VIII.
Buổi biểu diễn không quá phô trương, bản ca độc tấu dành riêng cho anh và em sớm được cất lên khi hai ta cùng lao ra chiến trận.
Sẽ không sao cả khi anh ở đây bởi em biết rằng chỉ cần có anh, mọi thứ sẽ ổn thoả cả thôi.
Sau khi chống trọi cũng phải hơn trăm thằng mà không có sự trợ giúp từ thằng chó Hanma thì cuối cùng cũng xong. Khung cảnh bây giờ đúng thật trở nên mỹ miều trong mắt kẻ điên dại, xác thì chất đống xơ lụi trên nền đất lạnh, máu me tứ phía dính bết lên quần áo và mái tóc đã từng được vuốt keo trau chuốt từng li từng tí. Đặc biệt hơn là gã trung niên chơi bẩn với tụi nó sớm đã bị Rindou cho phế cánh tay phải và chân trái, bị Ran đấm cho sắp bay hàm tiền đạo đến nơi rồi. Động vào Thiên Trúc phải trả cái giá đắt đỏ. Song bên cạnh đó thì Ran và Rindou cũng chả phải lành lặn mà thậm chí cũng còn tệ đi nhiều. Cả người không phải do máu của đám chó kia làm dơ thì cũng là do xây xát, Ran chí ít vẫn đỡ chứ Rindou thì thảm chả còn từ nào đủ để hình dung ra được nữa rồi. Vết thương cũ chưa xong thì lại thêm vết thương mới đè lên đau gấp bội. Cục máu ở đầu tụ đông lại do đánh lén ban nãy lại chảy thêm máu do bị đánh tiếp cùng chỗ, kính thì gãy mất gọng khiến cho thị lực của Rindou bị giảm sút đi kha khá. Giờ đây cậu kiệt sức hoàn toàn, chả tài nào đứng vững nổi nữa. Rindou sớm rơi vào cơn choáng rồi hôn mê dần ngã lăn ra nền đất. Cố giữ chút sức lực cuối cùng để phóng xe về cùng anh mà lại chả thành, đâu đó lảng vảng bên tai Rindou chỉ còn tiếng anh gào thét tên cậu rồi sau đó tắt lịm.
"Mẹ nó, đem xe về giúp anh em tao. Tao sẽ cõng Rindou đến bệnh viện nhỏ gần đây. Và nhân tiện dọn cái đống xác gớm này đi hộ."
Ran nói rồi vội đỡ cậu trên lưng chạy đi ngay lập tức. Nói thật rằng bây giờ anh thấy hoảng loạn vô cùng, cảm giác như thể bản thân sắp sửa mất đi một thứ gì đó thật quan trọng cứ ập tới xô đẩy nhau trong lòng anh khiến anh thấy rối loạn vô cùng. Anh cứ chạy trên đường dài, miệng lẩm bẩm an ủi chính mình rằng em trai anh sẽ ổn cả thôi, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy ngay thôi. Gã chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lo thái quá đến mức này bao giờ, là do bản năng của người làm anh trai hay là do em là người quan trọng duy nhất của anh? Có lẽ cả hai đấy Ran chắc nịch luôn.
Sau khi hai người được băng bó những vết thương cẩn thận, nhân lúc Rindou còn chưa tỉnh thì Ran đã rút máy ra gọi điện cho Kakucho đến đón. Chí ít cũng nên thay cái độ đồ te tua này ra và mua ít gì đó cho Rindou ăn.
"Vất vả cho mày rồi."
Anh khẽ nhìn cậu thật trìu mến rồi rời đi. Có lẽ Ran đã sai khi nói Rindou là một thằng yếu đuối và có lẽ Ran cũng đã sai khi lại chẳng thể quan tâm cậu nhiều hơn. Khi nghe cô y tá đó nói huyết áp của cậu rất rất thấp hơn huyết áp của những người bình thường, nói cậu gầy quá do không ăn đầy đủ. Ngay lúc đấy Ran mới chợt nhận ra rằng từ khi hai người cãi nhau, Rindou chả thèm ngó vào bếp lấy một lần.
-----
Khi Ran rời đi thì Rindou cũng bắt đầu cựa quậy tỉnh dậy. Đầu cậu lúc này đau như búa bổ, khắp nơi thì cuốn băng chằng chịt rồi cả băng gạc trông y chang xác ướp Ai Cập vậy. Dù sao mọi vết thương đều đáng khi mà cậu lại được chiến đấu cùng anh một lần nữa. Cảm giác thật tuyệt. Cơ thể cậu giờ đây ê ẩm nên dù có muốn rời khỏi cái bệnh viện này cũng không phải dễ dàng gì, cậu gắng gượng ngồi dậy cho dù nó đau còn hơn bẻ gãy xương vậy. Sau một hồi chật vật thì Rindou cũng đã ngồi được dậy, không nhìn xung quanh căn phòng thì cũng đánh mắt về hướng cửa sổ.
Nó thật nhỏ.
Trời hoàng hôn thật đẹp...
Nhưng cậu lại thật thảm hại.
Rindou đã nghĩ rằng liệu hình ảnh hai người cùng kề vai sát cánh khi nãy cũng chỉ là một giấc mơ dài của cậu thôi đúng không? Thật nực cười khi cậu lại mơ tới anh một lần nữa, rõ ràng anh còn đang chán ghét cậu chết đi được ấy cơ mà. Cơn gió nhẹ khẽ len lỏi qua cửa sổ phả vào làm Rindou sực tỉnh khỏi mớ suy nghĩ vu vơ kia. Cậu chợt để ý rằng cửa sổ đang mở, cũng chả có ai ở đây để giúp cậu. Rindou gắng gượng đứng dậy cho dù cơ thể cậu lúc này đang gào thét, bước được một bước đầu thì cơn đau ập đến dữ dội khiến cậu ngã sõng soài trên nền lát gạch lạnh. Còn gì thê thảm hơn đây nhỉ?
"Mày đúng là thê thảm quá đấy Haitani Rindou."
Cậu tự cười chính mình rồi cố bám víu lấy thành giường mà đứng dậy, bước thêm một bước nữa lại liền ngã ra tiếp. Lần này cơn đau lại lao đến ồ ập và còn thốn hơi khi nãy, cậu có cảm giác như vết thương của mình bị xé toạc ra vậy. Ngay lúc Rindou đang cố lê lết đến cửa sổ thì Ran cũng mở cửa bước vào cùng cặp cháo nóng hổi mà anh mới mua khi nãy. Cửa mở liền đụng trúng đầu Rindou khiến cậu la oai oái lên, lúc đó Ran mới chợt để ý rằng cậu đang nằm lê lết cái thân dưới nền. Anh không nghĩ em trai thần kinh đến mức giường ấm thì không nằm lại đi chui xuống đất đâu.
"Mày làm cái đéo gì vậy Rindou?"
Ran bước vào rồi đóng cửa, anh nhanh chóng đặt cặp cháo cẩn thận lên bàn cạnh giường rồi chạy ra đỡ cậu dậy.
"Anh Ran, cửa sổ mở lạnh quá."
Rindou cũng chả biết phải giải thích như nào, ăn mắng cũng là chuyện sớm muộn nên cứ thành thật với anh, biết đâu lại được khoan hồng. Nhưng cảm giác bàn tay ấm nóng của anh chạm vào người cậu, dịu dàng đỡ cậu dậy đưa về giường bệnh, nó khiến Rindou vui hận không thể nhảy cẫng lên vì sung sướng. Điều đó hiển nhiên có lẽ là anh không giận cậu nữa rồi.
"Để tao."
Vỏn vẹn hai chữ nhưng sao nó làm Rindou thấy ấm lòng quá vậy? Lần đầu cậu cảm nhận được tình yêu thương của người anh trai sau một khoảng thời gian dài họ luôn xích mích, bất đồng quan điểm với nhau. Tuyệt thật, có lẽ Kisaki đã đúng rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
"Cháo tao mua cho mày đấy, mau ăn đi."
"Tay em không còn cảm giác nữa rồi, lát em sẽ ăn sau. Còn vụ làm ăn-"
Tay không còn cảm giác cũng có phần là sự thật nhưng vốn dĩ Rindou chỉ muốn một phép thử rằng liệu có thật rằng anh còn thương cậu hay không? Khá là hợp tình hợp ý đấy chứ.
"Ổn thoả cả rồi. Mày đúng là phiền nhiễu hết sức mà."
Ran chả để cậu nói hết câu, cứ thế mà chen ngang bởi anh biết cậu định nói gì. Anh không hiểu cậu thì ai hiểu cậu đây? Mồm thì trách móc nói cậu phiền nhiễu, vô tích sự, chả làm được cái gì nên hồn nhưng tay lại tự ý mà lấy ghế ngồi cạnh giường cậu, mở cặp cháo ra làm khói bốc lên nghi ngút. Rindou nhìn là biết anh nấu rồi, chứ chả ai rảnh mà bất chấp cho ớt chuông vào mọi món ăn của cậu đâu? Ran xúc một thìa rồi đưa đến trước mặt, Rindou vội né qua một bên khi cậu nhìn thấy thứ màu xanh xanh nhỏ nhỏ kia. Đích thị là ớt chuông chứ cái gì nữa!!
Anh là đồ quá đáng, Haitani Ran!
"Mẹ mày, kén ăn thế hả?"
Anh đã nể tình mà đút cho cậu thìa cháo thế nhưng cậu chả biết điều mà ăn dùm anh. Ran bắt đầu phát tiết vì cái thói kén ăn của Rindou, anh nhăn mặt mà nói. Vốn không định cãi nhau gì hết đâu bởi đây là chốn công cộng mà cái thằng này kì.
"Anh biết em ghét ớt chuông cỡ nào mà?"
Rindou không thèm nhìn Ran mà quay đi chỗ khác. Rõ là cậu thành ra thê thảm như này rồi mà anh vẫn làm khó cậu. Ô thế hoá ra những yêu thương ban nãy vội tan thành mây khói hết à? Tuy vậy chứ đây là lần đầu Rindou giở thói dỗi Ran đấy, anh sẽ chả làm gì cậu khi cậu đang bị thương như này đâu.
"Mẹ ơi, anh kia kén ăn quá."
Đang dỗi cho oai thì cô bé ở giường bên cạnh quay qua nhìn cậu đang làm mình làm mẩy với miếng ớt chuông bé nhỏ liền thốt lên. Ran từ đó cũng được đà trêu cậu.
"Đấy mày xem, nó bé tí còn ăn được đủ thứ. Mày nhìn lại mày đi, to như con tịnh mà cứ làm mình làm mẩy."
"Mày mà không ăn đi là bị con nhóc đấy cười cho thối mũi ra đấy Rindou."
"Thử nghĩ xem sẽ ra sao nếu lũ đàn em, à không cả cái Roppongi biết rằng Haitani Rindou là một thằng sợ ớt chuông nhờ?"
Ran cứ ngồi đó tọc mạch, chọc ngoáy cậu. Cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà ăn một thìa cháo, tính nhổ cái miếng ớt chuông thì Ran đã bịt mồm cậu lại và cảnh cáo rằng nếu cậu mà không chịu nuốt đi là anh sẽ cho cậu tự đi bộ về Roppongi đấy. Rindou đành cắn răng mà nuốt một hơi xuống bụng, nhìn cậu chắc chắc đã nuốt rồi, Ran cười rồi lại đút thêm một thìa nữa.
"Đấy, thế mới là bé ngoan của tao."
"Em lớn rồi."
"Im, bé ngoan là không cãi người lớn."
Cứ mỗi lần Rindou định phản bác thì Ran lại nhanh chóng đút thêm một thìa cháo để cậu ngậm cái mồm lại. Cứ thế từng thìa từng thìa cho cặp cháo sớm vơi đi và hết sạch. Ran đỡ Rindou nằm xuống để cậu nghỉ ngơi. Lúc này đây cậu mới để ý rõ, trông anh cũng chả khấm khá hơn cậu là bao mà anh vẫn khoẻ đến vậy, Ran đỉnh thật. Anh kêu cậu nằm ngủ một giấc đi còn mình sẽ ra ghế ngoài hành lang ngủ. Toan đi thì Rindou đã vội chụp lấy tay anh.
"Ngủ với em đi Ran, em không ngủ được."
"Mày điên ít thôi cho tao nhờ. Cái giường bé tí."
"Em sẽ nằm gọn ra là được mà."
Rindou nằm xích ra, sát bên mép giường chừa lại một khoảng trống chứng minh cho Ran thấy rằng thêm anh thì vẫn dư chỗ. Thôi thì nể cậu đang bị thương, chiều ý một lần. Ran hết cách cũng đành leo lên mà nằm ké cùng Rindou. Cái giường đúng bé tí tẹo mà thằng điên này cứ thích mè nheo như con nít vậy. Ran choàng tay qua ôn Rindou, vỗ vỗ cậu như đang ru ngủ trẻ con.
"Mai mình về nhà anh nhé? Em không thích ở đây."
"Ừ, mai về nhà. Mau ngủ đi Rindou."
"Ran ngủ ngon."
______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip