Chap 18. Nam nhân tốt

nhắc nhẹ đây là fic RanShi hong phải ShuShi, tui làm phát ngôn tình ấm áp cho chị bé xíu thôi mà mọi người đã bảo tui nghỉ RanAi chuyển qua ShuAi. buồn thực sự~
truyện này còn dài mọi người ơi...

~~~~~~~~

Haibara ngồi chăm chú bên laptop, trên màn hình vẫn như cũ là mấy con số cùng dòng chữ 'apotoxin-4869' quen thuộc. Nàng kỳ thật là đang chế tạo thuốc giải APTX4969, một viên cho nàng, viên còn lại, sẽ cho một người khác, mà người này cũng là một trong những nạn nhân của độc dược do nàng tạo ra.

Sở dĩ nàng muốn trở lại thân thế cũ là vì nàng mệt mỏi với cuộc sống của Haibara Ai. Trước đây nàng chính là muốn ở lại cơ thể hài tử này, nhưng hiện tại thân phận này của nàng đã quá nhiều bi kịch, hơn nữa còn có mối quan hệ với nữ nhân Ran Mori kia, nàng không muốn. Chỉ cần trở lại là một Miyano Shiho 22 tuổi, nàng thì sẽ không còn bất cứ liên hệ gì với nữ nhân kia, cũng sẽ không phải phụ thuộc nhiều vào Akai nữa, vì nàng sẽ là một nữ nhân trưởng thành. Thời gian thấm thoát đã trôi qua, không bao lâu nữa, Haibara-Shiho thì sẽ bước sang tuổi 23. Nếu nói như vậy, tính ra nàng chính là đã ở cùng Akai khoảng 2 năm rồi, xưng hô giữa 2 người cũng có phần thoải mái hơn. Akai gọi nàng bằng tên thật.

Haibara liếc nhìn đồng hồ ở góc màn hình, cũng đã tối muộn rồi. Nàng lưu lại kết quả làm việc của mình, đem máy tính cùng với đèn tắt đi, rồi leo lên giường, nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.

Đã 2 năm rồi.

2 năm không nhìn thấy nữ nhân đó, 2 năm không có lấy một tin nhắn hay cuộc gọi nào, 2 năm sống yên bình bên một nam nhân mới.

Nhưng nàng là vẫn chưa thể quên được cô ấy.

Mỗi ngày Haibara dù rất nhớ Ran, nhưng chỉ là ngắm nhìn mấy bức ảnh của cô mà nàng có. Nàng mỗi ngày thì luôn đọc báo để cập nhật tin tức, nhưng chủ yếu chỉ là đọc để biết tình hình ở nước Mỹ, những tin quốc tế, đặc biệt là về Nhật Bản, nàng thì càng không có liếc mắt tới. Đã lâu rồi nàng không hề cập nhật tin tức về nước Nhật, về cặp thanh mai trúc mã của đất nước đó...

"Cuộc sống của chị dạo này thế nào rồi?"

"Chị hẳn là đang rất hạnh phúc bên người đó, đúng chứ?"

Haibara dù nói là đi ngủ, nhưng niệm tưởng vẩn vơ về cô vẫn không ngừng hiện ra lung tung trong tâm trí nàng. Cô giờ này hẳn là đang cùng người kia sống rất hạnh phúc, một chút nhớ về nàng cũng không có. Nàng...vốn dĩ chỉ là một cô bé ngây thơ, hay giận dỗi, rồi tự dưng không lý do gì bỏ sang Mỹ. Có lẽ trong mắt cô, nàng chính là con người như vậy.

Nhưng còn cô, trong mắt của nàng, chính là một con người đẹp nhất, đúng như Vermouth nói, chính là một thiên thần thực sự, một thiên sứ ở nhân gian. 'Beautiful', có lẽ là tính từ hợp nhất dành cho cô. Từ ngữ đó, không chỉ là để miêu tả nét đẹp ngoại mạo, mà còn chính là nói về vẻ đẹp trong tâm hồn, một tâm hồn tuyệt đẹp. Nàng nhớ trong một lời bài hát có viết rằng: "Your scent is a sweet felony, I really wanna hate you, but I love you." (này bách nên mị dịch theo kiểu xưng hộ nữ-nữ nha: "Mùi hương của chị chính là một tội lỗi ngọt ngào. Em rất muốn ghét chị, nhưng em yêu chị.") Chính vẻ đẹp hoàn mỹ đó của cô, thứ khiến nàng hạnh phúc khi nhìn đến, cũng lại chính là thứ giày vò khiến nàng đau khổ nhất. Bài hát đó rất giống với nàng. Nàng chính là muốn ghét cô, nhưng nàng yêu cô... Đáng tiếc cô thì sẽ không bao giờ hiểu những cảm xúc đó của nàng.

Giai điệu guitar nhẹ nhàng của bài hát kia cuốn theo trong tâm trí. Haibara ngủ thiếp đi lúc nào bản thân cũng không có hay biết.

Như thường lệ, đến nửa đêm, Akai lại sang phòng của Haibara, nhẹ nhàng mở cửa, đứng ngắm nhìn nàng ngủ. Vẻ đẹp của nữ nhân này khi say giấc, từ khi nào đã trở thành thứ yêu thích của anh, anh mỗi ngày là đều luôn muốn ngắm nhìn nàng như vậy, trong lòng cũng có một phần yên bình.

Khoảng lặng trong căn phòng tối kéo dài tưởng chừng bất tận. Nhưng rồi cái tên quen thuộc lại thốt ra từ đôi môi nhỏ xinh đẹp của nàng, đúng như Akai đoán.

"Ran..."

Akai không nói gì, vẫn chung thủy là giữ yên lặng. Lần này phản ứng của người đang ngủ có phần mãnh liệt hơn, nàng đem chăn kéo chặt về phía mình, chân mày nhíu lại, mà đôi môi nhỏ nhắn hồng hào kia cũng là mím chặt vào nhau đến nỗi biến trắng. Dù là trong bóng tối, nhưng Akai là vẫn thấy những cái lấp lánh giọt nước trên gương mặt Haibara, chỉ có điều không rõ đó là mồ hôi hay nước mắt.

Akai bất chợt trong lòng xao xuyến lạ thường, cảm giác này chính là cảm giác, khi nhìn được khoảnh khắc yếu đuối của người mình yêu thương. Anh tiến đến bên giường của nàng gần hơn nữa, tiếp tục chậm rãi quan sát.

"Ran, đừng đi mà..!"

Haibara bất chợt kêu lên một tiếng, đôi mắt nàng mở ra, cả cơ thể chợt bật dậy. Akai có chút giật mình, liền tiến đến bên nàng, cơ thể nàng lúc này thấm đẫm mồ hôi, mấy sợi tóc nâu đỏ dính tán loạn ở bên gò má trắng nõn, hô hấp của nàng có phần gấp gáp khó khăn. Haibara trông thấy Akai, có chút hoảng loạn, cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhìn anh có chút dè dặt:

"Anh...Akai? Anh ở đây từ khi nào?"

Akai trên gương mặt vẫn chung thuỷ vẻ điềm đạm, ánh mắt còn có phần hiền từ, chậm rãi nói:

"Anh là không ngủ được, nên sang đây xem em thế nào." Dừng một chút, anh nói tiếp, "Em có phải là lại nhớ về nữ nhân đó?"

Haibara bị Akai nói trúng bí mật, nàng thì chưa hề nghĩ anh biết bí mật của mình, liền hỏi lại có chút khó hiểu:

"Nữ nhân đó?"

"Ran Mori." Akai nói, từng câu từng chữ nhẹ nhàng vô cùng bình tĩnh.

"Anh...anh biết sao?"

Akai trước vẻ ngạc nhiên lẫn chút e ngại của nữ nhân này, trong trái tim có chút dao động, nhưng là không để lộ ra ngoài, chỉ lẳng lặng gật đầu. Anh đem cơ thể nàng ôm vào trong lòng, tay vuốt lưng của nàng, chính là muốn giúp nàng hoà hoãn lại hơi thở. Mà Haibara thì cũng không có chống đối, đem đầu tựa vào lồng ngực ấm áp của anh.

Một lát sau, Haibara có chút ngại ngùng đem cái ôm ấp của anh đẩy ra, nói:

"Em không muốn ngủ tiếp tục, chúng ta hay là ra ban công một chút?"

Akai ngẫm nghĩ trong một khoảnh khắc, rồi nhẹ gật đầu. Haibara đem một chiếc áo khoác mỏng khoác vào bên ngoài để giữ ấm, rồi cùng anh bước ra ban công của căn phòng.

Haibara nhìn xuống thành phố New York về đêm, đôi mắt xanh biếc của nàng có chút lấp lánh lên. Nàng ngồi xuống chiếc ghế trước ban công, rồi thở dài, nói:

"Akai, em...uống rượu có được không?"

Akai thoáng ngạc nhiên, rồi quay sang nàng, lần này giọng nói có chút dứt khoát:

"Không được. Anh biết dù em là nữ nhân đã trưởng thành, nhưng cơ thể em dù gì cũng chỉ là tiểu hài tử, em uống rượu vào rồi, sẽ có hại."

Haibara không mảy may chú tâm đến lời Akai nói, những câu giải thích này nàng là đã nghe qua rất nhiều rồi. Nàng thở dài, quay đi, cố để gió làm khô đi nước mắt của mình lúc nãy.

"Em biết là vậy, nhưng...bây giờ chỉ có rượu mới khiến em khá hơn được.."

Giọng nói của nàng có chút run rẩy như là đang khóc, mà từ ngữ cũng có chút tuyệt vọng, làm cho Akai tuyệt không thể từ chối. Anh thở dài, bước vào trong, rồi biến mất sau cánh cửa phòng. Lát sau, anh trở lại với một chai rượu sherry, trên tay còn có hai cái ly rỗng.

Akai ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đem rượu rót ra hai ly, rồi đưa ly có ít rượu hơn cho Haibara. Dù sao cũng không nên để nàng uống quá nhiều.

"Cảm ơn anh."

Haibara nhỏ giọng nói, rồi đem rượu trong ly một lần liền uống hết, đặt cái ly rỗng trên bàn, để Akai rót vào đó thêm rượu cho nàng. Akai vừa rót rượu, vừa nói:

"Shiho, em uống từ từ thôi, em uống như vậy sẽ say mất."

Haibara không nói gì, chỉ là giảm tốc độ uống của mình đi một chút. Chẳng qua vì đang uống rượu, nàng không có tiện nói cho Akai biết, bây giờ chỉ có say mới khiến nàng quên hết mọi chuyện đau buồn kia mà thôi.

Akai và Haibara cùng từ từ nhâm nhi rượu sherry của mình, Akai bỗng dưng nghĩ đến một chuyện. Anh nhìn sang Haibara, lúc này nàng vẫn chưa có say, khó khăn lắm mới có thể mở lời:

"Shiho, anh nói với em chuyện này có được không?"

Haibara trông thấy Akai trên mặt có mấy phần lúng túng như vậy, bản thân là cũng có chút tò mò. Nàng nghiêng đầu nhìn anh, hỏi:

"Có chuyện gì sao? Anh nói đi."

Akai dừng một chút, anh hít một hơi thật sâu như là để chuẩn bị tinh thần, khiến cho người bên cạnh cũng phần nào hồi hộp. Nàng đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh chờ đợi.

Akai chuẩn bị tinh thần thật tốt, cuối cùng lên tiếng nói:

"Shiho, thật ra...anh thích em lâu rồi. Chúng ta hẹn hò được không..?"

Từng câu từng chữ của anh thốt ra cùng ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng mà đối với Haibara lại thật khó tin. Akai là nói, anh thích nàng sao? Lại còn từ lâu rồi? Nàng tự hỏi, bản thân có gì đặc biệt mà có thể làm một người lạnh lùng như Akai rung động? Hay là...con người này vì say mà nói vu vơ. Haibara chính là nghĩ, chuyện đó không thể xảy ra. Akai bình thường vodka và bourbon cũng có thể uống được, nói gì sherry chỉ là một loại rượu nồng độ không cao, anh ấy thì chỉ mới uống chưa được một ly, không thể nào là say được.

Về phần Akai, anh không hối hận khi nói ra cảm xúc của mình. Anh sống cùng nàng cũng đã 2 năm rồi, mà những cảm xúc chớm nở, những rung động lạ lẫm mà nàng mang đến cho anh, cảm giác này anh lúc này là đã hiểu rõ. Anh thích nàng, hoặc có thể nói là hơn cả thích. Anh muốn bảo vệ nàng, giúp nàng quên đi biến cố lúc trước. Tuy Akai không có tự tin rằng mình sẽ đủ khả năng khiến nàng quên đi Ran Mori, nhưng anh nghĩ rằng, bản thân sẽ có thể làm nàng ấm áp, hoặc ít ra là nguôi ngoai nỗi đau về cô ấy.

Haibara cúi đầu, suy nghĩ thật lâu (hong liên quan nhưng đoạn này tự dưng nhớ câu '두 번 생각해/du beon saeng-gaghae' - hãy nghĩ lại lần hai. trong DDDD của Hắc Hường ghê ^^) Akai thấy đối phương im lặng lâu như vậy, liền cơ bản nghĩ rằng nàng là không muốn đồng ý, trên mặt anh thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn là nói:

"Nếu em không muốn, anh cũng không ép buộc."

Haibara nghe Akai nói vậy, liền lắc đầu phủ nhận, rồi giải thích.

"Không..không phải em không muốn. Chỉ là em nghĩ...hiện tại cơ thể em còn như vậy, nếu cùng anh hẹn hò, người ngoài sẽ nghĩ sao?"

"Nghĩa là nếu không sao thì em sẽ đồng ý?" Akai hỏi lại, đôi mắt xanh lá có chút sáng lên.

Haibara nhìn đi nơi khác, gương mặt lúc này đã ửng đỏ, chần chừ một lúc, nàng gật đầu.

Akai ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng đem con người bé nhỏ trước mặt ôm vào lòng, nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng:

"Không sao, em hiện giờ là đang chế tạo thuốc giải, đúng chứ? Đợi khi nào thuốc giải xong rồi, em trở lại cơ thể cũ, chúng ta sẽ chính thức hẹn hò."

Haibara ngẩng đầu lên đáp lại:

"Nhưng sẽ lâu lắm..."

"Không sao, anh có thể đợi."

Không gian giữa hai người chìm vào im lặng. Akai thực sự làm cho nàng cảm động. Anh dù là biết nàng còn yêu người kia, nhưng vẫn là chăm sóc bảo bọc nàng, vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi nàng. Haibara là thừa nhận rằng, dù bản thân còn tình cảm với Ran, nhưng thà là chấp nhận tình cảm của Akai còn hơn là mãi giày vò đau khổ không lối thoát, biết đâu...một nam nhân tốt như anh có thể khiến nàng quên đi cô, hoặc ít ra cũng là nguôi ngoai đi nỗi đau do cô làm ra...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip