ này sang nhà Kawata giùm mẹ nhé. "
" Vâng. "
Rindou chậm chạp đứng dậy, ôm lấy bọc đồ trên tay mẹ để mang sang nhà người bạn của mình, chắc trong đó có vài món nhắm với mấy thứ đồ lưu niệm khác. Gia đình nhà Rindou cũng vừa mới đi du lịch về nên tất nhiên không thể là không có quà rồi.
Rindou nhìn tờ lịch treo ở phòng khách, cậu cảm thấy trong lòng có chút buồn. Hôm nay là ngày sinh nhật của mẹ cậu. Cả tháng trước đến tháng này đều nhịn ăn vặt, tích góp dữ lắm để mua quà tặng mẹ nhưng không hiểu tính toán thế nào mà đến bây giờ vẫn chưa đủ tiền. Chán thật, mấy bó lan ở cửa hàng hoa trên quận Shibuya đẹp lắm kia mà.
" Này Rin – chan, ở lại đây đã. "
Cậu nhóc Souya một tay cầm túi quà một tay kéo tay Rindou lại khi thấy bạn mình có ý định chạy đi.
" Có việc gì ? " – Rindou hỏi một cách gấp gáp
" Cậu vừa mới tới mà, lại nhà tôi chơi chút đi. "
" Để mai nhé, hôm nay tôi bận rồi. "
Rindou cười tạm biệt Souya rồi chạy đi, cậu cần ghé qua chỗ cửa hàng hoa mà tháng trước mới để ý đến. Tiệm hoa mới mở được gần nửa năm nay, cửa hàng tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng và đa dạng các loại hoa, nhược điểm chắc chỉ có mỗi số lượng từng loài không được nhiều do vấn đề diện tích. Nghe nói chủ cửa hàng là một người phụ nữ lớn tuổi, bà ấy rất hiền và phúc hậu. Đi theo phụ bà là đứa cháu trai, mọi người thường khen thằng bé rất nhanh nhẹn và lễ phép.
Đang là mùa giáng sinh nên hầu hết mọi người đều đi mua các vật dụng liên quan tới ngày lễ để trang trí nhà cửa, vì vậy mà tiệm hoa kia cũng vắng khách hơn. Những chậu hoa bày trên kệ che mất tầm nhìn của Rindou, cậu đứng bên ngoài cửa kính, cố nhón chân lên nhìn vào trong cửa tiệm. Đưa mắt qua lại vài cái, cuối cùng Rindou cũng dừng ngay trước một bó lan màu hồng. Mẹ cậu rất thích hoa lan, Rindou biết, thế nên cậu càng muốn mua tặng mẹ cho bằng được. Nhưng số tiền hiện giờ lại không đủ, tuy bó lan đó cũng không quá đắt nhưng tài sản trong người Rindou vẫn còn thua xa. Và lúc ấy, cậu nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
" Nhóc con, em đang làm gì vậy ? "
Rindou chợt giật mình nhẩy cẫng lên khi thấy khuôn mặt của một cậu bé lớn tuổi hơn đang kề sát bên cạnh, đôi mắt mở trừng trừng, trên tay cầm cây chổi lông gà dọa dẫm
" À...Dạ...? "
" Anh hỏi nhóc đang làm gì ? Anh thấy nhóc đứng ở đây rất lâu rồi đấy ? Định ăn trộm hả ? "
" Em không ăn trộm. Mẹ em bảo người đoàng hoàng thì chả bao giờ suy nghĩ những điều xấu xa, anh chắc không phải là người như vậy rồi. " – Rindou cũng không vừa, vênh mặt mà đáp lại
" Còn nhóc thì sao ? Nếu không có ý định gì xấu sao không vào mà xem, cứ thập thò ngoài đó người ta nhìn vào lại tưởng ăn trộm. "
Dứt lời, cậu bé kia kéo tay Rindou vào trong cửa tiệm. Bị lôi đi bất ngờ, Rindou hốt hoảng một tay giữ chặt cửa để không bị kéo đi.
" Này này này...anh là ai hả ? Buông em ra !! "
" Là chủ cửa hàng thì không được phép mời khách vào hả? Bé mồm thôi thằng nhóc này. " – Cậu bé đập nhẹ chiếc chổi lông gà vào đầu Rindou
" Mời kiểu này thì ai dám vào ? "
Rindou vừa hậm hực lại vừa lo sợ, nhưng vẫn miễn cưỡng đi vào trong. Cậu bé kia đẩy Rindou ngồi xuống ghế, lông mày nhăn lại chỉ tay vào đôi giày của cậu
" Nhóc có vẻ không biết giữ đồ nhỉ ? Đế giày bị xước hết rồi mà vẫn đi à ? "
Rindou nhìn xuống đôi giày màu đỏ của mình, đó là món quà của bố nuôi tặng cậu, Rindou quý nó lắm, ngày nào cũng đi vào chân, nhưng không có nghĩa là cậu biết cách giữ gìn thành ra phần đế cũng bị mòn và xước khá nhiều. Trong lúc Rindou vẫn đang mải mê ngắm đôi giày, cậu bé kia đã tự tiện tháo nó ra, Rindou có đòi lại cũng không cho. Cậu bé kia cầm một cây bút dạ, vừa lắc nó trên tay vừa cười với Rindou
" Anh sẽ sửa lại đế giầy cho nhóc. À, anh là Ran, sau này anh nhất định sẽ trở thành một họa sĩ nổi tiếng, nhóc phải nhớ kỹ tên của anh đấy. "
" Tên đẹp mà nết kì. "
Rindou ngồi chống cằm nhìn Ran đưa bút trên đôi giày của cậu mà trong lòng cũng đầy thán phục, nhỏ tuổi vậy mà rất khéo tay. Những bông hoa cát cánh nhỏ xíu đẹp đẽ được Ran tô điểm dọc phần đế giầy che đi những vết xước trước đó, trông cũng ra gì đấy. Ran xỏ lại đôi giầy vào chân cho Rindou, hắn ngồi dưới đất nhìn cậu mà bật cười.
Ran định mở miệng ra nói gì đó với cậu nhưng bị cắt ngang bởi bà của hắn. Có hai nhóm khách vào cửa hàng, Ran phải chạy ra bán phụ bà, trước khi đi còn dặn Rindou ngồi đợi. Rindou không quan tâm nhiều, cậu chỉ nhìn bó lan đã nhắm tới từ trước. Rindou đi đến gần nó, hé mắt nhìn mọi người xung quanh không có ai để ý liền ôm nó vào người và lén lút chạy ra khỏi cửa hàng.
Cậu cảm thấy vui vì không nghĩ mọi việc lại thành công trót lọt đến vậy, có lẽ do là trẻ con nên sẽ ít có người để ý tới. Bây giờ Rindou chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, cậu sẽ tặng mẹ bó hoa đang cầm trên tay, sau đó mẹ sẽ mỉm cười, sẽ khen ngợi cậu. Chỉ cần nghĩ như vậy thôi đã đủ hạnh phúc rồi, Rindou vội vã chạy băng qua con đường lớn và vô tình vấp ngã, bó lan đang cầm cũng rơi ra, và trước mặt cậu, một chiếc xe tải bị mất lái đang lao tới.
Rindou phản ứng rất nhanh, cậu bật dậy, cầm lấy bó hoa và chạy đi. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi nhưng không, lúc Rindou vừa thoát khỏi tử thần cũng là lúc mọi người xung quanh hét lên đầy sợ hãi. Cậu nghe thấy tiếng động rất lớn ngay sau lưng, Rindou từ từ quay lại nhìn, chiếc xe tải ban nãy đang chạy lệch hướng sang bên kia đường kéo theo những vệt máu đỏ tươi dưới mặt đất. Người phụ nữ là chủ cửa hàng hoa – người bà của Ran đã bị cuốn vào gầm ô tô.
Chiếc xe đã mất lái, người tài xế không kịp dừng lại liền nhảy ra ngoài, ông sợ hãi nhìn nó lao vào một cửa hàng bên lề đường. Chiếc xe vừa tông thẳng vào bên trong liền phát nổ và bốc cháy ngùn ngụn. Ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt của Rindou, cậu sợ hãi quay người bỏ chạy. Cậu vẫn chỉ là một đứa con nít, cậu không biết mình cần phải làm gì, cậu chỉ muốn về nhà với mẹ. Và Rindou cũng không hề biết, người phụ nữ đó quan trọng như nào đối với Ran.
Ran đã chứng kiến hết mọi chuyện, bàn tay hắn run rẩy cầm chiếc bình hoa không vững nữa. Chiếc bình rơi uống đất vỡ toang, hắn vừa chạy đến chỗ chiếc xe đang bốc cháy vừa gào lên khóc. Mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương xót, họ giữ hắn lại và liên lạc cho người nhà của hắn. Đến vạn lần Ran cũng không muốn tin sự thật này, nếu bà của hắn chết, hắn thà đi cùng còn hơn là phải ở chung với một ông bố nát rượu lại còn bạo lực.
.
.
.
" BÀ LÀM ĂN KIỂU MẸ GÌ MÀ LẠI CHẾT HẢ ? MAU DẬY ĐI KIẾM TIỀN NUÔI TÔI. "
Ông bố của Ran cầm chai rượu đập liên tục vào quan tài của bà hắn mà chửi bới, ông ta không hề tỏ ra thương xót một chút nào, lời nói thì cộc cằn và tỏ ra giận giữ. Ngồi một góc trong phòng, Ran thu mình lại ôm lấy vết thương trên người do bị bố hành hạ. Ông cứ hết chửi bới bà của hắn lại quay sang mắng nhiếc hắn, bắt hắn phải tiếp tục bán hàng mà đem tiền về cho ông.
Ran không còn sức lực để chống đối, trái tim hắn quặn lại đau nhói, hai tay ôm chặt lấy đầu, cứ như vậy mà chịu trận từ bố. Bà đi rồi, cuộc sống lại trở thành tăm tối, Ran cũng mất phương hướng hoàn toàn. Mẹ thì không có, bố thì cũng chả ra gì, hắn chả biết phải dựa vào ai, ngoài bà thì làm gì có ai cho hắn tình thương đâu. Đứa bé 8 tuổi ấy còn quá nhỏ để gánh chịu sự mất mát này.
Ran nhớ lại hôm nay có vị khách nói rằng ông ấy nhìn thấy một thằng bé ôm bó lan chạy ra khỏi cửa hàng, ông cũng đã bảo với bà của hắn. Nhưng bà của Ran chạy theo thằng bé không phải để lấy lại bó hoa, mà vì bà nhìn thấy chiếc xe tải đang lao vù vù tới, còn thằng bé thì nằm sõng soài trên đường. Có lẽ bản năng của một người bà đã thôi thúc bà lao ra cứu đứa trẻ ấy.
Sau khi ông bố nát rượu đi khỏi, Ran quệt nước mắt và cố lê những bước chân khập khiễng về phía tủ. Hắn lấy ra một quyển số và đặt bút ghi. Đôi mắt đỏ ửng dần trở lên thẫn thờ, không cảm xúc, hắn đã thực sự chết rồi, chết ở trong lòng. Đây cũng là lúc mà hắn bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạch trong tâm trí.
" Tokyo, 24/12/1995
Ngày hôm nay, một cậu bé đã cướp đi sinh mạng của bà tôi. Cậu ta xuất hiện và mang đến cho tôi một bi kịck lớn chắc chắn ám ảnh tôi cả đời. Tôi sẽ không bao giờ quên cậu bé đó, cậu bé có đôi mắt màu hoa diên vĩ, đi đôi giày màu đỏ, đế giày điểm những bông hoa cát cánh mà chính tay tôi vẽ....Nếu được gặp lại, tôi sẽ giết cậu ta."
______________________________
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip