#9
Nhận được hai tin nhắn ẩn danh kèm hình ảnh đồi trụy, Aomi Haru không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Thế nhưng, đến khi điều đó xảy ra đến lần thứ ba thì cô chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi. Không thể chịu đựng nổi cái hành động đó phiền phức của bất kỳ kẻ nào làm điều này, Haru chẳng buồn nhìn vào điện thoại nữa. Sau khi chặn và xoá mail của đối phương, Haru cảm thấy đôi vai bị ngàn cân đè nặng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Haru không cần phải quan tâm chuyện này làm gì cả, cô nàng đã quyết định như vậy. Dù sao thì Haru cũng đã biết đủ rồi, chẳng cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho nhức cái đầu. Không phải lúc nào cũng cần phải thấy được toàn bộ mọi thứ, Haru tự nhắc nhở bản thân mình như vậy.
Cho đến hiện tại, chuyện Chinatsu chỉ có mỗi mình Haru biết và cô nàng định đem bí mật này xuống mồ cùng với mình. Haru không phải là người rộng lượng đến mức sẵn sàng chìa tay cứu giúp đối phương một cách tự nguyện. Mặc cho việc cô đề cao những giá trị công lý hay đạo đức, Haru vẫn chỉ là một cô gái bình thường.
Trong trường hợp Chinatsu đến cầu cứu Haru, cô nàng cũng chưa thật sự có cách nào để giúp đỡ cả. Haru thừa biết cố gắng xử lý một mình là ngu ngốc, không chỉ vậy mà bỏ mặc Chinatsu cũng không ra gì. Lựa chọn còn lại duy nhất là nhờ Izanagi, thế nhưng Haru chẳng muốn như vậy chút nào.
Khẽ thở dài một hơi đầy chán nản, Haru muốn gục đầu xuống bàn học mà nhắm mắt lại. Giọng giảng bài của giáo viên cứ văng vẳng bên tai cô rồi tan biến mất, chẳng đọng lại được chút gì trong tâm trí Haru. Dù đã quyết định ngừng nghĩ về chuyện kia, Haru vẫn chưa hoàn toàn bình tâm trở lại.
Khi những dòng suy nghĩ ngổn ngang trong đầu vẫn đang làm phiền tâm trí Haru thì điện thoại của cô dưới gầm bàn khẽ rung lên. Chẳng cần phải nói Haru cũng biết, giờ này mà có người gửi tin nhắn thì chả có ai khác ngoài kẻ đang bày trò chọc phá cô mấy ngày nay. Chẳng buồn để tâm đến cái điện thoại, Haru cố gắng tập trung vào việc chép bài và nghe giảng.
Mặc dù đã cố gắng chịu đựng lại sự thôi thúc kiểm tra điện thoại của tâm trí, Haru chỉ tập trung được khoảng một khoảng thời gian ngắn. Tuy nhiên, Haru lúc này đã quyết tâm xoá đi bất kỳ thứ gì được gửi đến mình mà không thèm mở nó ra xem rồi, nghĩ như vậy trong đầu Haru khẽ thở một hơi thật dài và bấm nút xóa.
Coi như giải quyết xong mọi chuyện, Haru cất điện thoại vào lại ngăn bàn mà cố gắng hết hết sức mình tập trung vào bài học.
===<>=====<>=====<>===
Haru thả lỏng hai vai một cách nhẹ nhõm.
Cô khẽ thở dài một hơi đầy mệt mỏi, lòng mừng thầm buổi học ngày hôm nay đã kết thúc. Haru cứ ngỡ rằng thời gian kéo dài một cách kỳ lạ, nhiều khả năng là do cô nàng căng thẳng quá. Sắp xếp sách vở xong xuôi, Haru nhanh chóng rời khỏi lớp và hướng thẳng đến phòng thay đồ của câu lạc bộ.
Câu lạc bộ bóng rổ nữ được tập luyện ở nhà thể chất, phòng thay đồ được đặt ngay bên cạnh ở ngoài. Mặc dù ngày hôm nay chẳng có tâm trạng đâu mà luyện tập, Haru cũng không thể cứ thế bỏ về. Ngoài ra, bóng rổ là thứ cô coi trọng nhất bên cạnh Izanagi. Do vậy, Haru nghĩ rằng chăm chỉ luyện tập sẽ giúp bản thân quên những chuyện đã xảy ra.
Khi di chuyển đến phòng thể chất, Haru nhìn thấy mái tóc màu vàng nhuộm, buộc bím cao bên phải. Nhận thấy kiểu tóc của đối phương quen quen, Haru ngờ ngợ nghĩ đến những người cô nàng biết có kiểu tóc tương tự. Sau một lúc, Haru nhanh chóng nhận ra đó chẳng ai khác ngoài Chinatsu.
Chinatsu làm gì ở đây nhỉ?
Haru tò mò tự hỏi bản thân mình, chợt cô nàng nhớ đến những bức ảnh được gửi đến cho mình.
Chẳng lẽ nào….
Khẽ lắc đầu từ chối suy nghĩ của mình, Haru rón rén bước đến để xác nhận điều trong đầu cô không phải là sự thật. Tuy nhiên, thực tế phũ phàng nhanh chóng xác nhận tưởng tượng của Haru là sự thật. Chinatsu bị một nam sinh dồn vào tường, nhìn thế nào cũng có thể thấy rằng Chinatsu đang bị quấy rối.
Tay nam sinh chia chạm vào dưới váy Chinatsu, mặc cho việc cô nàng đã cố gắng dừng tay cậu ta lại. Haru cố gắng nép mình quan sát, đôi mắt cô dán vào cảnh tượng đó mà chẳng chớp lấy một lần. Sau một lúc, Haru chợt nhận ra mình không thể cứ đứng nhìn như thế này.
“Này! Cậu đang làm gì vậy hả?”
“Haru!?”
“Ôi, chà…”
Chinatsu tròn mắt, bối rối nhìn Haru, nam nữ sinh kia cũng nhìn cô và nở nụ cười nhăn nhở. Mặc dù đã bị bắt tại trận việc quấy rối Chinatsu, nhưng bàn tay của nam sinh kia vẫn tiếp tục ở dưới váy của Chinatsu làm cô nàng khó chịu, bồn chồn nhưng lại không thể lên tiếng phản kháng. Như thể muốn trêu tức Haru, nam sinh kia còn đưa tay còn lại lê xoa bóp ngực của Chinatsu.
“Này, cậu bỏ tay ra khỏi Chinatsu ngay.”
Haru hùng hổ bước đến, mục đích của cô là đưa Chinatsu thoát khỏi cảnh bị làm nhục hiện tại. Tuy nhiên, trước sự bất ngờ của Haru, Chinatsu chỉ yếu ớt kêu lên.
“Đ-Đừng, tớ ổn mà…. không sao đâu…”
“Ổn cái gì chứ? Thế này mà không có sao….”
Haru đang nói thì ngừng lại, cô nhớ đến chuyện những tấm ảnh. Có lẽ là vì vậy mà Chinatsu mới không phản kháng được, như thế xác nhận lại những suy nghĩ của Haru nam sinh kia tha cho ngực của Chinatsu và đưa điện thoại lên. Hình ảnh hiện trước mắt Haru lúc này chính là cái mà cô nhận được vào giờ nghỉ trưa.
Chinatsu ở trong ảnh bị bắt kéo váy lên cao, để lộ quần lót và phần đùi trắng mịn của mình. Lúc nhận được hình ảnh, Haru chưa hoàn toàn chắc chắn đó là Chinatsu. Dù vậy, những bằng chứng khá là rõ ràng nên Haru mới dám mạnh dạn đoán đó là Chinatsu.
Haru cũng nghĩ rằng việc Chinatsu rời đi và bức ảnh được gửi đến có thể là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng hình ảnh trước mắt cô lúc này đang lạnh lùng phủ nhận suy nghĩ đó của Haru.
Bị đối phương chặn họng bằng một bức ảnh, Haru không biết nói được gì trong tình huống này. Tim Haru đập thình thịch, không chỉ vậy mà toàn thân còn run lẩy bẩy, dù thế Haru chẳng cho phép bản thân nhắm mắt làm ngơ trước tình cảnh của bạn mình. Nuốt nước bọt vào cổ họng khô khốc của mình, Haru lườm cháy mặt cậu nam sinh kia.
“Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế chứ, chuyện ra nông nỗi này đâu phải là do tôi. Đúng không?”
Nam sinh kia nở nụ cười nhăn nhở, quay sang bóp ngực Chinatsu trong khi lên tiếng. Nhìn thấy cảnh tượng đó diễn ra ngay trước mặt mình, Haru giận sôi máu nhưng cô nàng không thể làm gì khác ngoài việc đứng nhìn. Chinatsu khó chịu tránh mắt đi chỗ khác, yếu ớt lên tiếng.
“Chuyện này hoàn toàn là do tớ, tớ không muốn cậu bị liên lụy đâu….nên là cứ mặc kệ tớ đi…”
“Chuyện đó…..”
Haru không biết mình nên nói gì, chính xác hơn là chẳng có từ ngữ nào thoát ra được khỏi cổ họng khô rát của cô cả. Sau khi Chinatsu nói xong, cô bị nam sinh kia kéo đi trước sự bất lực của Haru. Chẳng biết nên phản ứng thế nào, Haru cứ đứng như chôn chân xuống đất, mắt dán vào bóng lưng hai người dần biến mất.
“Này, cậu đang làm gì mà vẫn chưa thay đồ vậy?”
“!?”
Haru giật nảy mình, cô nàng rơi vào hoảng loạn, đôi mắt đảo qua đảo lại một cách lo lắng. Một người bạn cùng câu lạc bộ thấy Haru đứng bất động nên quyết định tiến lại gần để hỏi, nhận ra điều đó Haru khẽ thở dài nhẹ nhõm. Mặc dù cơ thể vẫn còn trong trạng thái cảnh giác, Haru vẫn cảm thấy bình tĩnh ở trong tâm trí hơn khá nhiều. Mặc dù chẳng có mấy tâm trạng cho việc luyện tập, Haru vẫn cố gắng đi vào phòng thay đồ với tâm trạng rối bời.
===<>=====<>=====<>===
Trở về nhà lúc ánh hoàng hôn đã mất đi màu đỏ cam của mình, Haru thả cái cặp trên sàn nhà rồi mệt mỏi nằm xuống giường của mình. Nhớ đến chuyện lúc chiều, Haru khẽ thở một hơi dài đầy chán nản.
Trong tình huống đó mình không thể làm gì cả.
Haru tự thanh minh với bản thân như vậy. Đúng là đối diện với sự kiện chẳng ai ngờ đến đó, tâm trí Haru bị ảnh hưởng cũng chẳng phải điều gì quá khác thường. Một trong những lý do khác mà Haru lại không đủ quyết tâm giúp đỡ Chinatsu vào lúc đó chính là sự an toàn của bản thân.
Chỉ vì chuyện này mà dính vào rắc rối lớn thì không đáng một chút nào.
Cô nàng không phải là một con ngốc, hậu quả của hành động cố gắng can thiệp chuyện này chỉ có một. Hơn nữa, một khi Haru đã dính vào rồi thì cũng chưa chắc cứu được Chinatsu, khéo còn khiến cả hai phải chịu đựng nhiều thứ hơn. Một tình huống mà Haru cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Khi vẫn còn đang chìm trong những suy nghĩ mông lung, điện thoại của Haru khẽ rung lên. Nghĩ rằng đó có thể là mail nam sinh kia gửi đến, Haru khẽ thở dài rồi nhìn vào màn hình điện thoại của mình. Khác với cô tưởng tượng, tin nhắn vừa đến là của Izanagi.
Như người chết vớ được cọc, tâm trạng Haru từ chán nản ngay lập tức chuyển thành hớn hở, phấn khích. Lợi dụng cơ hội này để quên hết đi tất cả những chuyện bản thân thấy lúc chiều, Haru nhắn tin nhiều với tốc độ nhanh hơn hẳn bình thường. Cô nàng cố gắng nói về đủ thứ chuyện, cốt là để đánh lạc hướng bản thân ra khỏi vấn đề thật sự.
Tất nhiên, trong suốt cuộc trò chuyện với Izanagi, Haru chẳng hé nửa lời về chuyện Chinatsu. Dù sao thì đây cũng là thời gian quý báu của riêng hai người, mang tên một cô gái khác vào chẳng có ích gì cả. Haru vui vẻ trò chuyện đến mức quên luôn cả thời gian, cho đến khi cô bị mẹ gọi xuống ăn tối mới nhận ra mình vẫn còn đang mặc đồng phục.
Thay vội bộ quần áo thường, Haru ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà để dùng bữa tối. Lòng cô cứ bồn chồn vì cuộc trò chuyện với Izanagi đã bị ngắt quãng, lỡ cậu ấy thấy mình bận nên nói chuyện với cô nàng khác thì sao? Những lo lắng đó cứ quanh quẩn trong tâm trí Haru trong suốt bữa ăn.
Haru vội vội vàng vàng nhai ngấu nghiến bát cơm của mình, cô nàng suýt chút nữa cắn phải lưỡi của mình do ăn quá nhanh. Dùng xong bữa, Haru dọn dẹp bát đũa vào bồn rửa bát rồi lại chạy vụt lên phòng trước sự ngỡ ngàng và bối rối của cha mẹ cô.
Âm thanh “cạch” vừa khẽ khàng vang lên thì đã bị tiếng “cọt kẹt” của chiếc giường đánh bay đi mất. Haru lao thẳng lên giường, hai tay cô chộp lấy cái điện thoại của mình nhanh như chớp. Mặc dù vội vã muốn trở lại cuộc trò chuyện với Izanagi là vậy, nhưng Haru lại không muốn làm người mở lời sau khoảng thời gian tạm nghỉ của cả hai. Kết quả, Haru gục mặt xuống gối một cách chán nản bởi vì Izanagi chẳng có dấu hiệu gì là sẽ mở lời.
Thả cái điện thoại xuống giường, Haru nằm lăn qua lăn lại tránh bản thân quá bướng bỉnh và cứng đầu. Trong lúc vẫn đang dùng những từ ngữ trẻ con để mắng mỏ bản thân, điện thoại Haru lại khẽ rung lên. Mừng rỡ như thể nhặt được vàng, Haru vội vàng cầm cái điện thoại lên.
“Lại nữa à?”
Haru thất vọng thả cái điện thoại xuống giường, cô chẳng buồn để tâm đến mấy cái mail ẩn danh vớ vẩn kia nữa. Ngoài ra, Chinatsu đã nói là cô nàng ổn nên cứ coi như là vậy đi, Haru không thể can thiệp gì hơn. Nhớ đến chuyện lúc chiều, việc Haru muốn giúp đỡ Chinatsu là thật. Chỉ có điều, một góc nhỏ trong tâm trí cô mừng thầm vì chuyện này, có thể nói là Haru đã bớt đi một đối thủ.
Sẽ là nói dối nếu như Haru không cảm thấy tội lỗi về chuyện này, dù sao thì cô nàng cũng muốn đấu một trận công bằng chứ không dùng thủ đoạn bẩn thỉu. Chuyện xảy ra với Chinatsu chỉ có thể nói là do cô ấy xui xẻo, chính vì vậy mà Haru mới nghĩ rằng chuyện đã lỡ rồi thì mình chẳng làm gì được.
Biện minh mình cho bản thân xong, Haru thở dài mở điện thoại lên mà kiểm tra cái mail kia. Giờ cô nàng đã biết ai là người gửi nó rồi, nên cũng không thể nói là ẩn danh được nữa. Bức hình mà Haru nhận được cũng chả khác gì những cái cũ, vẫn là đồi trụy và làm nhục cơ thể của Chinatsu. Do đã nhìn thấy những cái này kha khá lần, Haru chẳng còn mấy hứng thú nữa.
Khẽ thở một hơi thật dài, Haru xoá cái mail đi rồi nằm ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Sau một lúc, cô nàng nhận ra mình vẫn chưa tắm rửa gì cả, mặc dù đã có lau người sơ qua ở phòng thay đồ và dùng xịt khử mùi, Haru vẫn không thể không tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip