Chương 59
Hai chương cuối up liền nhau :))))
30 giây cuối cùng...
" Không...Ran à...một chút nữa thôi... "
Rindou lắc đầu nguầy nguậy, móng tay cậu bấu chặt vào tay Ran nhằm để hắn buông cậu ra. Trái ngược với sự hoảng loạn trên gương mặt cậu, Ran lại bình tĩnh đến lạ, hắn mỉm cười đưa cho cậu một chùm chìa khóa
" Cái này...là cho cả em và mẹ. "
" ? "
" Anh xin lỗi, không thể ngắm hoàng hôn cùng em được rồi. Căn biệt thự ở vịnh Tokyo...anh đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. "
Ran đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay của Rindou và nắm chặt nó trong tay cậu. Thật ra ban đầu Ran cũng chả có hứng thú với biển đâu, nó chỉ có mỗi một màu xanh, thật vô vị và nhạt nhẽo. Nhưng Rindou lại nhảy cẫng lên, hai mắt long lanh, cậu nói rằng cậu thích biển, hắn cũng chỉ biết chiều theo ý cậu, bất cứ khi nào cậu muốn, hắn đều đưa cậu ra bờ biển để bắt kịp hoàng hôn chiều tà.
Cứ dần dần Ran cũng có cảm tình với nơi này, hóa ra biển không tệ đến vậy, đó là nơi thích hợp nhất để thư giãn, cũng là nơi hắn cảm thấy yên bình nhất. Sau khi rời bỏ Rindou, chưa một lần nào Ran quay lại bờ biển, vì không có bóng dáng người thương, nơi đâu cũng là một màu u buồn, tăm tối.
Thật buồn khi tất cả dự định ban đầu đều tan biến, cái mong ước nhỏ nhoi duy nhất le lói trong trái tim hắn bỗng chốc vỡ vụn. Bầu trời xế chiều yên bình trên vịnh Tokyo ấy, làn gió dịu dàng mang hương vị của biển, bà Eri vén vạt váy nhón chân xuống làn nước mát, đi bên cạnh và nắm chặt tay Ran chính là Rindou. Khung cảnh hạnh phúc đó, hắn ngày đêm vẫn luôn mường tượng ra.
" Không...đừng nghĩ vậy...anh nhất định sẽ đến được đó...em hứa đấy... "
20 giây cuối cùng...
Đứng phía sau nghe cuộc trò chuyện của hai người, Taiju lại càng cảm thấy khó xử. Trong phút chốc, anh liền đưa ra quyết định của mình, Taiju kéo Rindou lại
" Đi thôi, tôi và cậu sẽ cùng nhảy xuống. "
" Vậy còn Ran ? Tôi không thể bỏ anh ấy lại được. "
Biết trước Rindou sẽ không chịu đi, Taiju chỉ còn cách đặt hai tay lên vai cậu và nhẹ nhàng giải thích, lần này mà cậu còn không chịu cũng phải chịu.
" Rindou, mọi chuyện sẽ ổn thôi, nghe lời tôi..."
" Không được, còn ít thời gian tôi vẫn có thể cố được "
" Tôi chưa bao giờ thấy một người cấp dưới nào dám cãi lại sếp của mình cả. Cậu...giỏi thật. "
" Xin lỗi sếp, nhưng tôi chỉ muốn cứu anh ấy thôi. "
" Đâu phải chỉ có mình cậu muốn vậy. Giờ cậu nhìn xem, chúng ta đã mất rất nhiều thời gian nhưng với tình thế như này thì làm gì còn cách nào khác đâu. Nếu không cứu được Ran thì cậu định sẽ chết à ? "
" Vâng "
" Cái thằng này... "
Rindou chả đắn đo mà nói thẳng luôn. Không thể chịu nổi trước việc coi thường tính mạng của Rindou, Taiju định tặng cho cậu một cú đấm vào mặt nhưng anh chợt khựng lại khi trông thấy ánh nhìn sắc lẹm của Ran.
" Được rồi, nghe này Rindou, đơn vị của ta đã mất rất nhiều người rồi. Peyan, Pa-chin, Naoto và còn có cả em trai tôi nữa. Tôi đang tự hỏi một cảnh sát trưởng như tôi thì làm được gì ngoài nhìn những người bên cạnh hy sinh ? "
" Sếp...? "
" Sự ra đi của họ một phần cũng do tôi. Tôi đâu có thể giúp gì cho họ, giờ thì tôi sẽ không để một người cấp dưới nào ra đi cả. "
" Sếp, anh nhảy trước đi, không còn thời gian đâu. " – Rindou càng lúc càng hoảng hốt
" VẬY CÒN MẸ CẬU ? " – Chợt Taiju hét vào mặt Rindou
" Dạ ? "
" À, xin lỗi, vì ngày bé khi mẹ chơi với tôi, tôi nhớ khuôn mặt của bà lúc đó trông thật hạnh phúc, và cả đôi mắt bà ngấn nước trước khi rời xa đám con chết tiệt của bà nữa. Cậu Rindou vẫn còn mẹ, tôi nghĩ bà ấy sẽ không muốn đơn độc trên cõi đời này đâu, cậu hiểu rồi chứ ? "
Câu nói của Taiju như thức tỉnh điều gì đó trong suy nghĩ của Rindou, cậu ngẩn người.
Còn 10 giây cuối cùng...
" MAU RA KHỎI ĐÂY !!!! "
Thời gian sắp hết, Ran vội vã giục Taiju và Rindou. Với một người cố chấp như Rindou thì thật khó mà bỏ cái ý định rời đi, nhưng trước khi cậu kịp phản ứng, Taiju đã giữ chặt cậu lại, anh lôi cậu ra đến cửa sổ mặc cho cậu đang cố vùng vẫy
" BỎ TÔI RA, TÔI PHẢI CỨU RAN, BỎ RA !!! "
Rindou cắn vào bắp tay của Taiju đến nỗi bật máu, dẫu vậy, anh chỉ khẽ nhăn mày chứ nhất định không chịu thả cậu ra. Cho đến khi hai người ra đến cửa sổ, Taiju đặt tay lên vai Rindou muốn đẩy cậu ngã xuống, nhưng những ngón tay cậu vẫn cố bấu chặt lấy khung cửa, đưa ánh mắt ngấn nước luyến tiếc nhìn Ran
" Em xin lỗi... "
Taiju lúc này đã ngồi hẳn ra ngoài khung cửa sổ, anh kéo cậu ra, trước khi nhảy xuống cũng quay lại nhìn Ran nói lời từ biệt.
" Xin lỗi, Ran. "
Ran đã kiệt sức, hắn gật nhẹ đầu với Taiju, rồi lại nở nụ cười dịu dàng với Rindou. Những ngón tay của Rindou dần nới lỏng ra, cả người cậu cũng mềm nhũn, cứ thế mà ngả người ra sau rơi xuống dưới.
" Tạm biệt Rindou... "
5 giây...
Ran lấy trong túi ra một mẩu giấy bị xé rách từ cuốn sổ nhật kí. Trên tờ giấy là hình vẽ Rindou đang say giấc, bức hình được hắn vẽ vào ngày 27/12/2017. Hôm đó Rindou say khướt đến nỗi không nhận biết người trước mặt là Ran, hắn đưa cậu về nhà, đặt cậu lên giường và cậu ngủ li bì không một chút phòng bị. Khi đó nét mặt Rindou nhìn thật yên bình, Ran mỉm cười lôi cuốn sổ ra vẽ cậu cả đêm. Vẽ, rồi tẩy, rồi lại vẽ. Vì Ran muốn Rindou luôn ở bên mình nên tác phẩm của hắn cũng phải thật hoàn hảo.
4 giây...
Ran ngắm nhìn hình vẽ, hắn hôn lên mảnh giấy, một giọt nước khẽ trào ra khóe mắt.
3 giây...
" Bíp bíp..." - tiếng đồng hồ đếm ngược cứ thế to dần, Ran nắm chặt mảnh giấy trong tay chờ đợi khoảnh khắc kết thúc sinh mệnh của mình
2 giây...
" Rindou à... "
1 giây...
" Anh yêu em... "
BÙMMMMM BÙMMMM BÙMMMMM
Ba tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, cả tòa nhà rung chuyển, đất đá từng mảng bắn tung thi nhau rơi xuống. Rindou vẫn rơi tự do, hai mắt vô hồn nhìn lên khung cửa sổ vỡ nát nơi Ran đang nằm, cậu vô thức đưa tay lên. Thật ra ngay từ đầu Rindou đã đoán được kết cục này sẽ xảy ra, nhưng cậu luôn chối bỏ suy nghĩ đó, hoặc cậu chỉ muốn giây phút cuối cùng sẽ được ở mãi bên cạnh Ran.
________________________
Trong lúc đang lao xuống từ tòa nhà cao tầng, Draken bằng một cách may mắn nào đó đã bám được vào thành lan can ở ban công của một căn hộ. Và đương nhiên anh cũng không quên nắm chặt lấy tay Kanji. Sức nặng dồn hết vào cánh tay của Draken, trong khi đó Kanji lại cố vùng vẫy thoát ra
" ĐỒ KHỐN !!!! BỎ TAO RA !!! TAO THẮNG RỒI !!! "
" THẰNG ĐẦN, THẮNG THUA ĐỂ ĐƯỢC GÌ ? MÀY VẪN CÒN CƠ HỘI ĐỂ SỬA CHỮA NÊN NHẤT ĐỊNH PHẢI SỐNG SÓT. BÁM CHẮC VÀO !!!! "
Vẫn còn cơ hội để sửa chữa sao ? Kanji ngẩn người, sau đó khuôn miệng nhếch dần lên cười như điên dại. Gã chồm người lên cắn vào tay Draken khiến anh mất cảnh giác mà buông gã. Kanji bị thương nặng và cũng sẽ chẳng còn cơ hội sống sót nữa, nhưng gã không muốn bị rơi vào tay cảnh sát, ít nhất là như vậy.
" Không được, cả Thiên Trúc tụ họp rồi, tao phải đi diện kiến vị vua của tao. "
Draken chỉ kịp với tay ra phía trước lặng nhìn bóng dáng kẻ kia nhỏ dần. Phía dưới tòa nhà là khu công trường đang thi công với những cây thép dựng thẳng hướng lên trời. Kanji cứ chơi vơi như vậy cho đến khi những cây thép sắc nhọn xuyên qua da thịt gã. Cả người gã tê dần, rồi cơn đau lập tức truyền lên đại não, hai mắt gã trợn ngược, tay chân co giật một lúc rồi dừng hẳn.
Tia sáng mặt trời hé ra trong làn mây, soi rõ bóng gã đàn ông chết treo trên những cây thép lạnh lẽo, hai mắt không nhắm, trợn ngược lên trên. Dòng máu tanh ngòm chảy dọc theo những cây thép thấm xuống đất, đám người phía dưới la lớn lên sợ hãi, nhìn cứ như vụ xử tử cho những kẻ phạm tội thời xưa.
Tuy Kanji là kẻ ác độc, nhưng không phải cái chết của gã cũng rất thương tâm sao ? Gã làm tất cả chỉ để tưởng nhớ đến người gã chót thương thầm năm xưa – vị vua của Thiên Trúc. Gã coi Izana là vị vua đầy quyền lực, những kẻ có phước được vua thu thập phải có nhiệm vụ đi theo phò tá vị vua của mình.
Ấy thế mà khi Izana đi mất, chúng lại muốn tách ra, gã giận lắm, gã luôn nghĩ rằng những tên đó đã quên mất người từng cho chúng chốn nương thân. Gã gọi chúng là lũ vô ơn. Giờ Thiên Trúc không được đoàn tụ ở trần thế, nhưng lại được gặp nhau dưới địa ngục. Ở nơi đó, tất cả bọn chúng lại tiếp tục phò tá vị vua của mình.
Nửa tiếng trôi qua, xác của Kanji được đưa xuống, cũng là lúc hang ổ của Phạm Thiên đã bị cảnh sát tóm gọn. Draken sau cuộc chiến giữ tính mạng với hai bên cánh tay mỏi nhừ cũng được đội cứu hộ hỗ trợ để tiếp đất an toàn
" Ken...Ken – chin... "
Nghe tiếng gọi thân thuộc, Draken đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Ở ngay bên kia đường, Mikey đứng nhìn anh run rẩy cùng chiếc áo khoác giữ nhiệt của nhân viên cứu hộ đưa cho. Cả người cậu tím tái, lạnh ngắt do chịu ảnh hưởng không khí lạnh ở trên tầng thượng, hai cánh môi vẫn cứ lắp bắp gọi tên người thương
Draken cũng không thể kiềm lòng được nữa, anh lao ra giữa đường để đến gần Mikey. Thấy người mình thương chạy vội, Mikey cũng rũ bỏ chiếc áo giữ nhiệt xuống đất, bước chân chuệnh choạng từng bước chậm rãi đến gần Draken hơn.
Hai bên đường có một đội cảnh sát đã tập kích từ trước, họ trông thấy Mikey liền đồng loạt rút súng chĩa về phía cậu. Bước chân của Draken nhanh dần, cuối cùng thì cũng ôm được Mikey vào lòng. Cậu ngã vào vòng tay anh, cả người mềm nhũn được Draken đỡ ngồi hẳn xuống đất. Mikey vòng tay qua cổ Draken, bật khóc nức nở
" Ken-chin, tôi...tôi...sợ...lắm..."
" Ổn rồi, Mikey, tôi ở đây rồi. "
Draken một tay vỗ nhẹ lưng Mikey trấn an, một tay giơ về phía đám cảnh sát ra hiệu hạ súng xuống. Rồi anh ôm cậu, ôm thật chặt, miễn là Mikey muốn thì ôm bao lâu cũng được, đủ để cho cậu cảm thấy an toàn,
" Mikey, lần này, về hẳn với tôi, nhé ? "
_______________________________________
Sau vụ nổ, cả Rindou và Taiju đều bị thương nặng, nhất là Taiju, anh đã nằm úp lên người Rindou khi những mảnh vỡ rơi xuống, để cho đất đá đè lên thân của mình. Chiếc áo sơ mi bị rách, tấm lưng trần bị phỏng nặng do sức nóng của lửa, Taiju giờ chỉ còn biết thở một cách khó nhọc trong đống đổ nát. Bảo vệ Rindou giống như cách Hakkai làm, chỉ khác là ông trời đã ông lấy đi tính mạng của Taiju vào giờ phút sinh tử.
Rindou cũng chịu đau đớn không ít, vừa là nỗi đau trong tim, vừa là nỗi đau thể xác. Cánh tay mà cậu giơ lên một cách vô định ấy đã bị ngọn lửa bắt kịp và giờ đây nó đã cháy rụi đến không còn mảnh xương.
Đội cứu hộ đưa họ ra khỏi đống đổ nát, Taiju bị thương nặng hơn nên được đặt lên cáng và đưa vào viện. Trước khi đi, Rindou đã nghe loáng thoáng câu xin lỗi từ anh, cuối cùng Taiju cũng thoát khỏi vỏ bọc an toàn để làm điều phi thường hơn. Cậu mỉm cười, cúi đầu khẽ nói với anh.
" Anh vất vả rồi, sếp, xin hãy nghỉ ngơi dưỡng sức . "
Chiếc xe chở Taiju đã đi xa, Rindou vẫn còn đứng đó, hướng mắt nhìn lên tòa nhà đầy luyến tiếc. Tất cả những gì sót lại chỉ còn là mùi khói, mùi tro tàn hòa quyện vào không khí. Vừa mới hôm qua cả trụ sở vẫn còn bận rộn như vậy, giờ đây đã trở thành nơi hoang tàn, đổ nát, là nơi trôn thân xác người cậu yêu.
Rindou bước đi chập chững, những người cứu hộ đỡ cậu vào trong xe. Rindou mệt mỏi, cậu tựa lưng vào tấm đệm phía sau, lặng lẽ nhìn người lái xe khép cửa lại. Tòa nhà trước mắt cứ nhỏ dần, Rindou cũng không ngoái đầu lại nhìn nữa, bởi vì càng nhìn, lòng cậu lại càng nhói đau, cho dù nước mắt đã ngừng chảy từ bao giờ.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng ấm áp soi sáng dòng người tấp nập trên những con đường, ngày mới lại bắt đầu với bao mệt mỏi, bao bận rộn trong cuộc sống này. Thời tiết hôm nay se se lạnh, vậy là mùa xuân đã tới, lớp tuyết sớm nay vừa tan thành nước đã mau chóng bốc hơi lên trời. Xuân đến, nắng nhẹ, tuyết tan, mọi chuyện kết thúc rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip