CHƯƠNG 3: NỔI GIẬN
Tiêu Chiến nói xong thì cũng uống cạn ly rượu trong tay. Y vẫn điềm nhiên xỏ túi quần nhìn ra màn đêm kia. Dưới phố, từng đoàn xe nối đuôi nhau nườm nợp kín cả đường………………………
Vu Bân vẫn đứng bên cạnh y. Hắn cũng điềm tĩnh nhìn ra ngoài không biểu lộ ra cảm xúc. Hắn nghĩ Tiêu Chiến hiểu điều hắn nói. Sau này y gặp người thích hợp sẽ ngộ ra vấn đề thôi.
…………………………………………….
Lâm gia
Lâm Ngạn và Trịnh Nhâm đang ngồi trong sảnh chính. Hôm nay hắn đã nghe chuyện Tiêu thị xin chính quyền phê duyệt dự án xây dựng cảng trên đảo Hồng Kông. Hắn nổi trận lôi đình. Trước đó 1 tuần, hắn đã đến gặp Đổng Kiến Hoa. Hắn có nhiều bất động sản trên đảo Hồng Kông nên muốn thâu tóm khu này. Mục đích của hắn là muốn mở rộng kinh doanh sòng bài sang đây. Với hắn, sòng bài và bảo kê chính là nguồn thu nhập chính thu lợi về cho Báo đen. Hôm đó hắn và Đổng Kiến Hoa đã uống với nhau vui vẻ. Hắn còn “thể hiện thành ý” với lão bằng một khoản tiền lớn. Hắn cứ nghĩ mình đã thuyết phục được lão ta rồi. Nhưng không, dường như Đồng Kiến Hoa là kẻ tham lam. Lão vẫn muốn một chân đạp hai thuyền nên bên nào lợi hơn lão sẽ thuận ý. Điều này làm cho Lâm Ngạn tức điên lên.
Hắn ném bay đồ trong phòng rồi còn tiện tay bạt tai mấy thuộc hạ khiến bọn chúng sợ khiếp vía. Mắt hắn long lên sòng sọc khiến kẻ khác nhìn vào phải thập phần run sợ. Gia nhân cũng vệ sĩ thấy hắn nổi điên đều lui xuống. Họ chẳng dám ho he gì cả. Họ cũng sợ hắn phát điên lại lấy súng ra nã đạn thì chết không kịp ngáp, vậy nên cứ nên lánh mặt đi thì hơn.
Trịnh Nhâm không như bọn họ, y rất điềm tĩnh. Y biết Lâm Ngạn giận dữ như vậy nhưng vẫn bước đến. Nắm lấy tay hắn rồi xoa xoa mà cất giọng nhẹ nhàng.
“Anh! Đừng giận quá! Không tốt cho sức khỏe!”
Lâm Ngạn giận đùng đùng là thế nhưng khi nghe thấy Trịnh Nhâm cất giọng khuyên mình thì tâm tình dịu lại. Hắn thế mà lại nghe lời Trịnh Nhâm. Nói Lâm Ngạn tàn nhẫn chẳng sai, nhưng nói hắn nặng tình cũng rất đúng. Với Trịnh Nhâm chính là yêu chiều hết mực. Có nhiều khi hắn vì Trịnh Nhâm mà bất chấp bỏ họp quay về vì nghe tin y đang bị ốm.
Lâm Ngạn nhìn Trịnh Nhâm mà thở ra một hơi. Hắn đang cố dịu lại cơn nóng giận của mình. Trịnh Nhâm chẳng nói thêm. Y cứ nắm lấy tay hắn mà xoa xoa rồi nhìn hắn mà nở nụ cười hiền. Lâm Ngạn thấy Trịnh Nhâm buông ánh mắt dịu dàng nhìn mình liền quay lại ghế ngồi. Khi đã thấy Lâm Ngạn dịu hẳn cơn nóng giận, Trịnh Nhâm mới lựa lời khuyên giải.
“Anh! Anh lại đang giận chuyện xây dựng cảng của Tam Hoàng?”
“Đúng vậy! Bọn chúng vậy mà lại được quyền xây dựng cảng. Nếu chúng làm thế, ta sẽ mất đi một khu vực béo bở để kinh doanh. Bọn chúng nắm được thế thượng phong sẽ lấn át ta. Nếu như vậy, kế hoạch của anh sẽ đổ vỡ!”
Lâm Ngạn nói xong liền lấy rượu trên bàn uống một hơi. Hắn tức giận lắm, tay đã nắm lại thành quyền muốn bật máu. Trịnh Nhâm thấy hắn nặng nề phiền muộn thì rất đau lòng. Y rất yêu hắn nên muốn làm chút gì đó để hắn vui. Với Trịnh Nhâm, chỉ cần Lâm Ngạn vui thì nói y làm gì y cũng sẽ làm.
“Anh! Chuyện đó có thể để em giúp một tay được không?”
“Em định làm gì?”
Lâm Ngạn nghe Trịnh Nhâm nói thì sửng sốt. Hắn không biết Trịnh Nhâm đang tính toán chuyện gì nên nhịn không được liền hỏi ngay. Trịnh Nhâm bình thường là người ít nói nhưng y cũng là kẻ rất khôn khéo và mưu mô. Từ lúc theo Lâm Ngạn đến giờ, y đã từng giúp hắn rất nhiều chuyện nên Lâm Ngạn mới leo lên đến vị trí ngày hôm nay. Lâm Ngạn tất nhiên chẳng ngạc nhiên gì khả năng của Trịnh Nhâm cả. Nhưng chuyện hôm nay rất hệ trọng, hắn vẫn lo lắng nên hỏi ngay.
“A Nhâm! Em là định làm gì?”
“Anh chờ em sẽ biết mà! Em nhất định giúp anh!”
Lâm Ngạn ôm lấy Trịnh Nhâm rồi hôn lên trán y mà vỗ về.
“A Nhâm! Em làm gì cũng phải cẩn thận! Nếu cảm thấy không ổn thì dừng lại. Anh lo cho em!”
“Dạ được!”
………………………………………………
Tiêu Chiến đang ở Ozone bar. Bây giờ đã là 7h tối, khách bắt đầu vào quán để chơi nhưng chưa nhiều. Thường thì ở đây, sau 12h đêm mới nhộn nhịp. Tiêu Chiến và Vu Bân đang ngồi trên tầng thượng của Ozone. Vu Bân đang suy nghĩ vài chuyện vẩn vơ thì nhận được cuộc gọi. Hắn nhận ra số của thuộc hạ liền nghe máy ngay.
“Tôi biết rồi! Tốt lắm!”
Vu Bân nghe máy xong thì hướng Tiêu Chiến cất giọng gấp.
“Thiếu gia! Đã tìm thấy bọn mafia Đại Lục!”
Tiêu Chiến nghe thấy thì mắt quắc lên. Y lập tức đứng phắt dậy kéo cà vạt một cái rồi cất giọng lạnh.
“Vu Bân! Đi thôi! Hôm nay phải giải quyết hết bọn chúng mới được!”
Tiêu Chiến, Vu Bân cùng các vệ sĩ khác nhanh chóng ra khỏi bar mà vào xe rồi rời khỏi. Bọn sát thủ Đại Lục được thuê để phá hoại Felix hiện đang ở Bắc Kinh. Bọn chúng đang nhậu nhẹt trong một nhà hàng sang trọng ở khu Tân giới tên là VESA. Trương Hàm, tên cầm đầu của nhóm sát thủ đang ôm trong tay một ả nhân viên mông cong ngực nở. Hắn cứ liên tục xoa bóp cặp mông tròn trịa làm cho cô nàng thở dốc không ngừng. Bọn đàn em ngồi xung quanh cũng chẳng kém, kẻ nào cũng ôm ôm ấp ấp một em chân dài vừa uống rượu không ngừng. Bọn chúng nhìn nhau cất giọng rất lớn.
“Cạn!”
“Lão đại! Chúng ta hôm nay không say không về!”
“Được!Chú em nói hay lắm. Chúng ta đâu thiếu tiền. Trịnh thiếu gia em ta đúng là rộng rãi, trả công thật hậu hĩnh. Nếu Trịnh thiếu gia còn phi vụ khác, chúng ta lập tức theo!”
“Đúng vậy! Hôm đó quậy tung Felix thật sướng tay chân! Em không biết tên chủ khờ khạo của Felix có biết chuyện này không nữa. Tội nghiệp, chắc tiếc của lắm. Bị ta phá tan tành thế kia mà! Hahaha!”
Bọn chúng đang nhìn nhau cười nghiêng ngả thì nghe một giọng nói thật nhẹ nhàng. Chúng lập tức dừng lại mà nheo mắt nhìn. Trước mặt chúng, một người đàn ông còn trẻ và vô cùng đẹp trai xỏ túi quần bước vào. Y đi rất điềm nhiên chẳng có gì là run sợ cả.
“Tội nghiệp sao?”
Kẻ đến không ai khác chính là Tiêu Chiến. Y được mật báo bọn sát thủ ở đây nên đến ngay lập tức. Nghe thấy bọn kia cuồng ngôn loạn ngữ, y giận run người nhưng bất quá lại hít một hơi mà thu lại cảm xúc. Tiêu Chiến nghĩ bọn ngu này đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi, không biết y là ai. Báo hại hôm nay ở đây phát ngôn bừa bãi, gần chết mà không hay biết. Tiêu Chiến thầm nghĩ, thôi thì cũng sắp chết, cho chúng biết chút danh tính để chết cho thỏa lòng.
Trương Hàm nhìn thấy nam nhân kia bước vào nhẹ nhàng điềm nhiên thì liền nổi ham muốn. Hắn nhìn y từ đầu đến chân mà thèm thuồng như kẻ khát mồi. Tiêu Chiến vẫn tự nhiên như không bước đến thật gần hắn. Bọn đàn em được phen há hốc vì không biết ở đâu chui ra một đại mỹ nhân lại nhẹ nhàng thanh thoát tự nhiên như thế này. Bọn chúng trố mắt nhìn theo y mà lắc lắc cái đầu rồi thì thầm.
“Ai thế nhỉ? Đẹp quá!”
Tiêu Chiến bước đến gần Trương Hàm lên nhếch môi mà nhìn thẳng hắn.
“Trương Hàm!”
“Đại mỹ nhân! Em là ai thế? Đẹp quá! Qua đây với anh!”
Trương Hàm buông cô gái xinh đẹp kia rồi định bắt lấy tay Tiêu Chiến nhưng không kịp. Tiêu Chiến thế mà quá nhanh. Y lập tức bắt lấy tay Trương Hàm trước rồi quay người rút súng bắn xối xả vào bọn đàn em. Bọn chúng chỉ kịp nhìn chưa đến mấy giây đã bị bắn cho loang lỗ máu. Cả đầu cả mặt thậm chí cả bụng bị bắn đến biến dạng mà nằm lăn ra đất mắt trợn ngược lên. Tất cả có 5 tên đàn em thì đều bị bắn chết sạch. Trên sàn nhà, máu đã bắt đầu chảy lênh láng.
Trương Hàm phút trước còn đưa ánh mắt si mê nhìn Tiêu Chiến thì phút sau đã đông cứng con mắt. Hắn đứng bất động mà nhìn y nhưng cơ hàm đã run đến lợi hại. Một lúc sau hắn bắt đầu đổ mồ hôi và run lẩy bẩy không ngừng, ánh mắt ngây dại đi mà nhìn người trước mặt.
“Đại…..Đại ca! Tha cho em!Van xin đại ca!”
Tiêu Chiến xử lý bọn đàn em chưa đến 1 phút, máu đã văng lên cả mặt y nhưng bất quá y cũng chẳng thèm chú ý. Quay lại nhìn Trương Hàm một cái, y chỉ cong miệng lên. Trương Hàm nhìn vào ánh mắt phượng đẹp đẽ kia chỉ thấy một màu đỏ rực. Là màu của chết chóc. Bây giờ hắn mới nhận ra thì đã quá trễ rồi.
Tiêu Chiến chẳng cần nhìn thêm giây nào nữa mà nổ súng vào bắp đùi hắn. “Đoàng! đoàng!”
Trương Hàm bị bắn cả hai đầu gối thì quỳ xuống sàn nhà kêu lên đau đớn. Hắn nằm ra đất mà kêu lên, miệng cũng chảy cả máu tươi ra. Tiêu Chiến thả tay hắn ra rồi chắp tay sau lưng điềm nhiên nhìn hắn. Y đặt chân mình lên lưng hắn rồi cất giọng lạnh.
“Lúc nãy mày gọi tao là gì đó nhỉ?”
“Đại ca! em sai rồi!”
“NÓI!!!”
“Đại mỹ nhân!”
“Ừ! Đúng rồi đó. Mày kêu tao ba chữ thì tao bắn mày ba viên!”
Trương Hàm chưa kịp ngẩng đầu lên nói thì đã nghe tiếng súng lạnh xoẹt vào người mình.
“Đoàng!Đoàng! Đoàng!”
Ba viên đạn cắm hết vào đầu hắn khiến hắn trợn mắt mà lăn đùng ra đất. máu từ mũi miệng và đầu chảy ra lênh láng. Vệ sĩ của Tiêu Chiến nhìn thấy có chút kinh sợ. Họ biết y ra tay vô cùng dứt khoát và lạnh lùng. Nhưng nhìn cảnh tượng hôm nay cũng không khỏi thất kinh. Tiêu Chiến lại không nghĩ như họ. Y rất lạnh lùng mà gọi Vu Bân.
“Vu Bân! Gọi người xử lý sạch sẽ chỗ này đi!”
“Vâng thưa thiếu gia!”
Tiêu Chiến thấy tay mình vương máu thì lấy chiếc khăn tay trắng ra lau sạch rồi nhét túi mà cất giọng lẩm bẩm.
“Hừm! Mạng của chúng mày chưa gía trị bằng cái khăn tay này đâu! Đúng là bọn ngu!”
Nói xong y bước qua mấy cái xác rồi xỏ túi quần bước ra ngoài không quên gọi Vu Bân.
“Vu Bân! Đi thôi!”
“Vâng thiếu gia!”
Vu Bân nhanh bước ra ngoài theo Tiêu Chiến. Vệ sĩ phía trong tranh thủ dọn dẹp hiện trường rồi cũng rời đi. Tiêu Chiến lên xe ngồi xuống điềm nhiên như không. Ánh mắt sắc lạnh nhưng tuyệt nhiên không nói gì hết. Vu Bân cũng lái xe vút đi. Hắn đã quá quen với biểu cảm của Tiêu Chiến. Y rất điềm tĩnh chứ không dễ nổi nóng ra như mấy kẻ giang hồ kia. Nhưng chính ánh mắt cùng phong thái đó là càng làm người ta khiếp sợ. Tiêu Chiến vừa tích tắc giết chết 6 người đến nỗi bọn chúng còn chưa kịp nhìn thấy mình chết thế nào. Thế mới biết tại sao Tiêu Chiến lại được thuộc hạ kính nể…..
Tiêu Chiến đang ngồi phía sau. Y nhìn bàn tay của mình mà nhếch miệng. Y lại nghĩ đến tên Trương Hàm lúc nãy. Hắn chắc phải uất ức lắm vì còn chưa kịp nói được vài câu đã chết tức tưởi. Vậy mới nói, đừng có dại mà động đến Tiêu Chiến, nếu không đến cả giây phút chuẩn bị cho việc mình chết có cũng không có.
Tiêu Chiến nghĩ gì đó liền cất giọng gọi.
“Vu Bân! Mấy kẻ lúc nãy là hết rồi à! Còn nữa không? Nếu còn thì phải tìm hết bọn chúng mà diệt hết đi! Nhổ cỏ phải tận gốc!”
“Dạ thiếu gia! Bọn đại lục chỉ có từng đó thôi!”
“Hừm! Được rồi! Về Ozone!”
“Dạ Vâng!”
Chiếc xe Roll Royce đánh một vòng rồi lái thẳng hướng Ozone bar mà phóng tới…..
Ophelia bar
Trịnh Nhâm đang ngồi trong phòng VIP trên tầng 5. Y đang chờ Lâm Ngạn. Hôm nay hắn đi họp trên tập đoàn nên chưa về tới. Trịnh Nhâm bình thường không tham gia những cuộc họp này. Y chỉ yên lặng đứng sau giúp hắn mà thôi. Vậy nên y ở đây chờ. Y định tối này cùng hắn ăn tối vì hôm nay là sinh nhật hắn. Nhưng ngồi được một lúc thì thuộc hạ vào báo.
“Thiếu gia! Sát thủ Đại Lục chúng ta thuê hôm trước đã bị giết sạch rồi!”
Ánh mắt Trịnh Nhâm co rút lại. Y nghe xong thì nổi trận lôi đình. Tay nắm thành quyền mà gằn giọng.
“Là kẻ nào đã làm?”
“Là thiếu gia của Tam Hoàng! Có người nói đã thấy hắn đi vào nhà hàng đó rồi trở ra. Sau đó thì bọn kia bị giết sạch!”
Trịnh Nhâm nghe đến mà nổi giận. Bọn sát thủ kia chính là anh em của y ngày trước, cùng vào sinh ra tử một thời gian dài. Kể từ khi Trịnh Nhâm cứu được Lâm Ngạn mới rời khỏi anh em mà sống bên hắn. Trịnh Nhâm nghe đến thiếu gia của Tam Hoàng lại càng nổi điên. Y đã từng nghe qua danh tính của Tiêu Chiến. Y chỉ biết Tiêu Chiến rất giàu và sang trọng, quản lý Felix và Ozone bar. Y cũng chưa từng nghe qua hắn giết người. Không ngờ hôm nay hắn đã giết hết anh em của y. Trịnh Nhâm đứng phắt dậy mà nghiến răng.
“Tiêu Chiến!Mày đã động đến anh em tao thì hôm nay tao cũng nên có quà cho mày!”
“Người đâu! Chuẩn bị xe!”
Trịnh Nhâm đứng dậy sửa cà vạt, ánh mắt đỏ rực lập tức rời khỏi Ophelia mà ra xe đi thẳng…..
………………………………………..
Tiêu Chiến đang ngồi trên ghế uống rượu trong phòng VIP của y ở Ozone. Vệ sĩ và Vu Bân đang cùng đứng bến cạnh. Tiêu Chiến đang nghĩ về chuyện xây dựng bến cảng ở đảo Hồng Kông. Y quay qua nhìn Vu Bân rồi cất giọng.
“Vu Bân! Việc xây dựng cảng ở đảo Hồng Kông, đã cử người giám sát đầy đủ chưa?”
“Dạ rồi thưa thiếu gia! Tôi đã cử người coi sóc cẩn thận!”
“Tốt! Đó là mối làm ăn mới của chúng ta. Nhất định phải làm cho ổn thỏa!”
“Thưa vâng!”
Tiêu Chiến tiếp tục đưa rượu vang lên uống. Y cứ nhấp từng ngụm chậm rãi mà thưởng thức hương vị tuyệt hảo của nó. Nói Tiêu Chiến thích rượu quả thật không sai nhưng y chỉ uống để giải trí chứ chưa bao giờ uống nhiều cả. Và y cũng chỉ uống mỗi rượu vang mà thôi….
Vu Bân đứng bên cạnh Tiêu Chiến thấy Tiêu Chiến đang suy nghĩ thì định nói với y vài việc nhưng điện thoại trong túi lại reo lên. Hắn lấy điện thoại ra thấy số quen liền bắt máy ngay lập tức. Là a Dao, thuộc hạ của Vu Bân đang giám sát tại đảo Hồng Kông. Vu Bân vừa đưa máy lên nghe thì đã có tiếng nói thất thanh.
“Vu thiếu gia! Có người phá hoại công trình! Mấy nhà kho chứa hàng của chúng ta đang bị đánh bom!”
Vu Bân nghe đến mà thất kinh. Hắn hướng sang Tiêu Chiến liền cất giọng gấp gáp.
“Thiếu gia! Người của ta báo, có kẻ đang phá hoại công trình của ta ở đảo Hồng Kông. Hiện tại chúng đã cho nổ bom cháy 3 kho hàng!”
Tiêu Chiến nghe đến liền nheo mắt lại. Ánh mắt co rút dữ dội. Y tưởng mình nghe nhầm liền hỏi lại.
“Cậu nói gì? Đánh bom kho hàng của ta? Là ai?”
“Tôi cũng không rõ! Chỉ nghe thuộc hạ báo như vậy. Tình hình ở đó rất loạn!”
Tiêu Chiến nghe xác nhận một lần nữa liền buông ánh mắt đỏ rực nghiến răng. Y ném bay luôn ly rượu vang đắt tiền vào góc tường rồi gằn giọng.
“Là kẻ nào to gan dám phá đồ của Tam Hoàng! Hôm nay tao không bắt được mày, tao không phải là Tiêu Chiến!”
Nói rồi y đứng phắt dậy. Kéo cà vạt ra một chút và giơ cổ tay lên cài lại cúc áo. Tiêu Chiến xoay cổ một chút rồi nhếch môi.
“Vu Bân! Chuẩn bị xe! Đi ngay!”
“Dạ vâng!”
Tiêu Chiến ngay lập tức bước ra khỏi phòng hướng thang máy đi xuống. Nhân viên bar không biết có chuyện gì nhưng thấy chủ nhân gấp gáp bước đi thì cũng có chút sợ hãi. Nếu ai chú ý một chút đã thấy trong ánh mắt phượng kia đã giăng đầy tia máu.
Tiêu Chiến bước vào xe liền cất giọng.
“Vu Bân! Gọi cho vệ sĩ tập hợp! Ta sẽ gặp nhau ở nhà kho XZ01!”
Vu Bân vừa lái xe vừa đáp lại.
“Vâng thưa thiếu gia!”
Tiêu Chiến ngồi phía sau liền lấy khẩu Glock 17 trong cốp xe ra rồi cười khuẩy.
“Để xem nào! Hôm nay chắc phải dùng đến mày rồi! Hừm!”
Khẩu Glock 17 này là do chú y Tiêu Diệp tặng năm ngoái. Khi Tiêu Chiến tròn 25 tuổi, ông đã đặt thiết kế riêng khẩu súng này mà tặng y. Đây loại súng ngắn hiện đại nhất thế giới hiện nay nên giới sành điệu rất muốn sở hữu nó. Thiết kế đơn giản, gọn nhẹ, có nhiều đạn trong băng và đa dạng về chủng loại. Glock 17 sử dụng kích cỡ đạn nhỏ nhất là 9 x 19 mm , vận tốc đạt được là 400m/s, tầm bắn hiệu quả là 50 m.
Biết Tiêu Chiến rất thích dùng súng lại giỏi võ nên Tiêu Diệp đã dụng tâm tặng vật này. Tiêu Chiến thích lắm. Y luôn mang theo bên người. Bình thường Tiêu Chiến dùng Beretta M92 nhưng hôm nay y muốn dùng khẩu súng mình yêu thích nhất.
Tiêu Chiến giơ khẩu súng lên ngắm nghía rồi nhếch môi.
“Xem ra hôm nay Glock 17 này sẽ giúp ta làm không ít việc hay!Để xem hôm nay kẻ nào sẽ chết dưới họng súng này!”
“Hừm!”
.....................❤❤❤......................
Author: mainguyen87
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip