XV
Sáng hôm sau, Ran thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, có lẽ là do đêm qua anh ta uống quá trớn rồi. Cũng tại thằng Izana gọi mời, thêm mồm thằng Mochizuki với Kakucho khiêu khích mà chả biết anh ta uống đã bao nhiêu lon, cũng chả nhớ nổi mình về nhà bằng cách nào. Đến bím tóc còn chả thèm tháo, thề rằng giờ nếu bỏ chiếc dây chun đã rão ra kia thì tóc anh sẽ rối như tơ vò và xoăn lại trông ghét kinh nhưng không gỡ thì cũng vẫn là như vậy, khéo nó vào nếp là chết. Ran mệt mỏi nắm lấy bím đuôi sam của mình, tháo bỏ dây chun ra rồi khẽ cào lên mái tóc. Y chang như những gì anh nghĩ, chúng quăn lại và rối tinh, kiểu gì cũng phải vật lộn với cái lược rồi. Ran tính leo xuống giường kiếm gì bỏ bụng vậy mà tay vô tình động vào vật thể lạ nào đó bên cạnh mà anh ta không hề hay biết rằng nó đã ở đó cả một đêm.
Con mẹ nó, thằng Rindou?
Ran hoang mang nhìn thằng em mình vẫn còn đang ngủ say, anh ta hoảng lắm nhưng cũng không dám đánh thức em dậy. Tự hỏi có phải đêm qua anh ta uống quá trớn rồi làm mấy trò kì quặc biến thái gì đó với em mình không bởi nếu đúng là vậy thật thì chắc anh sẽ treo cổ mà tự tử luôn quá. Đầu anh giờ cứ ong ong chả nhớ được cái gì, thôi thì đành nhắm mắt làm ngơ xem như chưa có gì xảy ra. Ừ anh tồi, nhưng say lướt khướt ai biết gì đâu mà tồi với chả tệ, may thay quần áo vẫn ở trên người thì Ran chắc chắn rằng anh chưa làm gì đồi bại cả. Cái bụng Ran bắt đầu tru éo lên, anh đói rồi. Có lẽ nên mở đầu buổi sáng bằng cốc cà phê và cái bánh sandwich, còn Rindou? Chắc đêm qua nó phát mệt vì gã rồi nên thôi cứ để nó ngủ lát dậy vậy. Ran khẽ hé chăn ra mà thò chân xỏ vào đôi dép đi trong nhà của Rindou, lát nó tự mà đi chân trần. Toan đứng dậy ưỡn người, vươn vai thì cảm nhận được vòng tai ai kia nắm quanh hông mình giữ chặt.
"Con má mày cái thằng này."
Ran nhăn mặt nói khẽ rồi cũng ngậm ngùi cố gỡ tay Rindou ra, khổ nỗi nó bám chặt lấy hông anh, lại còn dụi dụi nữa chứ?! Tha cho anh mày đi Rindou ơi, anh mày đói lắm rồi, nội tâm Ran như đang gào thét với cái ôm ấp của em trai. Anh chật vật, loay hoay tới lui cũng chả gỡ nổi, phần vì không muốn dùng lực, lỡ đánh thức nó dậy thì kì, phần vì anh để ý mắt nó cuồng thâm trông kinh quá, chắc đêm qua anh say anh phiền nhiễu nó lắm, thấy có lỗi nên Ran đã quyết định hi sinh cái eo ngọc ngà vàng bạc châu báu của anh. Anh thở dài một hơi rồi khẽ xê dịch người Rindou qua một bên và chui vào trong chăn nằm cùng cậu.
"May cho mày là thằng Izana đã say quên lối về nên hôm nay không họp bang đấy nhé Rindou."
Ran thì thầm rồi thì gạt cái bụng đói qua một bên, mặc kệ nó đang kêu gào ầm ĩ mà nằm ôm em trai ngủ thêm một giấc nữa cho đã. Ngày nghỉ mà, cứ tận hưởng thôi.
————
Mãi khi nắng lên đến đỉnh đầu thì hai người mới dậy, đúng hơn là bị tiếng chuông điện thoại của Ran đánh thức, là Shion gọi. Gã ta gọi phải đến gần chục cuộc. Đến cuộc thứ tám thì Ran mới uể oải mà bắt máy.
"Con mẹ mày Ran, chết ở đâu mà giờ mới nghe máy thế?"
"Ngủ."
"Giờ mà mày còn tâm trạng ngủ lăn lóc thế à? Izana đang nổi đoá với đám thiên vương kìa. Con mẹ nó, con mẹ nó đến nhanh lên."
Shion nói rồi vội cúp máy luôn, thông qua tiếng điện thoại thì Ran lờ mờ nghe được cả tiếng Izana đang gào ầm lên. Anh vội gọi Rindou dậy chuẩn bị và cả hai nhanh chóng đi tới trụ sở của họ. Ừ công nhận đúng như những gì Shion nói, Izana đang gào ầm lên trông như mấy con hamster bị cướp đi đồ ăn ngon vậy, đáng yêu nhưng cũng đáng sợ. Nhưng liệu điều gì khiến Izana tức đến vậy nhỉ? Còn chả mặc bang phục mà chỉ mặc đồ thường ngày, mọi người ai cũng vậy chỉ trừ Haitani.
"Có chuyện gì vậy Izana?"
Ran đánh liều tiến tới hỏi, ừ anh ta gan mà lị. Đến phó tổng trưởng còn đang ngồi khuyên can hết lời vẫn chả được. Izana thấy Ran, cơn giận của cậu bùng lên tới đỉnh điểm như ngọn núi lửa sắp phun trào. Cậu ta thiếu điều mà lao tới sút vào cái bản mặt ngu ngơ chưa hiểu tình hình câu chuyện kia đến nhập viện nhưng thật may rằng Kakucho đã kịp cản lại và ghì cậu ta trong lòng, còn Ran thì thoát chết nhờ có Rindou kéo qua một bên né tránh cái chân đeo chiếc dép bông con mèo đi trong nhà kia.
"Tao giết mày!!! Thằng chó Ran, con mẹ mày Ran. Kaku mau bỏ tao ra để tao sút chết nó."
"Ran làm gì? Mày bình tĩnh lại đã nào Izana. Rốt cuộc Ran làm gì mày?"
Trong khi Ran còn đang cố lục lọi trong tâm trí mình rằng liệu anh đã làm cái quái gì sai để vua giận thì Rindou lên tiếng giải đáp khúc mắc. Izana cũng kìm nén cơn giận phần nào mà kể lại rằng đêm hôm qua cả đám thiên vương tới nhà cậu làm bữa nhậu mừng cho cuộc giao dịch, riêng chỉ có Rindou là không tới, Ran nói Rindou uống được nên thôi cũng không kéo cậu đi cùng. Nghe đến đây thì Rindou mới hiểu rằng có hẹn của anh là hẹn với đám này chứ không phải cô gái nào cả, dù ngẫm hơi thẹn nhưng ai mượn anh ăn vận đẹp quá làm gì? Y chang đi hẹn hò vậy. Xong thì Izana tiếp lời rằng cả đám muốn chuốc thằng Ran say bí tỉ rồi lột đồ nó treo lên cột điện ngay gần nhà Izana nhưng khổ nỗi thằng này lì, tửu lượng cũng phải hạng gớm nên khi Ran say thì đồng nghĩa với việc đám kia cũng say theo. Ran đẹp chứ Ran đâu có ngu mà để bị lừa. Vấn đề Izana cáu ầm lên là vì Ran nó đã ói một bãi gớm ghiếc ra cái áo đôi của Izana và Kakucho, Izana quý cái áo đó lắm mà bị anh nhả cho một bãi không yêu thương được. Song nôn một bãi thì thôi đi, khóm diên vĩ xinh đẹp của Izana cũng bị Ran đổ đống thứ tào lao như nguyên chai dầu rửa bát, cái bánh phiên bản giới hạn mà Izana diếm trong tủ lạnh không dám ăn hết, một bên bông tai của Izana cũng bị Ran cắm vào đấy nên giờ để ý sẽ thấy Izana chỉ đeo có một bên. Ừ, đẹp mà nghiệp, đẹp mà ngu.
"Con má nó, tao sẽ giết mày thằng chó. Cái áo của tao, bông tai của tao!!!"
Izana thiếu điều mà lại gào lên, vùng vẫy kịch liệt hòng thoát khỏi vòng tay của Kakucho để lao tới cào cấu, cắn xé người kia ra thành trăm nghìn mảnh.
"Đừng nhìn tao Rindou, tao say là tao có biết cái mẹ gì đâu?"
Thay vì chú ý đến Izana thì Ran lại bao biện sự thật phũ phàng khi Rindou đang lườm anh. Nói thật lòng đó, say rồi có biết cái gì đâu mà ăn năn hối cải. Nếu biết Ran cũng chả rảnh để ăn năn hối cải cho hành vi của mình đâu, thật ra Ran sớm chướng mắt cái áo đấy của Izana rồi. Khi mà Izana nhận được cái áo, cậu ta mặc nó lì trong gần tuần trời và khoe liên mồm. Áo đôi chứ gì? Ran và em trai anh bang phục không đụng màu với ai này?
"Haiz, bình tĩnh đi Izana. Tao sẽ giặt kêu Ran giặt cái áo cho mày."
Rindou khẽ thở dài rồi cũng tiếp tục lên tiếng tìm cách để thằng anh ngu ngục kiêm người cậu thương thoát khỏi nanh vuốt của vị vua kia. Láo nháo để Kakucho buông ra là ăn sút lên bàn thờ lắc mông trển đấy, không đùa được đâu. Rindou và Izana đã phải kì kèo với nhau mãi thì cuối cùng Izana cũng chịu chấp nhận. Sau đó ai cũng rời đi trong sự sợ hãi, chưa một ai từng thấy Izana cáu đến mức này, kể ra không có Ran chơi ngu thì đâu ai được chứng kiến một lần đâu. Đúng là nên xếp vào một ngàn lẻ một câu chuyện hiếm có của Thiên Trúc.
"Tch, bỏ vào máy giặt là được. Mà gớm quá ai rảnh giặt dùm, mày thấy mình rảnh lắm hay gì mà rước công vào người vậy?"
Ran tặc lưỡi, tay đưa cho Rindou cái túi đựng áo của Izana. Mùi nó bốc lên bởi bãi xinh đẹp từ miệng Ran, kinh khiếp. Anh ta khởi động xe rồi chờ Rindou leo lên mà phóng về nhà.
"Chứ không phải tại anh chắc? Giặt tay mới sạch được."
"Nhưng nó gớm quá mày.... tao không muốn giặt nó đâu. Hay mày giặt dùm tao đi!!"
"Không, việc anh làm anh tự chịu."
"Thôi, lạy mày. Giặt dùm tao đi Rindou, tao biết mày thương tao mà. Thế nhá."
Không nói không rằng, không trăng cũng không sao, Rindou lại phải còng lưng vò dùm Ran cái áo dính bãi nôn kinh khủng khiếp kia trong khi Ran đang thảnh thơi ngồi ghế xem ti vi, chân vắt chéo đặt hẳn lên bàn.
"Con mẹ nó, anh làm như tôi thương anh là tôi làm hết dùm anh vậy."
Cậu cứ vừa vò cái áo vừa lẩm bẩm trách Ran. Anh ta cậy việc cậu thương anh ta nên nhờ vả, Ran tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip