Extra: Apologize (1)

"Mày phiền quá đấy Rindou."

"Sao cơ? Người yêu quan tâm nhau thì đã làm sao?"

"Ý tao không phải vậy Rindou. Tao không muốn cãi nhau với mày."

"Đôi khi em tự hỏi rằng liệu anh có yêu em thật lòng không vậy Ran?"

Rindou nói rồi quay ngoắt đi, thẳng bước ra khỏi căn nhà ấm áp kia, để cho từng cơn gió se lạnh át đi nỗi buồn tủi trong tâm trí cậu ngay lúc này bỏ lại anh đang thẫn thờ ngồi dựa vào tường. Hơi thở Ran dần nặng trĩu, nỗi buồn u ám dần len lỏi bao trùm khắp căn nhà.

Chín giờ, mười giờ, đồng hồ sớm điểm đến mười hai giờ đêm vẫn không thấy Rindou về...

Ran dần nhận ra bản thân mình thật sự có lỗi với cậu, có lỗi với tình yêu của cậu...

----------

"Ran, anh có thật sự yêu em không vậy?"

Ừ, em đã hỏi tôi câu này. Đến tôi cũng còn phải tự hỏi chính mình rằng liệu có đúng thật là tôi yêu em hay không.

Có lẽ là có? Hoặc là không.

Tình yêu? Tôi có thể nghe thấy, nhưng lại chẳng sờ được, cảm nhận được nó. Tôi muốn biết rõ tình yêu là cái gì, chúng có vị như nào. Em ơi liệu em mong muốn, mưu cầu một điều gì ở kẻ chưa từng nếm trải khuôn vị của tình yêu đây?

Nó xa xỉ và quá tốn kém so với một kẻ bần hàn như tôi.

Em ơi tìm được tình yêu giữa biển người bát ngát khó lắm, hiểu được lòng mình lại càng khó hơn thì sao tôi có thể hiểu được em trong khi tôi còn chẳng hiểu chính mình đây? Dẫu cho chúng ta đang trong mối quan hệ yêu đương nhưng suy cho cùng thì vẫn là anh em chung giọt máu đào chảy thẳng vào trái tim đang cùng nhịp đập này thôi. Âu cũng là vì người đời mãi vẫn nhìn ta với cái tem mác anh em hay thậm chí nhìn ta với ánh mắt đầy kinh tởm và khinh miệt. Em ơi họ sẽ nói ta như hai kẻ dị hợm, quái quỷ và rồi từng lời lẽ như con dao phay từ ngàn vạn cái miệng ấy sẽ lao tới và dày vò lấy cái thân xác bé nhỏ này. Ai mà chả sợ em hỡi? Ai mà chả có chút yếu đuối trong mình, tim này nào phải sắt đá hay như tảng băng mà không biết đau thương, tủi hờn, không biết nỗi buồn là gì đâu, nhưng lạ lắm em rằng tôi lại không cảm thấy bất cứ cái gì cả.

Tôi không cảm thấy gì cả, một chút cũng không...

Tôi đã sớm hình thành cho mình cái lớp bảo vệ trước những lời miệt thị đấy rồi, bởi cái xưng là anh cả trong nhà chăng? Nó như một mầm non bé nhỏ đâm trồi trong tôi, cứ thế ngày một lớn dần lớn dần. Em ơi mẹ dạy tôi cách ân cần nâng niu, yêu thương em. Cha dạy tôi học võ cũng là để bảo vệ, che chở em nhưng em à...

Không ai dạy tôi để tâm đến chính mình cả.

Không ai dạy tôi phải làm gì khi đánh nhau bị thương đến chảy máu be bét, không ai dạy tôi cách để tôi thương bản thân mình hơn, dạy cho tôi rằng bản thân mình quan trọng đến nhường nào. Họ chỉ đơn thuần dạy tôi mọi thứ về em, không có cả hai, không có tôi, chỉ có em mà thôi để rồi mãi sau này mới nhận ra họ dạy tôi cách bảo vệ em và dạy em cách yêu thương tôi.

Chúng ta sẽ trở thành những mảnh vải tuy đơn giản, nhăn nhúm hay te tua đến tệ hại nhưng vẫn sẽ chắp nối, bù đắp cho nhau cả một đời này, phải chăng đó chính là điều họ muốn?

Tôi vẫn nhớ như in những ngày còn bé, khi mà tôi lều ngều những mét sáu ngót ngét mét bảy, nhất nhì cái đám trong khu thì em chỉ vỏn vẹn mét năm tư năm năm cùng thân hình mũm mĩm. Từng bước đi, cách em chạy luôn khiến tôi phải bật cười phá lên bởi trông em thật giống một con vịt con nhỏ nhưng bù lại hầu hết tôi lại thấy em thật phiền. Em bám tôi dai đến mức dù cho tôi có cố tình trốn em đi chơi, em vẫn sẽ luôn đuổi theo cho bằng được với cái thân hình ú nu kia. Dù cho tôi luôn cố lựa con đường có những ngõ hẻm tối tăm kinh dị đến mức nào, em sợ nhưng lại sợ cảm giác ở một mình hơn. Nhớ những lúc em bất lực chẳng theo kịp, chỉ đành lê lết cái thân về ngôi nhà nhỏ xinh kia ngồi chờ từ trưa mãi cho đến tận chiều tà. Ngay khi tôi rời về nhà sau cuộc vui cùng bạn bè, tôi sẽ luôn thấy bóng dáng em thấp thỏm ở sân sau ngồi ở bên hiên nhìn ngắm mây trời.

Tự hỏi liệu em thấy gì ở nơi mây trắng ấy nhỉ?

Em chưa từng trách móc tôi ngay cả khi tôi bỏ em ở nhà một mình để đi chơi cùng đám bạn hay những lúc tôi vô tình dẫn em qua những con hẻm tối tăm rồi bỏ em ở đó một mình. Tôi từng đưa em đi theo nhưng rồi cũng kệ em, vứt em ở đó đứng khóc bù lu bù loa lên vì chẳng thấy tôi đâu cả. Dù tôi có bị mẹ la mắng vì bỏ rơi em nhưng em cũng chả than thở lấy một lời. Tôi hỏi em rằng em là người chịu thiệt mà sao lại chẳng trách tôi. Em chỉ cười, cười nhe răng ra trông ngố lắm mà cũng đẹp lắm. Em nói nhờ tôi mà em biết nhiều đường hơn, nói rằng việc đó cũng khá vui còn hơn là ở nhà một mình.

Đến tận lúc đó tôi mới nhận ra, em đã cô đơn đến nhường nào...

Phải rồi, mẹ của chúng ta thường chẳng về nhà và cả cha cũng vậy. Đến cả ngày lễ còn chẳng thể cùng nhau quây quần, ngay cả tôi cũng chẳng thèm ở nhà bầu bạn cùng em. Em ơi có lẽ em đã rất cô đơn nhỉ? Tôi vẫn nhớ một lần em thành công bám theo tôi đến tận khu tập thể đã bỏ hoang mà tôi chẳng hề hay biết. Mãi cho đến khi lũ bạn xấu của tôi đamg rít điếu thuốc tập tành như người lớn vẫn hay làm thì thấy em thập thò sau bức tường đã sờn cũ. Một thằng trong đó đã kéo em lại, lúc đó tôi tức lắm. Tức vì em không chịu ở yên nhà mà trông coi cái nhà.

"Ở nhà một mình cô đơn lắm."

Em đã nói vậy với tôi, trông em như sắp khóc đến nơi rõ rằng em chả làm gì sai cả. Lòng tôi liền dậy lên chút gì đó gọi là thương em, từ đó cũng thường hay kéo em đi cùng mình, dẫn em đi xem những vụ ẩu đả nhưng có lẽ chỉ mình tôi thấy phấn khích với điều đó...

"Ran, đừng hút thuốc nữa. Nó hại lắm đấy."

Có lần em bắt gặp lúc tôi đang hút thuốc, em thật to gan mà lao tới giật lấy điếu thuốc ném xuống đất rồi lấy chân dập nó. Tôi không trách em, cũng không cáu em. Ngược lại còn thấy có chút vui bởi lẽ em đang quan tâm tôi chăng? Tôi không nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, thay vào đó là những lời răn đe cùng bài học về việc chăm nom em, yêu thương, bảo vệ, săn sóc em. Từ lần đó, tôi không còn đụng vào chúng lần nào nữa bởi tôi... lo cho em?

"Xăm đôi á?... cũng được, miễn là có Ran thì như nào cũng được hết."

Tôi đã từng đề nghị với em về việc xăm đôi, tôi nghĩ nên có thứ gì đó như biểu tượng độc quyền, sự liên kết giữa tôi và em nhưng phải thật ngầu. Tôi liền nghĩ tới việc xăm, em một nửa, tôi một nửa cả phần người lẫn lưng. Hổ báo cá chép thì nhiều vô kể, tôi không thích đụng hàng. Hoa lan và rắn, long đởm và nhện thì sao? Quá là hoàn hảo, tôi liền hí hửng rủ em đi. Trái ngược với tôi thì trông đáy mắt em hiện lên chút lo lắng kìa. Tôi biết, dĩ nhiên là xăm đau chứ nhưng rồi em vẫn mặc kệ và chiều ý tôi.

Là em đang dùng thứ hơi ấm đấy bao bọc tôi hay là tôi đang dùng sức mạnh của mình để chở che em đây?

Dần rồi cho đến bây giờ tôi mới ngộ nhận ra rằng em thay đổi nhiều so với ngày bé. Em của bây giờ, cao ráo, đô con hơn tôi nhiều cũng không còn cái dáng vẻ hiền lành lúc nào cũng cười rõ là tươi dẫu cho mọi chuyện tệ đến mức nào. Thì ra tôi mới là cội nguồn cho mọi thứ của hiện tại... đều do một tay tôi gầy dựng lên nhưng em lại là người hứng chịu nó.

Rindou, tại sao em lại bao dung cho mọi tội lỗi của tôi đến vậy?

Một giờ hai mươi tám phút, em vẫn chưa về. Phải chăng tôi vẫn có thể vãn hồi được điều gì đó?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip