II.

[Em đã tới gặp Izana Ran ạ, cậu ấy nhìn em như thể biết trước được rằng chúng ta lại cãi nhau một lần nữa. Sao cậu ấy có thể đoán hay đến vậy nhỉ? Em nhớ mình đã diếm rất kĩ thế mà vẫn bị lộ.]

"Hai đứa mày ấy, chả giống cặp anh em gì cả Rindou ạ."

Izana ngồi kế khui lon nước đào rồi đưa cho Rindou, cậu ấy tặc lưỡi chán chường khi nhìn đôi mắt sưng mọng của em. Có lẽ đôi mắt chính là thứ dễ nhìn thấu nhất bởi em cũng đã nhìn vào đôi mắt anh và biết được anh nghĩ gì mà.

Đôi khi Rindou chả thể nhớ được lí do tại sao bản thân mình lại lựa chọn Izana để làm người bạn tâm sự nữa, chỉ là em cảm thấy rất yên tâm khi kể cho cậu ấy nghe những uất ức tủi hờn trong em, kể về những lần cãi vã của cả hai làm sắc mặt và tính cách của anh thay đổi đến mức nào, từng lời nói của anh là tan nát cõi lòng em ra sao nhưng em cũng cảm thấy nhẹ lòng đi phần nào và nhận được những lời khuyên khá là hữu ích. Khi đó em cảm thấy bản thân mình vẫn còn thật trẻ con và ngang ngược, chính sự trưởng thành của Izana đã vạch ra cho em điều đó đấy. Vậy nên em đặc biệt tin tưởng cậu ấy, em luôn muốn chạy ngay tức khắc đi tìm cậu ấy để giải toả nỗi buồn sau cuộc cãi nhau của hai người mà thôi.

[Chắc anh biết được sẽ càng giận em hơn đấy Ran ạ. Chuyện chúng ta mà có thêm người thứ ba biết cũng kì ha anh nhỉ?]

"Có gì mà chả giống chứ? Mày xem, mặt của hai đứa tụi tao khác gì nhau đâu."

Em không thể từ chối lon nước đào ngọt lịm đó được, là bất lương mà lại đi thích cái đấy nghe có vẻ mất mặt quá.

[Trông em chẳng ngầu chút nào anh nhỉ?]

Chỉ là Rindou thích cái vị ngọt ngào thanh mát mà nó đem lại, nó đã an ủi phần nào những vết thương trong lòng em rất tốt đấy, điều đó khiến em cảm thấy thật nhẹ nhõm hơn hẳn.

[Anh có thấy Izana thật kì không vậy Ran bởi ngũ quan chúng ta khác gì nhau đâu mà lại nói chúng ta chả giống cặp anh em, chỉ là em hay nhăn nhó và tỏ ra khó chịu còn anh thì khá là hay cười thôi.]

Rõ là khùng hết sức nhưng Rindou lại chả biết nói gì cả, chỉ có thể nở một nụ cười thật chua chát dù đã nốc một hơi thật to từ lon nước ngọt ngào kia. Nói sao nhỉ? Lon nước nào này luôn làm em nhớ đến nụ cười của Ran.

[Tiếc rằng nụ cười đó lại không phải dành cho em.]

"Nào lại suốt ngày cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con đâu cơ chứ. Rõ là chả giống rồi."

Izana cười rồi khui một lon nước khác cho mình. Cậu ấy cười đẹp quá nhưng sao em lại thấy chẳng đẹp như anh thế nhỉ? Ngẫm mới thấy rằng Ran chưa từng cười với em khi hai người cùng sánh bước trên con đường tội lỗi này. Thay vào đó anh hay cười với mọi người nhiều hơn, đến cả những kẻ bị chúng ta tẩn cho tơi bời cũng được chiêm ngưỡng nụ cười của anh cho dù nó hiện rõ sự khinh bỉ đến mức nào nhưng nó vẫn là cười. Vậy tại sao em lại không nhận được cái gì vậy Ran ơi?

[Từ khi nào mà anh có thể cười cợt với mọi người chỉ trừ em vậy anh Ran?]

"Ừ, đúng là không giống thật. Ran đã... đánh tao. Điều đó không giống với cặp anh em khác nhỉ Izana?"

Lon nước ngọt trên tay em sớm đã cạn, chỉ có cái vỏ ngoài trống rỗng mà thôi. Em bóp chặt khiến nó trông thật méo mó và rồi làm một cú thẳng vào thùng rác. Trông ngầu thật, Ran mà thấy sẽ tự hào về em lắm đấy.

"Đéo gì? Ran đánh mày?"

Trông Izana như sặc đến nơi kìa Ran, mắc cười lắm. Cậu ấy có vẻ cũng chẳng tin vào chính đôi tai của mình và hỏi em lại một lần nữa. Thấy đấy, đâu phải có mỗi Rindou sốc khi biết rằng Ran đã đánh em đâu. Em còn chẳng buồn trả lời mà chỉ nhìn qua một hướng khác rồi khẽ gật đầu khẳng định điều đó thôi. Đến cả em cũng muốn trốn tránh điều đó, em không muốn phải chấp nhận sự thật rằng anh đã đánh em đâu Ran. Cảm giác nó thật là tệ. Em đã nán lại nói chuyện về những thứ linh tinh của Izana rồi ra về, đâu thể mãi làm phiền người ta được đâu nhỉ? Anh là người đã dạy cho em điều đó và hình như tủ lạnh nhà cả hai sắp hết đồ ăn rồi, trưa em cũng chả động được miếng nào vào bát cơm kia nên thấy đói nhanh quá. Trùng hợp trời cũng thật lạnh nữa, tự dưng em muốn ăn lẩu. Nghĩ cũng không bằng làm ngay, em đã ghé siêu thị và mua một ít đồ cho bữa tối của hai đứa. Trịnh trọng mà nói với anh nhé rằng Rindou này không còn giận anh nữa đâu. Izana đã nói với em rằng có lẽ anh chỉ không muốn em trở nên kén ăn như vậy thôi. Có lẽ là như vậy thật, tạm tha cho anh đó.

"Ran ơi em về rồi đây!"

Em đã rất hào hứng khi bước cửa vào ngôi nhà của chúng mình, em nghĩ anh sớm đã ngồi ngay trên cái sofa kia và xem ti vi. Khờ quá Ran, em lại quên mất rằng chúng ta đang chiến tranh lạnh rồi. Bằng chứng chính là những mảnh vỡ của bát đũa do một tay em ném vẫn còn nguyên kìa. Nghĩ lại thấy mình thật tệ, hãy để em dọn nó.

Em cứ nghĩ mình đã rất cẩn thận nhưng nào ngờ được đâu, mảnh sành đã cứa sâu vào tay em. Nhìn từng giọt máu đỏ chảy ra rớt xuống nền lát gạch hoa đi kìa. Chỉ là một vết thương nhỏ mà sao nó lại xót quá, kệ đi bởi em không quan tâm đâu. Rindou cứ mặc cho giọt máu li ti chảy ra, em cứ tiếp tục lụm lặt mảnh sành còn sót lại trên nền rồi lại vô tình để bị cứa thêm cho vết thương rách ra dài hơn. Vừa hay Ran từ phòng mình đi ra, anh khá đói và nghĩ cũng đã đến giờ nấu bữa tối. Rindou vốn chả để ý, dọn xong thì cứ thẳng tới thùng rác thôi. Anh đã để ý hết những hành động của em, chú ý nhất vẫn là bàn tay đang rỉ máu đỏ lòm kia. Sao em không thể để ý một chút nhỉ? Đến lúc em quay người lại thì Ran đã sớm ở đó đứng nhìn em. Em để ý thấy trên tay anh là hộp sơ cứu của nhà mình, có lẽ anh cũng có chút gì đó quan tâm em nhỉ.

"Lại đây."

Ran vẫy tay kêu em lại chỗ anh, anh cầm tay em lầm bầm gì đó rồi thì mở hộp sơ cứu ra. Hình như em lại làm anh giận nữa rồi thì phải...

"Đau thì nói."

Ran nói với em thật dịu dàng, lần đầu em cảm nhận được yêu thườn từ anh đấy. Cảm giác khi cồn chạm vào vết thương kia đau xót kinh, em phải cố cắn răng mà nhịn cho không phát ra thành tiếng.

[Khả năng chịu đau của em hình như khá là tệ anh nhỉ? Nó xót quá trời luôn này!!]

"Xin lỗi, có lẽ tao không phải là một người anh tốt với mày."

Trong lúc đang băng lại cho em, anh đã nói như vậy. Phải nói sao đây nhỉ? Đương nhiên là với Rindou thì Ran luôn là tốt nhất rồi cho dù anh có làm những gì thật tệ với em thì em cũng vẫn chỉ có mình anh mà thôi, nào có thể ghét bỏ anh được.

"Không không, Ran tốt với em mà. Cực kì tốt. Em đâu có ghét bỏ gì đâu, anh đừng nói như thế."

Rindou đã vội bào chữa ngay như thể em sợ chậm lời một chút thôi là Ran sẽ lại bắt đầu nói mấy cái linh tinh ấy kìa. Kì thực thì sao khi nghe Izana cùng với lời nãy của Rindou thì Ran mới hiểu ra rằng em trai anh thương anh đến mức nào và nhận ra việc mình đã đối xử với em ấy thật quá đáng. Phải thay đổi thôi, Ran nghĩ vậy.

"Ừm, mau đi tắm đi. Tao... ý là anh sẽ nấu bữa tối."

Lần đầu đúng có hơi ngượng mồm, sẽ quen dần thôi. Rindou cũng bất ngờ khi lần đầu được nghe từ chính miệng Ran quan tâm em, em vui lắm chứ. Rindou cười thật tươi rồi vội đứng dậy mà đi luôn. Em không muốn làm Ran phải giận đâu bởi khi đó sẽ không được thấy anh dịu dàng như này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip