41. Thuyền hoa (2)
Dế
Có bao bạn nghĩ mình sẽ kết hôn ở tuổi 25 chưa?
Riêng tôi thì chưa. Chưa bao giờ tôi nghĩ ở tuổi 25 nhiều chông chênh và bốc đồng, tôi lại có quyết định gắn kết trọn đời với một người. Dù có do bản năng thì tôi cũng chưa từng nghĩ đến.
Cho đến khi tôi gặp một người. Người rực rỡ, đáng yêu và tự do như ánh nắng nghiêng nghiêng trên bãi cát vàng tháng 7.
Ngày mai tôi sẽ kết hôn. Và chắc chắn sẽ không ân hận.
Tôi là một Alpha.
.
Một năm trước, tôi nhận được tin đơn vị mình sẽ giúp một nhóm nghệ sĩ để họ quay show thực tế về quân đội. Tôi có chút ngạc nhiên, vì hải quân là nơi đầu sóng ngọn gió, rất nhiều khó khăn và thiếu thốn chứ không được như ở đất liền. Nhưng có lẽ muốn tăng tính thử thách nên họ mới chọn nơi của chúng tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ, để rồi xem các cậu trụ được bao lâu, hay chỉ một hai ngày rồi lên mạng thở than, khóc lóc.
Ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã chú ý đến một cậu bạn bằng tuổi, hình như là rapper đang nổi. Gương mặt có chút nét tây, có vẻ là con lai, phong cách ăn mặc bụi bặm và đôi mắt rất đặc biệt. Chúng sắc sảo, hơi dài nhưng ánh nhìn vô cùng cuốn hút. Cậu ấy không nhuộm tóc nhưng vẫn phải cắt lại do quá dài so với quy định. Sau phần giới thiệu, tôi được phân công cắt tóc cho người mình chú ý từ nãy giờ. Khác với vẻ nghiêm túc lúc nãy, cậu ấy quay đầu nhìn tôi và nở một nụ cười, là nụ cười khắc sâu vào trái tim tôi.
- Đồng chí có thể nương tay cho tôi không? Tôi đang nuôi tóc vì có mục đích riêng.
- Không được, cấp trên đã yêu cầu cắt theo quy định.
Cậu ấy hơi phụng phịu vì không đạt được mục đích, đôi mắt sắc sảo hơi cụp xuống như trẻ con giận dỗi nhưng rất hợp tác nhìn từng mảng tóc rụng xuống. Tóc cậu ấy rất mềm, tôi còn nghe như có một chút hương táo thoang thoảng.
À, cậu ấy tên Tuấn Kiệt. Cũng không ngờ có ngày cái tên đó xuất hiện cùng tôi trên một tấm thiệp cưới.
.
Thời gian quay show là 3 tháng, nhưng vì điều kiện thời tiết cũng như nhiều thứ khác mà kéo dài tới tận 5 tháng. Tuấn Kiệt không phải người có thể lực tốt nhất nhưng luôn là người hoàn thành tốt các bài huấn luyện cần kỹ năng khéo léo, quan sát. Cấp trên tôi nhiều lần khen cậu ấy sau máy quay và còn tiếc nuối khi cậu ấy không đi theo con đường quân đội. Tôi trộm nghĩ, nếu Tuấn Kiệt thực sự đi theo con đường này thì liệu chúng tôi có thể trở thành đồng đội cùng chiến tuyến không? Ý nghĩ làm tôi tò mò đến mất ngủ tận mấy ngày, và cũng không nhận ra rằng bản thân đang chú ý cậu ấy ngày càng nhiều hơn.
Một buổi sáng thứ hai nhiều nắng, chúng tôi thực hiện lễ chào cờ như mọi khi. Khi lá cờ đỏ được kéo lên đến đỉnh, tung bay phấp phới tự hào giữa nền trời xanh, tôi vô tình nhìn thấy khóe mắt hoe đỏ và ươn ướt của cậu bạn đồng niên. Từ ngày bé đến giờ, tôi hiếm khi gặp ai nghiêm túc như vậy nếu họ không ở trong ngành quân đội. Hình ảnh đó tôi lặng lẽ lưu vào lòng, ấn tượng về người nghệ sĩ này lại tốt thêm một chút.
----
Lăng
Khoảng thời gian tham gia show thực tế, tôi đã gặp rất nhiều người và được trải nghiệm vô số thử thách. Có nhiều bài tập tôi dễ dàng vượt qua nhưng cũng có những nội dung huấn luyện thực sự làm tôi choáng váng. Thể lực tôi không phải yếu nhưng vì mới làm quen nên tôi không dễ dàng vượt qua. Dù vậy, những lời dạy của cha vẫn luôn vang lên trong đầu, đó là nguồn động lực lớn lao vực tôi dậy và không cho phép chịu thua.
Từ ngày đầu tiên đến đơn vị, tôi đã ấn tượng với một người cùng tuổi, Châu Hải Minh. Người lạnh lùng cắt đi mái tóc tôi nuôi dài nhưng đường kéo rất nhẹ nhàng, khéo léo. Cậu ấy rất nghiêm túc lúc làm việc nhưng lại hay cười, nét vui vẻ hồn nhiên đúng với lứa tuổi nhưng không hợp lắm với những người đứng ở nơi khó khăn này. Tôi trộm nghĩ, có lẽ cậu ấy học cách vui vẻ để có thể dễ dàng đối diện với những thử thách khắc nghiệt hơn. Dù là bạn cùng phòng hơn 3 tháng nhưng chúng tôi rất ít khi nói chuyện, đa phần là do tôi không phải kiểu người hoạt bát, còn Hải Minh là người hướng nội, chỉ cười chứ không hay tham gia vào các câu chuyện.
Một đêm biển lặng, tôi được phân công trực hải đăng cùng cậu ấy. Mọi thứ có vẻ ổn, mỗi người chú ý vào công việc của mình. Nhưng đến gần nửa đêm, trời bất ngờ nổi gió và mưa kéo tới rất nhanh, biển động là điều không tránh khỏi. Tôi nhớ đến lời dặn dò của cấp trên lúc chiều, đêm nay có đoàn tàu lớn ra khơi, nhanh chóng bật đèn và dò hướng để xoay cho đúng. Chút lúng túng khiến tôi quay sang tìm sự giúp đỡ từ người đi cùng, nhưng tình trạng lúc đó còn khiến tôi hoảng sợ hơn. Hải Minh đang mất kiểm soát, cậu ấy ôm lấy đầu và liên tục lặp lại những từ ngữ tôi không nghe rõ, có vẻ như bị ám ảnh bởi điều gì đó. Cuối cùng tôi đành phải một mình xử lý, may mắn là dàn đèn bị chập đã sáng lại nhanh chóng. Trong một khoảnh khắc, tôi vô thức đưa tay xoa đầu người đi cùng. Đây là cách mẹ dùng để an ủi tôi mỗi khi gặp chuyện không vui, và luôn có tác dụng. May mắn sao, Hải Minh cuối cùng cũng bình tâm lại, hơi thở dần ổn định và không lảm nhảm nữa. Cả hai chúng tôi đều im lặng, tôi không hỏi, cậu ấy không nói, tôi lặng lẽ quan sát cách điều chỉnh hướng đèn, cố gắng đè nén những thắc mắc trong lòng và mong cậu ấy ổn.
Sáng hôm sau, tôi nhận được tin đoàn tàu đêm qua an toàn. Thở một hơi dài nhẹ nhõm, tôi ngồi xuống bên cạnh người bạn cùng công ty để dùng bữa sáng.
- Đêm qua trực cực lắm à? Mắt mày thâm quầng hết rồi kìa.
- Hơi cực chút, biển động mà. Nhưng trải nghiệm đáng giá lắm.
Người đi cùng tôi đêm qua đang ngồi ở bàn đối diện, cậu ấy tỏ ra bình thường như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng tồn tại. Đôi lần kín đáo quan sát, ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau trong một khắc, tim tôi theo đó cũng nhảy lên nhịp khác lạ. Chỉ có vậy thôi, tôi không cố tình quan sát lâu bất kỳ ai.
- Hôm nay báo cáo xong sẽ được giải lao cả ngày. Cậu có muốn đi dạo với tôi không?
Vẫn là Hải Minh mở lời trước. Chúng tôi đi bộ dọc theo bờ cát vàng ươm nắng. Gió biển mang hương mằn mặn luồn qua mái tóc, tôi nghe tim mình rộn ràng rất lạ, hệt như khúc ca của mùa hè.
- Lúc tôi gặp rắc rối, đêm qua...
Tôi nhìn sang Hải Minh nhưng không đáp. Ánh nắng tháng 7 chiếu lên sườn mặt nghiêng nghiêng của người lính trẻ, tôi không thể phủ nhận vẻ đẹp vừa lãng mạn vừa gai góc này, đặc biệt hơn bất kỳ ai mà tôi từng gặp.
- Bố tôi hy sinh khi làm nhiệm vụ. Lúc ấy tôi còn rất nhỏ nên mẹ giấu không cho tôi biết, nhưng tôi đã nghe được mẹ nói chuyện với đồng đội của bố. Từ đó về sau tôi luôn mơ thấy bố người đầy máu nằm ở đáy biển, khi lớn lên mới vơi dần đi. Nhưng không hiểu sao đêm qua lúc trực, hình ảnh đó lại hiện về lần nữa. Xin lỗi cậu vì không hướng dẫn kỹ, có lẽ tôi làm ảnh hưởng đến cậu.
Hít một hơi cậu ấy mới nói tiếp.
- Thậm chí đến bây giờ người ta vẫn chưa vớt được xác bố tôi. Đó là lý do tôi quyết tâm thi vào đây, dù mẹ có phản đối đến mức nào, chỉ với ý nghĩ một ngày mình sẽ gặp lại bố.
Tôi im lặng lắng nghe hết những lời nói, thật lâu sau mới chậm chạp trả lời.
- Bố tôi cũng là người lính hải quân. Ông ấy mất năm tôi vừa tròn 18 tuổi. Khi ấy ông còn hứa là sẽ về đúng sinh nhật của tôi.
- Người ta kể rằng bố bị bắn rơi xuống biển. Trong một lần đoàn tàu của nhóm cướp biển nước ngoài sang tranh chấp, bố tôi là người duy nhất không cầm vũ khí mà thương lượng với chúng, nhưng lại là người bị bắn đầu tiên. Và cũng như bố cậu thôi, mẹ và tôi chỉ nhận được tin chứ không nhận xác.
- Có lẽ giờ bố tôi và bố cậu đang ngồi cùng nhau, uống trà và ngắm san hô chăng?
Hải Minh trầm ngâm rồi nở nụ cười buồn. Tôi biết cậu ấy đang cố gắng thay đổi không khí, vì chẳng có ai lại nỡ buồn rầu vào một ngày nắng đẹp như thế này.
- Khi nào các cậu trở về?
- Tuần sau. Các cảnh quay gần như hoàn thành rồi, phần hậu kỳ công ty sẽ lo.
- Tháng sau tôi được lên chức rồi. Tôi được đề bạt lên đại đội trưởng, cậu tham gia lễ thăng chức của tôi được không?
Ánh mắt tha thiết của người đồng đội khiến tim tôi run rẩy. Nhưng tôi không thể ở lại lâu hơn, rất nhiều lý do cản trở dù tôi có muốn muốn đến đâu. Cuối cùng tôi lấy hết can đảm để cất lời.
- Tôi không tham gia được. Nhưng nếu có thể, cậu có thể gọi cho tôi để kể tôi nghe, được không?
Cậu ấy gật đầu. Chúng tôi tiếp tục đi dạo đến tận khi mặt trời là quả cam khổng lồ từ từ chui xuống biển mới chịu quay về.
----
Dế
Ngày đoàn quay phim lên tàu trở về, tôi lấy lý do bận tập để không đến tiễn. Nếu tới nhìn họ rời đi, tôi sợ mình lại mất tập trung. Dĩ nhiên tôi không thể giữ cậu ấy lại, càng không có tư cách hay lý do để yêu cầu một người nghệ sĩ nổi tiếng phải giữ liên lạc với mình. Nhưng Tuấn Kiệt đã cho tôi số điện thoại, là số riêng chứ không phải thông qua quản lý vào buổi chiều chúng tôi đi dạo cùng nhau. Và dù không có bất kỳ điều gì để dựa vào, tôi vẫn tin sợi dây định mệnh sẽ kéo chúng tôi lại gần nhau lần nữa.
Tôi sẽ đợi. Ngày đó, hẳn là sẽ sớm đến mà thôi.
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip