4. Thích

"Em xin lỗi."

Hoàng Hải nhìn cậu em đang khép nép trước mặt mình khó hiểu. "Nhưng mà Thành xin lỗi cái gì mới được?". Tiến Thành ngập ngừng cúi đầu, gấu áo trong tay bị vò nhăn nhúm lại.

"Thành trả lời anh đi. Em làm sao? Nói đi anh không giận đâu." Hoàng Hải lo lắng hỏi khi Tiến Thành vẫn không trả lời. Đến khi anh tiến lại gần hơn một chút, cậu nhóc mới lí nhí.

"Hôm nọ anh bị té là tại Gừng xô anh."

"Ừ, anh biết. Thì làm sao?"

"Là tại... tại em lấy kẹo của bạn í. Thành thấy bạn có nhiều kẹo lắm-" Thành lí nhí, "-nên em nghĩ lấy một cái cũng không sao đâu. Em nói dối cái kẹo đó là do em mua. Em đưa cho anh nên mới bị bạn xô ngã. Em xin lỗi..." càng gần cuối, thanh âm của Tiến Thành càng run rẩy, nhỏ đến mức như chỉ nói cho một mình mình nghe.

Từ nhỏ, cha mẹ của Tiến Thành đã lên thành phố làm ăn, không một ai quen biết. Mẹ cậu làm lụng vất vả nuôi cậu ăn học vốn chẳng có thời gian để chơi cùng cậu. Còn người ba quanh năm chỉ biết chè chén mê say, bao lần đánh đập, mắng nhiếc mẹ đủ điều. Ông gọi cậu là thứ "gánh nặng", "không biết sinh nó ra để làm gì". Đối với một đứa trẻ chín tuổi, hình ảnh đó luôn là một vùng ký ức tăm tối mà Tiến Thành ước như cậu đã chẳng biết về. Chính vì hoàn cảnh ấy mà biết bao bạn bè kỳ thị, xa lánh cậu. Họ gọi cậu là đồ con rơi. Có mẹ mà không được mẹ yêu thương, có cha mà cha chẳng thèm ngó ngàng. Chơi với cậu sẽ ảnh hưởng đến con của họ.

Tiến Thành như một chú chó bị bỏ rơi, một mình bơ vơ lạnh lẽo giữa chốn không người. Cho tới khi Hoàng Hải xuất hiện. Anh không quan tâm đến những gì mà họ đã nói. Anh đến với Tiến Thành, đơn thuần đúng như tình cảm của những đứa trẻ trao nhau. Anh lắng nghe khi cậu nói, ôm cậu mỗi khi cậu buồn và chơi cùng cậu đến khi mệt nhoài. Hai đứa con nít lại nằm ra đất đếm sao, ngắm trời.

Nhờ vậy mà Tiến Thành quý anh Hải nhiều lắm. Cậu chỉ có duy nhất một mình anh thôi. Nếu anh ghét cậu thì cậu biết phải làm sao? Cậu nhóc đã chuẩn bị tinh thần để bị anh mắng. Kể cả đánh cậu cũng được. Chỉ mong là anh không nghỉ chơi với cậu. Cậu chỉ có mỗi anh Hải để làm bạn thôi. Tiến Thành nhắm chặt mắt, đợi chờ những tràng rủa xả như cách mà cha cậu đã làm. Thế nhưng lại chẳng có gì xảy ra.

"Thế Thành đã biết lỗi của mình chưa?".

Hoàng Hải nhìn Tiến Thành thấp hơn mình một cái đầu. Anh bước tới, vòng tay ôm lấy thân hình đang run rẩy vào lòng. "Vậy thì lần sau không được làm như vậy nữa đó. Mẹ Hải nói làm thế là không ngoan đâu."

Giọng người anh lớn đều đều làm Tiến Thành ngẩn ra. Cái đầu bù xù ngẩng lên từ trong cái ôm của anh, cậu hỏi. "Anh Hải không mắng Thành ạ?"

"Không. Thành đã biết lỗi rồi mà. Hôm nọ cũng đã xin lỗi Gừng rồi. Anh biết Thành cũng buồn mà."

Thật ra bạn nhỏ Tiến Thành chỉ đơn giản là muốn cho Hoàng Hải một chút bất ngờ mà thôi. Mà cậu lại không có tiền tiêu vặt. Không thể mua cho anh chiếc xe đồ chơi anh thích được. Chẳng may cậu lại thấy một viên kẹo dưới đất. Người lớn hay nói gì mà có kẹo mới vực được đạo. Cậu nghĩ đơn giản cái gì ở dưới đất tức là không có chủ. Không có chủ thì ai nhặt nhanh hơn thì là của người đó thôi. Ai ngờ chỉ vì cây kẹo nhặt chưa kịp ăn mà anh Hải đã dập cả đít thế kia. Tiến Thành giận mình dữ lắm. Tại cậu nên anh mới bị như vậy.

Hoàng Hải vỗ vỗ lên lưng cậu nhóc an ủi như mẹ vẫn hay làm với mình. Không gian yên lặng bỗng chốc lại nghe tiếng cười khúc khích.

"Thành cười gì vậy?"

"Anh Hải không ghét em ạ?"

"Không, sao Hải lại ghét em."

" Hì hì. Vậy anh Hải đừng có nghỉ chơi với Thành nha. Thành quý anh lắm í."

Hoàng Hải vốn không biết mình quan trọng đối với cậu bạn nhỏ kia như thế nào, nghe thấy bạn quý mình lắm, thương mình lắm là lại cười tươi roi rói gật đầu. "Đương nhiên rồi, tụi mình là bạn mà."

...

.

.

.

"Tage, bạn này lấy kẹo của em nè."

Gừng chỉ tay vào Tiến Thành. Tage nhìn Tiến Thành mặt mũi lạ hoắc, bày ra bộ mặt hung dữ. Đôi mày non nớt nhíu lại.

"Mày ở đâu tới?"

"Mình xin... xin lỗi.". Tiến Thành hơi lùi lại, cậu vẫn còn thấy có lỗi sau hôm đó.

"Thành đã xin lỗi rồi mà, bạn còn muốn gì nữa?". Hoàng Hải chợt chen vào, bênh vực cậu em mình.

"Ơ, Gừng đâu có ý gì đâu. Hehe, xin lỗi nha. Mà bạn lấy kẹo của mình á, bạn tên gì dạ?"

"Thành, mình tên Thành."

"Còn mình tên là Hải."

"Em tên Gừng. Còn cái bạn này tên là Tage. Mà chơi chung với tụi mình không? Chơi bắn bi hôn?"

"Biết chứ. Con trai ai mà không biết chơi bắn bi." Hoàng Hải dõng dạc.

"Vậy chơi chung đi. Mấy bạn có đem bi không?" Gừng hỏi.

"Ơ không, để mình về nhà lấy-"

"Có, này được không?" Tiến Thành ngắt lời cậu anh, móc trong túi ra mấy viên bi, chìa ra.

"Woooaaaa, đẹp thía. Gừng chưa thấy bi nào đẹp như vậy luôn á. Sao bạn có hay vậy? Ở đâu thía?"

Nhíc Gừng trố mắt, Tiến Thành không có nhiều bi nhưng bi của cậu đẹp hết xảy luôn. Nhất là cái viên có vân màu vàng hơi ngả nâu này này. Cứ như mắt mấy con mèo ấy. Gừng chưa từng thấy bao giờ. Đẹp ơi là đẹp. Nó nhìn một phát là mê ngay.

Tage cúi người vẽ một vòng tròn trên đất, thả bi của mình vào trong. Tiến Thành thấy vậy cũng đặt bi vào. Chính là viên bi mắt mèo đó. Mắt Gừng sáng lên.

Gừng chắc chắn phải lấy được viên bi đó. Nó chỉ cần nhìn là biết viên bi đó sẽ thuộc về mình rồi. Nó giục.

"Chơi, chơi. Gừng chơi với."

.

.

.

"Anh, nó kìa, nó kìa. Lấy nó về cho em đi Tage."

Trong vòng tròn chỉ còn lại vài viên bi, Tiến Thành bắn trượt nên vừa bị mất lượt, bi của cậu vẫn còn nằm trong vòng tròn. Chỉ cần bắn trúng bi của Tiến Thành là có thể có được viên bi mắt mèo rồi. Nhưng Gừng vừa mất lượt, tất cả chỉ còn trông vào Tage. Gừng hồi hộp nhìn theo từng chuyển động tay của cậu anh. Ngón tay anh co lại sau đó dùng lực đẩy ra, bi lăn không gặp bất kỳ chướng ngại vật nào rồi

trượt ra ngoài.

Cằm của Gừng há ra muốn rớt xuống đất, trong họng xuýt xoa tiếc nuối. Tới lượt Hoàng Hải, anh chỉ cần một lần bắn là đã ăn hết tất cả số bi còn lại. Đám nhóc chơi cả buổi cũng đã tới giờ cơm. Mẹ Hải gọi về nhà, Tiến Thành với Hoàng Hải chơi hết màn đó rồi đứng lên đi về. Chỉ còn lại Gừng với Tage.

"Ơ..." Gừng tiếc hùi hụi nhìn theo bóng lưng hai cậu nhóc đến tận khi khuất sau ngã rẽ. "Bi ơi..."

Tage nhìn nhóc Gừng rồi lại cất tiếng hỏi. "Làm sao?". Gừng ngước nhìn Tage. "Bi mắt mều của iem...".

Tage xòe một tay đầy bi ra trước mặt cậu nhóc. "Lấy đi.". Gừng ủ rũ. "Hông, bi của bạn Thành ấy, bi màu vàng vàng như mắt của con mèo í."

"Có mỗi viên bi thôi mà. Về thôi, mẹ kêu về ăn cơm kìa."

"Ơ, bi ơi..."

Tage với Gừng, ai về nhà người náy. Ăn cơm tắm rửa xong xuôi, đến tận khi ngủ trưa nhóc Gừng vẫn chưa thôi bộ dạng ủ dột như mèo mắc mưa đấy. Mẹ hỏi nó cũng không trả lời. Đến khi chìm vào giấc ngủ mới thôi.

...

Ngủ một giấc chiều dậy, Gừng đã thấy Tage ngồi bên cạnh đang đọc truyện tranh.

"Tage~"

Gừng dụi dụi mắt nhổm dậy, giọng vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Tage nghe tiếng gọi, biết Gừng đã dậy. Gập quyển truyện trên tay lại, cậu lục trong túi ra một viên bi đưa cho cậu nhóc. Tage còn hơi quay mặt đi, màu đỏ lan trên gò má phúng phính.

"Của Gừng này."

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào, làn vân màu vàng nâu giống như mắt chú mèo nổi bật lên trong phòng thiếu ánh sáng. Gừng còn hơi buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.

"Woa, bi mắt mèo này. Đẹp thía."

Gừng cầm lấy, nâng niu viên bi trên tay như đang cầm quả tim của ai đó vậy. Mắt nó sáng lên, cười đầy thích thú.

"Làm sao Tage có được thế?" Giọng cậu nhóc đầy tò mò.

Gừng bảo thích mà. Anh lấy về cho Gừng này. "Thế chẳng phải bảo thích, anh mày lấy về cho còn hỏi nhiều." Cậu trai nhăn nhó, vệt đỏ càng lan rộng hơn. Một câu trả lời chẳng liên quan, nhưng Gừng vui lắm.

"Cảm ơn Tage nhiều. Hehe."

Rồi Tage bị cậu nhóc ôm lấy. Ôm đến nằm bật ra sàn. Hai đứa trẻ không hẹn mà cùng nhau bật cười.

.

.

[Flashback]

Buổi trưa trước khi Gừng ngủ dậy.

"Này!"

Tiến Thành đang chơi cùng Hoàng Hải thì nghe tiếng gọi liền quay lại.

"Bạn, cái viên bi giống mắt con mèo gì ấy, đổi cho mình được không?"

Tiến Thành ngơ ra, hiểu rồi thì lục trong túi ra một viên bi, là viên lúc nãy bị anh Hải ăn mất.

"Cái này ấy hả?"

"Ừ, chắc vậy.". Tage đưa tay tính cầm lên xem thử thì thằng nhóc kia đã rụt lại.

"Nhưng mà đổi với cái gì mới được? Bi mắt mèo kiểu này hiếm lắm đó." Tiến Thành nheo nheo mắt.

"Coi mỗi tí cũng không cho. Bạn muốn đổi cái gì?"

Cậu cười, mặt nham hiểm.
...

Tiến Thành vui vẻ bước khỏi tiệm tạp hóa với ba que kem trên tay. Tung tăng hướng về phía nhà Hoàng Hải, miệng không ngậm được mà toe toét. Một que cho cậu, cho anh Hải tận hai que luôn. Tage thì đi qua nhà Gừng, với một viên bi trong túi và tiền tiết kiệm vơi đi một nửa.

.

Thích - Nếu muốn sẽ tìm cách, không muốn sẽ tìm cớ.

"Chỉ cần em thích, anh sẽ tìm cách lấy về cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip