(Coldlow) Năm đó (2)

Thanh An những ngày sau liền cảm thấy những điều tồi tệ ập đến,và có lẽ Đỗ Hoàng Hải là điều tồi tệ nhất của em. Từ lúc Đỗ Hoàng Hải vào trường, mọi thứ có sự xoay chuyển, đúng rằng, em vẫn giữ được chức vị play boy của trường, sự thu hút ánh mắt người khác của em vẫn con đấy nhưng không phải là tất cả, anh ta đã chiếm ánh mặt của kha khá người trong trường, một con người đẹp trai, học giỏi, luôn đạt những danh hiệu đáng giá, vẽ van về cho trường thì anh cũng là một người tính cách ấm áp hoà đồng,.... Không phải em rãnh mà đi khoe đâu, em chỉ nghe lại phong phanh từ những đứa con gái nhiều chuyện trong lớp em thôi!

Nhưng mà anh ta có vẻ chẳng đoái hoài gì tụi con gái lắm, em thấy rõ, trong ngăn bàn anh ta đầy ấp các lá thư tình màu hường sến súa, hay những  hộp bento cũng đặt khắp trên bàn anh ta, nhưng mà anh chẳng bao giờ động đũa hay nhận lời của một cô gái nào cả, anh còn xếp thời gian cho việc ghi thư từ chối để đáp lời đám nữ sinh kia, rãnh thật đấy, nếu là em em sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ để chơi đùa với đám đấy rồi, anh ta đúng là chẳng biết hưởng thụ chút nào cả. Quay lại về em thì sao nhỉ? Vẫn ăn chơi tụ tập đàn đúm gái gú suốt ngày, nó là thú vui tao nhã trừ thời gian của em mà, em đâu phải Đỗ Hoàng Hải mà mọi người hay ca tụng là một good boy chăm học đâu, em không phải mọt sách, em là một tay chơi chính hiệu đấy! 

Đưa tay ôm eo cô nàng hot girl khối dưới, em vuốt ve từng đường nét trên cơ thể ấy, dẹp bỏ những suy nghĩ tào lao trong đầu, em bắt đầu lao vào cuộc chơi loăn loạn của em, em đắm chìm trong sắc dục của nữ giới, cảm giác thoải mái trần tục giải thoát cho em những ngày tồi tệ. Trong khu vườn của trường, em thõa mãn dục vọng chính em với cô gái mới quen được 2-3 ngày, tiếng ân ái vang vọng, giữa khu vườn hoa rộng lớn với những mùi hương thanh mát và tiếng va chạm của hai cơ thể quấn chặt lấy nhau mà vồ vập. Biết rằng, ngày mai em lại sẽ mang một cô gái khác đến và lại như cũ mà vồ lấy nhau như hai con thú và rồi lại kết thúc, rồi lại tiếp tục nhưng sẽ là một người khác nữa. Em cứ như vậy chỉ biết thoải mái chính em, em mặc kệ những ánh mắt uất ức khi em nói lời chia tay sau khi làm tình và để họ lại với số tiền khá lớn, xem họ như một món đồ chơi, lúc em cần thì sẽ ân cần âu yếm nó, không cần thì lại xem nó như món hàng mà vứt đi. Ai trong trường cũng biết điều đó mà nhỉ, học vẫn ngu si mà nhìn theo em, họ biết em xem họ như một món hàng mà sao họ vẫn chịu chấp nhận dù biết người thiệt là họ? Anh đứng trên sân thượng ngó xuống, hiện tại là giờ trưa, ai cũng đang trong lúc nghỉ ngơi lấy lại sức, còn anh thì đứng trên cao để nhìn em một quấn quít với người khác một cách hèn mọn. Anh ước mình cũng có thể chạm lấy em như họ, nhưng khó thật em nhỉ, đến nhìn mặt anh em còn không muốn mà. Anh khổ tâm quay mặt đi, nhìn một lúc nữa chắc nó sẽ ám anh đến tần giấc mơ mất. Anh không mong đến ngủ mà vẫn còn thấy đâu, nó thật sự rất kinh khủng ít nhất là với anh. Anh xoay người rời đi, để lại hình ảnh hai con người như hai con thú hoang vồ lấy nhau ở dưới kia

Anh đi thẳng vào phòng hội trưởng hội học sinh, cố gắng nhồi nhét đống tài liệu chất đống kia vào đầu, anh mong có thể quên hết mọi thứ vừa thấy lúc nãy, tự dưng rãnh lên đó hóng gió chi rồi giờ ngu cả người, thật mệt. Tay cứ lật tài liệu liên tục, cầm cái bút gõ nhịp mong rằng tầm chú ý của anh nó ở trên giấy và mặt chữ chứ không phải đống hình ảnh tục tĩu đấy. Dù anh đã vô tình thấy nhiều lần nhưng anh vẫn không thấm nổi mấy hình ảnh em vui vẻ bên bạn tình của em, anh ấy mà vẫn đứng lại nhìn, thật ngu. Thở dài thườn thượt, anh chán nản ném cái xấp tài liệu ra chỗ khác, nhìn có thấy chữ đéo đâu, thấy toàn hình thôi!!

Bỗng chốc, tiếng gõ cửa vang lên đều đều, anh ngước lên khẽ gọi vào. Người bước vào là phó hội học sinh, cô nàng có dáng vẻ khó gần cao ráo, mái tóc được cô thắt lại gon gàng, cô nhìn đống tài liệu trên bàn được xếp lộn xộn mà nhăn mặt nhăn mày bước tới quát
" này, cậu lại sao đấy, thấy crush ục ịt với người khác nên lại hóa khùng điên hoa dại cỏ cây gì nữa đấy, tài liệu quan trọng mà cậu còn dám để bừa, thật tình!"- cô lên giọng trách mắng, thằng bạn ngố của cô lại sao nữa đây
" Trâm à, tôi không thể đọc được chữ trên đống tài liệu đó" Anh than thở
"Mù đột xuất à? hay là giờ toàn hình cậu An nào đấy đang đi đu đưa đi cùng cô nàng họt gơ mồn lặt khóa dưới đây" cô giở giọng trêu trọc
" Trâmmmm, cậu lại còn khịa tôi"
" tôi thật không hiểu, cậu kia có gì mà để cậu bạn thơ ấu từ hồi cởi truồng tắm mưa chạy nhong nhong chọc chó nhà người ta mà giờ biến thành sad boy see tình rồi nhỉ?" Trâm có chút nhăn mặt thầm nghĩ
" ayya tôi không biết, không muốn nhắc, không muốn nhớ đến, thật khó chịu chết đi" Anh ngồi xuống sofa nhắm tịt mắt lại, cô cũng chả nói gì thêm, chỉ để một ít tài liệu đã hoàn thành xong trên bàn anh, rồi lấy đi bớt những tài liệu chưa đụng tới và bước thẳng ra khỏi phòng, trước khi rời đi cô còn bồi thêm một câu
" Xụ mặt một chỗ thì cũng chỉ là một thứ không bao giờ được ngó đến" 
Anh im lặng không nói gì, lúc cô rời đi chỉ biết lắc đầu cười khổ, rồi anh biết làm gì đây? Chạy đến và đẩy họ ra á? Hay là chụp lại đăng lên mạng làm xấu mặt họ? Hay là cưa cẩm ngọt ngào,..Vô dụng thôi, với Thanh An, tình yêu với em là việc thỏa mãn dục vọng cho nhau, nhưng thứ anh cần không phải chỉ dừng lại là thỏa mãn cơ thể cho nhau mà là còn tình cảm của anh. Nhưng anh biết thật khó, bản thân anh có gì mà trao cho người ta đâu..
Ngẩn ngơ một lúc lâu thì chuông reng lên báo hiệu tới giờ học môn tiếp theo của anh, tạm gác lại suy nghĩ, anh vác chiếc balo lên và đi ra khỏi phòng, hòa mình vào các học sinh đang đua nhau chạy lên lớp.

Học chưa đến 30 phút, anh đã bị một thầy giáo lạ hoắc kêu ra gặp riêng để bàn bạc một số công chuyện, nhưng điều làm anh bất ngờ hơn chính là Thanh An mặt đầy cọc cằn như một con sói hoang muốn trổi dậy cắn xé người trước mặt em thành từng mảnh, rồi em ngước mắt lên nhìn trực diện vào anh, trong vô thức anh nuốt một ngụm bọt trong họng. Mới bước ra ngoài, thầy đã kéo cả hai vào phòng giáo viên, vẻ mặt thầy đầy sự bất lực khi nhìn về phía Thanh An

" thầy có biết em và Thanh An là bạn cùng phòng đúng không Hải?" thầy mở đầu trước làm giảm đi cái không khí ngộp thở này, Hoàng Hải khẽ gật đầu
"Vậy thì tốt quá, em xem thử coi có thời gian nào rãnh em kèm học cho thằng An với, nó cứ cái đà rơi như giá cổ phiếu đang rời mất phanh kia thì chỉ có nước thầy xỉu với nó mất" Ánh mắt của thầy hiện rõ lên đầy sự mệt mỏi và nặng nhọc khi đối diện với Thanh An, Hoàng Hải có chút bất ngờ mà nhìn thầy
" Em xem, năm ngoái nó còn đang học chăm lắm, đến giờ thì chẳng còn ra một cái thể thống cốt lõi gì nữa" Thầy đưa sấp bài kiểm tra của em về phía anh, mất tới 2/3 số môn học tạch trong năm. Hoàng Hải có chút choáng váng, còn Thanh An thì nãy giờ vẫn siêng năng ngồi nhìn chằm chằm vào anh ý như kêu an là đồ vô ơn không có đạo đức như thế này, anh thật không dám nhìn vào mắt Thanh An
" Em xin lỗi, em không biết em có thể dạy kèm một ai đó không..." Hoàng Hải mím chặt mối, dáng vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt anh
" Ái chà, em lo gì, em có phải sợ thằng nhõi con này ngỗ nghịch tới mức không quản nổi phải không, em đừng lo gì cả, giờ nhé thầy giao em dạy thằng nhỏ, em giữ toàn quyền trong việc chỉ bảo kèm cặp An, nó chỉ cần hư một chút hay không nghe lời em một chút, em chỉ cần mách cho thầy biết, thầy sẽ có biện pháp xử lí chính đáng nhé!!" Thầy nắm chặt tay Hoàng Hải, vẻ mặt cương quyết hiện rõ làm anh cảm thấy có chút khó xử, anh nhìn sang An rồi nhìn sang thầy mình không biết phải nói gì hơn. An sau khi nghe xong liên tức tối quát lên
"Thầy à, em không muốn thế!! Em không thể nào học thằng cha này được!" mặt An hiện rõ sự bức xúc, thầy quay qua nhìn An, ánh mắt giận dữ hơn hết
" Thanh An, thầy nói cho em biết, điểm số của em thầy đã báo về cho phụ huynh của em, phụ huynh của em đã yêu cầu bên phía nhà trường làm gắt lên vấn đề học tập của em, bây giờ nhà trường có thể toàn quyền xử lí em em nghe rõ chưa, có thể phụ huynh chưa báo em nhỉ? Sắp thôi em sẽ nhận được cuộc gói từ phụ huynh! Thầy đã quyết vậy rồi, cấm có cãi nhé, thầy giao hết cho em nha Hoàng Hải, thầy thật cám ơn em, thầy chẳng biết nhờ ai nữa rồi" 
"à...d...dạ.." Hoàng Hải cúi gầm mặt, anh giật mình khi thấy Thanh An bước ra ngoài đóng sầm cửa lại một cách thô bạo
"em cứ kệ nó, về lớp đi em, thầy cám ơn em nhé!" mặt thầy hiền từ nói với anh, anh cũng cuối chào rồi rời đi, trong lòng rối như tơ vò không biết phải làm thế nào cho hợp lí
--------------------------------
Thanh An bước tới chỗ đám bạn của em với vẻ mặt tức giận hơn bao giờ hết, giờ người em nóng ran, em tức chết mà. Thằng Long thấy thể liền hỏi vội
" mày làm cái đéo gì mà mặt tức giận vậy em, ai động vào em yêu cụa tao, nói đi Long đại ka này sẽ bảo vệ em" Long mặt nó hất lên tận trời mây
" Cha Hoàng Hải 12a1 từ giờ sẽ kèm tao, địch đéo gì vậy"
"thì m báo với phụ huynh mày đi" Long nhăn mặt
" Đéo được, phụ huynh tao đã giao toàn quyền cho ông thầy chó má đó rồi, và giờ tao đếch thể làm mẹ gì nữa " Thanh An nói một cách bất lực"
" Uầy, hay là mày bảo với thầy là ông Hải dạy mày không hiểu"
" chậc, tao nghĩ nên vậy"
"Ráng học ổng ít thời gian nữa đi em iu à, mà tao thấy mày cũng nên học một chút, không là sẽ ở lại lớp đó mày" Long huých vào bả vai của Thanh An
"nín mỏ lại đi em, và đừng xen vào chuyện của tao thằng chó này"
"chậc nhắc dị thoiiiii, ai làm dì được em iu đâuuuuu" Long trề môi nói, mặt quay ngoắc đi
---------

eh lâu ời tui mới đăng he, tui ngâm chiện hơi lâu, quay lại ời nè mí em iuuuu:3


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip